Cá Trích, Em Yêu Anh
Chương 34 : Tạ Uyển bị bệnh
Edit: thuythuy2233
Beta: Trucjang
“không phải là nói cần một tuần sao? Làm sao nhanh như vậy? sự việc đã giải quyết sao?” Tạ Uyển cúi người đổi giày, che giấu khóe miệng mình đang nhịn không được mà nở nụ cười.
“Cơ bản đã xong.” Úc Quý ngồi xổm xuống, đem một đôi dép lông cừu xù đi vào chân Tạ Uyển, ngửa đầu nhìn cô: “Vẫn còn có chút việc vặt, cha tôi có thể tự xử lý.” Dừng lại, khóe môi ngượng ngùng khẽ mím, nhỏ giọng nói: “Bởi vì rất nhớ Uyển Uyển, cho nên lập tức trở về.”
“Ừm.” Nghe được lời này của hắn, Tạ Uyển không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ lãnh đạm ừ một tiếng, cởi áo khoác trênngười ném cho Úc Quý: “đi giúp tôi treo áo khoác ở phòng ngủ.”
Úc Quý nháy mắt một cái, bộ dáng muốn nói thêm gì đó, nhưng vẫn nhận lấy áo khoác, xoay người đi tới phòng ngủ Tạ Uyển. Hắnvừa đi, Tạ Uyển lập tức không chịu nổi nữa, một tay vịn giá để giày, mềm mại dựa vào tường, mặt đầy vẻ mê trai. Ui ui ui, cừu nhỏ thực sự là miệng càng ngày càng ngọt, chỉmột câu nói cũng khiến con tim này thình thịch, chân tay mềm nhũn.
Úc Quý nhanh chóng trở lại, ánh mắt chuyên chú nhìn Tạ Uyển, đôi mắt đen láy tràn đầy lên án: “Uyển Uyển không nhớ tôi sao?”
“Khụ,” Tạ Uyển nghẹn, mất tự nhiên chuyển tầm mắt: “anhlàm cơm tối chưa ? Chúng ta đi ăn cơm, bằng không một hồi cơm nước sẽ nguội.” Thần linh ơi! Có thể đừng thay đổi nhanh như vậy được không? cô vẫn chưa kịp thích ứng đâu!
“Em không nhớ tôi...” Úc Quý rũ đôi mắt tràn đầy vẻ đau lòng xuóng, ánh sáng trong đôi mắt to chợt vụt tắt, mơ hồ thoáng chút ươn ướt: “Tôi nhớ em như vậy, nhưng em không nhớ tôi...” hắn vừa đi ba ngày, cô liền quên hắn sao? Úc Quý nắm tay lạithật chặt, cơn cuồng bạo trong lòng ngày một tăng cao, ngay lúc hắn sắp chịu được muốn làm chút gì với cô, trên vai chợt có thêm một đôi tay nhỏ mềm mại.
Tạ Uyển vỗ vỗ vai hắn, mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Nhớanh.” Được rồi, được rồi, cứ phải bắt cô nói thành lời mới chịu, dính cô không rời không xa thế này, thật là phiền quá đi à! →_→
“Có thật không?” Úc Quý bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nắm chặt bàn tay cô đang để trên vai hắn, dùng sức kéo, mạnh mẽ kéo Tạ Uyển vào trong lòng.
Tạ Uyển cảm thấy cái tư thế này thực sự quá giày vò, Úc Quý quá cao, cô ngước đầu nhìn hắn luôn cảm thấy khí thế chủ nhân của mình không biết sao lại bị mất một ít, vừa định mở miệng kêu hắn buông ra, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp đến kỳ lạ kia của hắn ép xuống, một giây sau, trên môi mềm nhũn,đã bị hôn.
Tạ Uyển “...” cô cảm thấyCá trích nhà cô đi ba ngày, như là một người đãthay tim đổi phổi, là ảo giác của cô sao?
Vừa hôn xong, trên mặt Úc Quý đã nhiễm một tầng hồng mỏng, hắn chăm chú ôm Tạ Uyển, mặt dán lấy cô rất gần, lông mi thật dài như một cái bàn chải nhỏ đảo qua sống mũi Tạ Uyển, làm cho lòng cô đều ngứa theo.
“Tôi rất nhớ em, mấy ngày nay vẫn luôn nhớ, muốn làm như vậy với em...” Hơi thở dễ ngửi của hắn phun trên mặt cô, vẻ mặt ngại ngùng mà chăm chú: “Em, em có giống tôi không?”
Tạ Uyển: “...” không! cô là người một người rụt rè! Tuyệt đối sẽ không nói ra những lời chẳng biết xấu hổ như vậy!
Trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đôi mắt to chờ mong kia, đầu lưỡi muốn nói sang chuyện khác lại nuốt xuống.
“Giống.”
Được rồi, cô đã nói rồi đó! Nên thả cô đi ăn cơm đi! Đột nhiên cảm thấy thật đói!
“Vậy em chứng minh cho tôi xem, nếu không tôi sẽ khôngtin.” Úc Quý được voi đòi tiên, gương mặt đỏ như trái cà chua vô sỉ đưa ra yêu cầu!
Tạ Uyển bị Úc Quý bỗng nhiên to gan làm cho bối rối: “...” cô thật muốn lột quần áo nhìn xem người này rốt cuộc có phải là các trích nhà cô không!
“Em không muốn...” Úc Quý giật giật mũi, thất vọng nhìn Tạ Uyển, khóe miệng đang cong lên đều rũ xuống.
Tôi muốn một trăm lần, một ngàn lần đó, chàng trai trẻ! Nhưng cưng cũng phải để chị chút thời gian thích ứng đã chứ!
Tạ Uyển vỗ vỗ mặt Úc Quý, vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, Úc Quý phối hợp cúi người xuống, một đôi mắt to sáng lấp lánh mà nhìn cô.
Ai, thật sự chịu thua hắn mà! Tạ Uyển chu môi hôn một cáitrên mặt Úc Quý, muốn rời đi nhưng cảm thấy mình như vậythật không có lời! rõ ràng không muốn hôn lại phải hôn,không hôn thêm vài cái để lấy vốn lại sao được!
Vì thế Tạ Uyển bày ra vẻ mặt“Vì sợ Úc Quý đau lòng, cô chỉ có thể cố hết sức tiếp tục hôn”. Chăm chỉ hôn liên tục vào môi Úc Quý vài cái mới thỏa mãn buông ra.
“đã hài lòng chưa?”
Úc Quý ngượng ngùng liếm liếm môi, mãnh liệt gật đầu.
Úc Quý quả nhiên đã chuẩn bị bữa tối, lại có món canh chân giò cùng thịt kho Tạ Uyển thích nhất, lại còn nói đã mua Tiramisu để trong tủ lạnh, để cho Tạ Uyển tráng miệng sau bữa ăn nữa.
Tạ Uyển gật mạnh đầu một cái, ăn cũng không ngẩng đầu lên, cảm động trong lòng đến mức rơi lệ đầy mặt, cảm thấy Úc Quý trở về cuộc sống mình liền từ nông dân đói rách nhảy lên làm địa chủ giàu có.
Tay nghề Úc Quý thật quá tốt, cơm nước đều rất ngon miệng, Tạ Uyển không cẩn thận liền ăn no, vốn là định không muốn ăn thêm đồ ăn ngọt nữa, nhưng khi nhìn thấy Úc Quý lấy Tiramisu ra, Tạ Uyển nhìn thấy liền lập quên ngày lời vừa hứa trong trong lòng.
Tiramisu khuôn ô vuông từ trước đến nay là cô thích nhất! Cho dù nhiều người chê đắng, nhưng đối với cô lại là tuyệt hảo! Tạ Uyển vội vàng lén lén xoa bụng mình, thấy mình còn thể ăn thêm ít đồ. không thấy phụ nữ có thai người ta sao, cái bụng lớn như vậy không phải vẫn sống rất tốt sao!
Vì thế, Tạ Uyển lại ăn thêm một nửa hộp Tirasumi, cho tới khithật sự không thể ăn nữa mới buông thìa xuống. Sau đó côliền cảm thấy bụng có chút đau, nhưng trước mặt Úc Quýkhông tiện nói, không thể làm gì khác hơn là ôm gối, một tay lén xoa xoa bụng, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn TV.
“Theo tin tức mới nhất vừa thu nhận được, đại diện cũ của công ty Tinh Thần, cô Trình Hòa đã mất tích ba ngày nay, cảnh sát đã lập tổ chuyên án, hiện đang trong giai đoạn điều tra... “
“Trình Hoa mất tích?” Tạ Uyển phút chốc ném gối đang ôm, trợn mắt nhìn về TV: “Tại sao lại như vậy?”
“Có lẽ sang nước ngoài chơi.” Úc Quý lầm bầm một câu, ánh mắt lén lút nhìn trộm bụng Tạ Uyển, thừa lúc Tạ Uyển cònđang đắm chìm trong hoảng sợ, duỗi móng vuốt phạm tội về phía cô.
“sẽ không, cảnh sát sẽ không lấy việc này để đùa,” Tạ Uyển nhíu mày, trong lòng phân tích, không nhận ra được tay mìnhđang đặt trên bụng đã bị một cái tay khác đẩy ra, “Tin tứctrên TV như vậy, khẳng định là thật sự mất tích.”
“Vậy cũng đâu có liên quan tới chúng ta.” Úc Quý một bên dịu dàng giúp cô xoa bụng, vừa nói: “Chúng ta cũng không phải cảnh sát.”
“Cũng phải.” Tạ Uyển lẩm bẩm, lại ngồi xuống ghế, đangmuốn nói gì thêm, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, cúi đầu nhìn xuống, lập tức cứng người, tay Úc Quý khi nào luồn vào trong quần áo cô?
“Uyển Uyển, em ăn quá nhiều.” Khi Tạ Uyển quay sang nhìn, Úc Quý quay sang nhìn lại, mở to đôi mắt to trắng đen rõràng, vẻ mặt vô cùng thuần khiết: “Tôi xoa giúp Uyển Uyển, bằng không tối sẽ khó chịu.”
“không...” Lời từ chối còn chưa nói ra, liền bị Úc Quý cắt đứt,hắn nghiêm túc nhìn cô, nói: “Uyển Uyển, không được tùy hứng.”
Tạ Uyển bị sự nghiêm khắc của Úc Quý dọa choáng váng, chóng mặt gật gật đầu, ngoan ngoãn để mặc người ta sờ bụng mình, đợi cho khi được xoa thoải mái, mới đột nhiên cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng! không cho hắn xoa chính là tùy hứng? Đây là cái lý luận bá đạo gì!
Úc Quý lực đạo trên tay vừa phải, thủ pháp cũng rất thành thạo, chỉ chốc lát sau, Tạ Uyển cảm thấy tốt hơn nhiều, liền mau chóng đẩy Úc Quý ra, đi tắm chuẩn bị đi ngủ, những ngày qua cô đều không thể ngủ ngon được, hôm nay có thể cố gắng ngủ bù một chút.
Tạ Uyển tắm toàn thân thơm ngát chui vào chăn, rất nhanh hai mắt nhắm lại.
Tạ Uyển vốn nghĩ mình sẽ ngủ thẳng một giấc tới sáng, ai biết nửa đêm lại bị dạ dày làm đau đến tỉnh lại, cảm giác như có người dùng vật sắc đam vào bụng mình, Tạ Uyển mặt tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, đau đớn không thể động đậy, tay cố quơ quơ tìm điện thoại, một lúc lâu mới tìm được, gọi cho Úc Quý: “Úc Quý, tôi đau bụng...”
Điện thoại còn chưa kịp tắt, đã thấy Úc Quý ầm ầm đẩy cửa đivào, trong bóng tối, hơi thở dồn dập lo âu, tới mở đèn ngủ của cô: “Làm sao vậy? Đau dạ dày? Ngoan, nhịn một chút, tôi lập tức đưa em đi bệnh viện!” nói xong, cũng không chờ Tạ Uyển đáp lời, ôm cô vào trong lòng, nhanh chóng chạy như bay xuống lầu.
Tạ Uyển muốn nói với hắn, cô còn mặc áo ngủ, nhưng hắnmột lòng một dạ hướng gara chạy, âm thanh cô lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy, cuối cùng, diễn viên Tạ thích thể diện vẫn là mặc áo ngủ vào bệnh viện.
Có thể là số của Tạ Uyển may mắn, bệnh viện lúc này khôngcó ai vào cấp cứu, bác sĩ trực ban bị vẻ mặt hung ác của Úc Quý dọa sợ, ngay cả áo blu cũng không kịp mặc, kính mắt đeo xiêu vẹo liền chạy tới, mở miệng liền hỏi một đống vấn đề: “Nghỉ ngơi có đúng quy luật không? Có rượu chè quá độkhông? Bữa tối vừa xong có ăn món gì có tính kích thíchkhông?” nói xong, tay ấn lên bụng Tạ Uyển, liền nghe thấy Tạ Uyển kêu đau từng tiếng. Mặt Úc Quý tối sầm, vẫn cố khắc chế đôi tay đang muốn tung quả đấm ra của mình.
“Đều không có.” Nhìn Tạ Uyển đau đến không nói nổi, Úc Quý liền thay cô trả lời: “Từ trước đến giờ không có đau dạ dày bao giờ, tối nay bỗng nhiên lại đau.”
Bác sĩ lại hỏi: “Vậy có nôn mửa, đi tả không?”
Úc Quý đáp: “không có.”
Bác sĩ trầm ngâm một chút, nâng lên kính mắt trên mũi: “Phỏng đoán có thể nghiêm trọng, bằng kinh nghiệm và cảm giác không có cách nào phán đoán chính xác, như vậy đi, tôi viết giấy cho hai người, sau đó cậu mang cô ấy lên tầng ba làm nội soi, kiểm tra cẩn thận một chút.”
Nghe được hai chữ nội soi, toàn thân Tạ Uyển run lên, mặt trắng bệch. không! cô thà rằng đau chết cũng không làm nội soi! Úc Quý yêu cô như vậy, nhất định sẽ không đồng ý!
Ai dè, Tạ Uyển nghe làm nội soi còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, liền nghe Úc Quý nói bên tai: “Được” không!! Chàng trai trẻ è! Cưng nói yêu chị đây như sinh mệnh cơ mà?!
Được Úc Quý đồng ý, bác sĩ lấy bút ra bắt đầu loạt xoạt viết giấy, Tạ Uyển thấy không ổn, vội vã cầm tay Úc Quý thở ramột hơi, gian nan nói: “Tôi không làm nội soi!”
“Uyển Uyển đừng làm rộn.” Úc Quý sờ sờ khuôn mặt trắng bệch của cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “không làm kiểm tra nội soi, không biết có vấn đề gì.”
Bác sĩ bên cạnh phụ họa theo: “cô gái nhỏ, người yêu của cônói đúng, cô không thể không làm.” nói xong, đem tờ giấy xémột cái roẹt, đưa cho Úc Quý: “Trước hết đi đóng tiền, sau đó trực tiếp lên tầng ba là được.”
Úc Quý nhận tờ giấy, gật đầu, cúi người liền muốn ôm Tạ Uyển đi.
Thời khắc mấu chốt, Tạ Uyển rốt cục nổi giận, gắt gao nắm chặt mép giường, nói gì cũng không chịu để Úc Quý ôm, gấp đến sắp khóc: “Bác sĩ, tôi không cần làm nội soi!”
“cô gái nhỏ, cô như vậy là không đúng...”
“Tôi ăn nhiều quá nên đau bụng thôi mà!” Tạ Uyển vừa nhắm mắt lại, cuối cùng nói ra câu này. Chọn giữa sinh mệnh và thể diện, cô đành chọn sinh mệnh trước đi.
Bác sĩ: "..."
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
285 chương
15 chương
10 chương