Leo ước giá mà con rồng đã không đáp xuống khu vực nhà vệ sinh. Trong tất cả mọi nơi để đáp xuống, một dãy nhà vệ sinh lưu động không phải là lựa chọn yêu thích của cậu. Mười hai cái hộp màu xanh biển bằng nhựa được lắp trong sân nhà máy, và Festus đã đè bẹp tất cả. May là chúng đã không được sử dụng trong một thời gian dài, và quả cầu lửa từ vụ va chạm đã đốt cháy hết phần lớn những gì được chứa trong đó; thế nhưng, vẫn còn một vài hóa chất khá gớm ghiếc vẫn đang rỉ ra khỏi đống đổ nát. Leo phải đi băng qua các chất lỏng đó và cố không thở bằng mũi. Tuyết đang rơi như trút xuống bên dưới, nhưng lớp vỏ của con rồng lại đang nóng rát. Dĩ nhiên, điều đó không khiến Leo phiền lòng. Sau một vài phút leo qua thân hình đang nằm bất động của Festus, Leo bắt đầu phát cáu. Con rồng trông khá ổn. Đúng thế, nó đã rơi từ trên trời xuống và hạ cánh với một tiếng bùm thật lớn, nhưng toàn thân nó không có lấy một vết lõm. Quả cầu lử a đó chắc chắn được tạo ra bởi các hố ga được xây kín bên trong các nhà vệ sinh, không phải là từ con rồng. Hai cánh của Fetus vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng có gì giống như bị gãy cả. Chẳng có lý do gì khiến nó phải ngừng hoạt động. "Không phải là lỗi của mình," cậu lầm bầm. "Festus, mày làm tao trông thật tệ đấy." Rồi cậu mở bảng điều khiển trên đầu con rồng, và tim Leo như ngừng đập. "Ôi, Festus, cái quái gì thế này?" Các mạch điện đang bị đông cứng lại. Leo biết rõ nó vẫn hoạt động tốt vào ngày hôm qua. Cậu đã rất vất vả mới sửa được các mối dây đã bị ăn mòn, nhưng có thứ gì đó đã tạo ra một sự tê liệt cấp tốc bên trong não bộ của con rồng, nơi đáng lý ra là quá nóng cho việc hình thành băng giá. Băng đã khiến cho các mạch điện quá tải và khiến đĩa điều khiển bị ám đen do bị đốt cháy. Leo không thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào cho chuyện vừa mới xảy ra. Đúng thế, mặc dù con rồng đã cũ thật, nhưng điều đó vẫn không đúng lắm. Cậu có thể thay các mạch điện. Chẳng thành vấn đề. Nhưng cái đĩa đã bị ám đen do bị đốt cháy thì không tốt thật. Các chữ cái Hy Lạp và các hình vẽ được khắc quanh rìa đĩa, chắc chắn chứa đựng tất cả các loại phép thuật, giờ mờ tịt và đen sì. Phần cứng duy nhất mà Leo không thể thay thế – và nó đã bị hỏng. Một lần nữa. Cậu nhớ lại mẹ cậu từng nói: Phần lớn các rắc rối trông tệ hơn nhiều so với thực tế, con yêu. Không có gì là không thể sửa được. Mẹ cậu có thể sửa chữa được mọi thứ, nhưng Leo khá chắc là bà chưa bao giờ đụng đến một con rồng kim loại ma thuật năm mươi tuổi. Cậu nghiến răng và quyết định cậu sẽ thử sửa nó. Cậu không thể đi bộ từ Detroit đến Chicago trong cơn bão tuyết, và cậu sẽ không phải chịu trách nhiệm cho việc bỏ rơi bạn bè mình. "Đúng thế," cậu làu bàu, phủi phủi tuyết trên vai xuống. "Cho tớ một cái bàn chải lông cứng nhỏ bằng nhựa, vài đôi găng tay nitrileó lẽ là một bình dung môi làm sạch aerosol đó." Dây thắt lưng đồ nghề làm theo lời cậu. Leo không thể ngừng mỉm cười khi cậu lấy ra các vật dụng đó. Các chiếc túi trên dây thắt lưng cũng có các giới hạn. Chúng sẽ không cho cậu thứ gì có phép thuật, như thanh kiếm của Jason, hay thứ gì to lớn, như một cái cưa xích. Cậu đã từng thử yêu cầu cả hai món đó. Và nếu cậu yêu cầu quá nhiều thứ trong cùng một lúc, dây lưng cần có thời gian nghỉ xả hơi trước khi nó có thể hoạt động lại. Nhưng những thứ nhỏ và đơn giản bất kỳ mà bạn có thể tìm thấy ở một xưởng máy – đó là tất cả những gì mà Leo cần. Cậu bắt đầu lau chùi đĩa điều khiển. Trong khi cậu chùi cái đĩa, tuyết rơi làm con rồng đông cứng lại. Leo đôi lúc đã phải ngừng lại để tạo ra lửa và làm tan tuyết đi, nhưng phần lớn cậu rơi vào trạng thái tự động, đôi tay cậu tự làm việc lấy khi cậu mải suy nghĩ lan man. Leo không thể tin được cậu đã cư xử một cách ngốc nghếch lúc còn ở cung điện của thần Boreas. Đáng lẽ cậu phải đoán được là gia đình của các thần mùa đông sẽ ghét cậu ngay khi nhìn thấy cậu. Con trai của thần lửa cùng một con rồng thở ra lửa bay vào căn hộ thông tầng bằng băng – ừm, có thể đó chưa phải là chuyện hay ho nhất. Cậu vẫn ghét cái cảm giác bị cự tuyệt. Jason và Piper được đi vào phòng ngai. Leo phải đợi trong sảnh với Cal, anh chàng á thần yêu thích môn khúc côn cầu và có các chấn thương nghiêm trọng ở đầu. Lửa kinh lắm, Cal đã nói với cậu. Câu nói đó đã tổng kết khá rõ mọi chuyện. Leo biết cậu không thể che giấu sự thật với các bạn mình lâu hơn được nữa. Ngay từ khi ở Trại Con Lai, một dòng trong lời Đại Tiên Tri đó đã từng đề cập đến cậu: Mang giông bão đến hoặc thiêu cháy thế giới sẽ phải sụp đổ. Và Leo là cậu bé lửa, người đầu tiên kể từ năm 1966, cái năm mà London chìm trong biển lửa. Nếu cậu nói cho các bạn mình nghe những gì cậu thực sự có thể làm – Này, các cậu, đoán xem gì nào? Tớ có thể hủy diệt cả thế giới đấy! – vì cớ gì mọi người sẽ chào đón cậu quay trở lại trại chứ? Leo sẽ phải ra đi lần nữa. Ngay cả khi cậu biết việc này như cơm bữa, ý tưởng đó vẫn khiến cậu buồn bã. Rồi còn có cả Khione nữa. Khỉ thật, cô gái đó khá xinh. Leo biết mình đã hành động như một tên ngốc, nhưng cậu không thể ngừng được. Cậu đã giặt sạch áo quần với dịch vụ giặt ủi một giờ – nhân tiện, điều đó thật tuyệt. Cậu cũng chải luôn cả tóc – một việc chưa bao giờ dễ dàng – và thậm chí còn khám phá ra cái túi dụng cụ có thể t kẹo bạc hà giúp hơi thở thơm tho, với hy vọng tràn trề rằng cậu có thể đến gần cô ta. Tất nhiên, cậu chẳng có được cái may mắn đó. Bị ghẻ lạnh – câu chuyện của cuộc đời cậu – bởi những người họ hàng, các gia đình nhận nuôi, là những điều bạn có thể kể ra. Ngay cả khi còn ở Trường học Hoang Dã, Leo cũng trải qua vài tuần với cảm giác như một người thứ ba khi Jason và Piper, những người bạn duy nhất của cậu, thành một cặp. Cậu đã mừng cho họ, nhưng đồng thời chuyện đó cũng khiến cậu cảm thấy như thể họ không còn cần cậu nữa. Khi mà cậu nhận ra rằng tất cả quãng thời gian Jason ở trường chỉ là một ảo giác – một kiểu bùng lên của ký ức – Leo đã âm thầm vui mừng. Đây là cơ hội để điều chỉnh lại mọi thứ. Giờ Jason và Piper lại đang hướng đến việc trở thành cặp đôi lần nữa – việc đó rõ như ban ngày qua cách họ vừa mới xử sự trong nhà máy, như thể họ muốn nói chuyện riêng với nhau mà không có Leo ở quanh. Cậu đã mong chờ gì thế? Cậu lại để con người kỳ cục trong cậu thoát ra ngoài lần nữa. Khione đã đối xử với cậu lạnh lùng hơi nhanh hơn bình thường một chút. "Đủ rồi, Valdez," cậu tự mắng mình. "Sẽ không có ai chơi bất cứ bản violon cho mày chỉ vì mày không quan trọng. Hãy sửa con rồng ngu ngốc này đi." Cậu đã quá quen với công việc của mình, cậu không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu trước khi cậu nghe thấy một giọng nói. Ngươi đã sai, Leo à, giọng nói vang lên. Cậu lóng ngóng cầm bàn chải và đánh rơi nó vào bên trong đầu con rồng. Cậu đứng dậy, nhưng không thể nhìn thấy ai đang nói. Rồi cậu nhìn xuống mặt đất. Tuyết và cặn chất hóa học từ các toilet, thậm chí ngay cả lớp nhựa đường cũng đang chuyển động như đang hóa lỏng. Một khu vực rộng chừng ba mét tạo thành hình dáng đôi mắt, mũi, và miệng – khuôn mặt khổng lồ của một người đàn bà đang ngủ. Không hẳn là bà ta đang nói. Đôi môi bà ta bất động. Nhưng Leo có thể nghe thấy được giọng nói của bà ta trong đầu cậu, như thể các rung động đang xuyên qua mặt đất, đi thẳng vào hai bàn chân và vọng lên từng khớp xương của cậu. Chúng cực kỳ cần ngươi, bà ta nói. Nói theo cách nào đó, ngươi là người quan trọng nhất trong bảy người – giống như chiếc đĩa điều khiển trong bộ não của con rồng vậy. Không có ngươi, sức mạnh của những người khác đều chẳng có ý nghĩa gì. Chúng sẽ không bao giờ bắt được ta, không bao giờ ngăn được ta. Và ta sẽ hoàn toàn "Bà." Leo đang run đến nỗi cậu không chắc là mình có nói quá to hay không. Cậu đã không nghe giọng nói đó kể từ khi cậu lên tám, nhưng đó chính là bà ta: người đàn bà đất ở xưởng máy. "Bà đã giết mẹ tôi." Khuôn mặt biến đổi. Cái miệng biến thành một nụ cười ngái ngủ như thể bà ta đang có một giấc mơ đẹp. À, nhưng Leo này. Ta cũng là mẹ của ngươi – người Mẹ đầu tiên. Đừng có chống lại ta. Giờ hãy đi đi. Hãy để con trai Porphyrion của ta thức tỉnh và trở thành vua, và ta sẽ làm nhẹ đi gánh nặng của ngươi. Ngươi sẽ bước đi nhẹ nhàng trên đất. Leo chộp lấy vật gần nhất cậu tìm được – một cái bệ bồn cầu di động – và ném nó vào khuôn mặt. "Hãy để tôi yên!" Cái bệ chìm vào trong nền đất lỏng. Tuyết và cặn bẩn khẽ lay động, và khuôn mặt biến mất. Leo nhìn chằm chằm vào mặt đất, chờ đợi khuôn mặt tái xuất hiện. Nhưng không có gì cả. Leo muốn nghe rằng mình đã tưởng tượng ra điều đó. Rồi từ phía nhà máy, cậu nghe được một tiếng va chạm – như hai chiếc xe rác đang đâm sầm vào nhau. Kim loại bị ép lại và kêu cọt kẹt, tiếng ồn vang vọng khắp khu nhà xưởng. Ngay lập tức Leo nhận ra Jason và Piper đang gặp rắc rối. Giờ hãy đi đi, giọng nói lại thúc giục cậu. "Không bao giờ," Leo gầm lên. "Đưa cho tớ cây búa lớn nhất mà cậu có." Cậu thò tay vào thắt lưng đồ nghề và lấy ra một cây búa tạ nặng hơn một cân với hai đầu có kích thước của một củ khoai tây nướng. Rồi cậu nhảy xuống khỏi lưng con rồng và chạy về phía khu nhà xưởng. Leo ngừng lại ở cửa và cố điều chỉnh hơi thở. Giọng nói của người đàn bà đất vẫn thì thầm bên tai cậu, gợi cho cậu nhớ về cái chết của mẹ mình. Điều cuối cùng cậu muốn làm là lao vào trong một khu xưởng tối đen lần nữa. Rồi cậu chợt cảm giác như mình trở lại thời điểm năm tám tuổi, cô độc và vô dụng khi người cậu yêu quý bị nhốt lại và gặp nguy hiểm. Ngừng lại đi, cậu tự nhủ. Đó là điều mà bà ta muốn mày cảm nhận đấy. Nhưng chuyện đó không làm cậu bớt sợ hơn chút nào. Cậu hít thật sâu và ghé mắt nhìn vào bên trong. Không có gì khác thường. Ánh sáng màu xám của sớm mai tràn qua các lỗ hổng phía trên mái nhà. Một vài bóng đèn chớp nháy, nhưng phần lớn sàn nhà máy vẫn còn chìm trong bóng tối. Cậu có thể nhận ra lối đi hẹp ở phía trên, hình dáng lờ mờ của các loại máy móc hạng nặng dọc theo dây chuyền lắp ráp, nhưng không có lấy một chuyển động. Không có bất cứ dấu hiệu nào của các bạn cậu. Cậu suýt gọi to lên, nhưng có gì đó buộc cậu ngừng lại – một cảm giác mà cậu không xác định được. Rồi cậu nhận ra đó chính là mùi. Một thứ gì đó bốc mùi rất nặng – như thể dầu máy đang cháy và hơi thở có mùi chua. Có thứ gì đó không phải là con người đang ở bên trong nhà máy. Leo tin chắc thế. Cơ thể cậu bắt đầu tăng tốc, tất cả các dây thần kinh của cậu nhói nhẹ. Ở đâu đó trên sàn nhà máy, giọng Piper thét lớn: "Leo, giúp tớ!" Nhưng Leo im lặng. Sao Piper lại có thể đi xuống với mắt cá chân bị gãy cơ chứ? Cậu lẻn vào bên trong và cúi thấp người xuống phía sau một công-ten-nơ đựng hàng. Nắm chặt cây búa trong tay, cậu từ từ di chuyển về phía giữa phòng, ẩn nấp đằng sau mấy cái hộp và các khung gầm xe bán tải. Cuối cùng cậu đến được chỗ dây chuyền lắp rắp. Cậu cúi mình xuống phía sau cỗ máy gần nhất – một cần trục với một cánh tay robot. Giọng Piper lại vang lên lần nữa: "Leo?" Lần này thì không đúng giọng lắm nhưng nghe gần hơn rồi. Leo ngẩng đầu nhìn quanh máy móc. Một động cơ xe bán tải đồ sộ được treo ngay phía trên dây chuyền lắp ráp bằng dây xích từ một cần trục ở đối diện – đang đung đưa ở độ cao chín mét, như thể nó đã được bỏ lại ở đó khi nhà máy bị bỏ hoang. Bên dưới nó, trên băng chuyền là một khung gầm xe bán tải, và tụm lại xung quanh là ba bóng đen có kích thước của những chiếc xe nâng. Ở gần đó, treo lơ lửng trên các dây xích của hai cánh tay robot khác là hai hình thù mờ ảo nhỏ hơn – có lẽ là nhiều động cơ hơn, nhưng một trong số chúng đang vặn vẹo như thể nó là một vật thể sống vậy.