Cả thế giới của anh chỉ dành cho em
Chương 84 : Em ích kỷ lắm có phải không?
Đêm ở nước Pháp hoa lệ, Lạc Ninh Hinh đang ngồi bên cạnh giường bệnh, chăm sóc cho Âu Dương Tư Thần. Đã ba ngày họ đến đây rồi, nhưng vị bác sĩ kia vẫn chưa tìm ra được, cô đang rất lo lắng. Nhìn Âu Dương Tư Thần ngày ngày nằm bất động, tim cô quặn thắt lại.
Mặc Vũ nói với cô rằng, hắn có thể phẫu thuật cho Âu Dương Tư Thần, nhưng là khả năng thất bại rất lớn, vì đã một lần không thành công. Não của anh bị chấn thương rất nặng, nếu thất bại, anh sẽ trở thành người thực vật vĩnh viễn.
Niềm hi vọng duy nhất của Âu Dương Tư Thần, chính là thầy của Mặc Vũ. Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa tìm thấy tung tích ông ấy, dù cho Khương Bạc và Hạo Hiên đã rất cật lực tìm kiếm.
" Tư Thần, anh hãy cố gắng lên, Khương Bạc và Hạo Hiên sẽ tìm được bác sĩ thôi. Nhiệm vụ của anh bây giờ là phải mạnh mẽ, anh không được phép từ bỏ." Lạc Ninh Hinh vuốt ve gương mặt tái nhợt của anh nói.
Lucy đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Lạc Ninh Hinh cô cũng thấy buồn.Trên tay cô cầm một ly ca cao nóng, mang đến đưa cho Lạc Ninh Hinh.
" Ninh Hinh, cô uống ca cao nóng cho ấm bụng, ban đêm trời khá lạnh." Lucy dùng anh ngữ nói, rồi để ly cacao lên bàn.
" Cảm ơn chị Lucy, em sẽ uống ngay." Lạc Ninh Hinh mỉm cười nhìn Lucy, cô cầm ly lên thổi nhẹ, rồi chầm chậm uống từng ngụm. nhỏ.
Hơn ai hết, Lạc Ninh Hinh biết rằng, bây giờ là lúc cô phải chú ý đến sức khỏe của mình, uống xong cô đặt lại ly lên bàn, rồi lại chăm chú quan sát động tĩnh của Âu Dương Tư Thần.
" Đã khuya lắm rồi, em hãy chợp mắt một chút, đừng cố quá sức. Kiệt sức có thể khiến em đổ bệnh."
Lucy vỗ nhẹ vào vai cô nói, rồi xoay người đi ra ngoài, trả lại không gian cho hai người. Chờ Lucy đi rồi, Lạc Ninh Hinh mặt liền ũ rũ, cô đã cố gắng để mọi người thấy mình ổn. Thật ra, cô chẳng ổn chút nào, đôi mắt đã bắt đầu ẩm ướt, cô lại gục đầu lên giường.
......
Buổi sáng Lạc Ninh Hinh uể oải thức dậy, đêm qua cô cũng chỉ ngủ được một chút, mắt cô đã bắt đầu xuất hiện quầng thâm. Vẫn như những ngày trước, cô lấy nước ấm, lau người cho Âu Dương Tư Thần, sau đó cô mới tẩy rửa cho bản thân mình.
" Ninh Hinh, chị lại mang bữa sáng đến cho em đây."
" Làm phiền chị rồi, chị đặt lên bàn hộ em với."
Bữa sáng lại được Lucy mang đến, Lạc Ninh Hinh lại nở nụ cười gượng gạo cảm ơn, rồi mới từ tốn ăn bữa sáng của mình.
Bữa sáng lại được cô ăn nhanh chóng, Lạc Ninh Hinh mở TV lên xem. Cô lại ngồi trò chuyện với Âu Dương Tư Thần, nói cho anh nghe những chuyện đã và đang xảy ra, khi anh nằm hôn mê trên giường.
" Tư Thần, hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng anh lại không thể nhìn thấy nó. À mà không chỉ hôm nay, mỗi ngày đều rất đẹp, khi em ở cạnh anh."
" Tư Thần, hôm nay cổ phiếu của A.D lại giảm rồi, anh phải tỉnh dậy mau lên. Nếu không Vệ Tư Hàn sẽ đem tâm huyết của anh đạp đổ hết." Cô cười gượng nhìn anh.
" Em rất muốn dạo quanh thành phố Paris thêm nữa, em muốn đến viện bảo tàng, càng muốn đến cầu Pont des Arts, để nghe anh nói yêu em."
" Còn có hôm nay lại có một vụ hỏa hoạn này, nhưng thật là tốt, không một ai bị thương hay thiệt mạng cả. Họ thật may mắn có phải không?..... Nhưng tại sao, chỉ có tình yêu của em là bị thương, phải nằm ở đây như thế này."
" Em muốn anh tỉnh lại, lau nước mắt, an ủi mỗi khi em không vui. Em thật là ích kỷ có phải không? Tư Thần, anh có nghe những gì em đang nói không?"
Nói đến đây, Lạc Ninh Hinh không kiềm chế được cảm xúc, cô khóc nấc lên. Từng giọt nước mắt lăn dài, khiến cô trông thật thảm hại.
" Tít, tít, tít!" Đột nhiên máy theo dõi nhịp tim của Âu Dương Tư Thần kêu lên, nhịp tim của anh đang yếu dần.
Lạc Ninh Hinh giật mình hoảng loạn, cô nắm cánh tay Âu Dương Tư Thần hỏi.
" Tư Thần, anh làm sao vậy? Anh là bị làm sao thế này?"
"Không đúng, Mặc Vũ, em đi tìm Mặc Vũ đến." Lạc Ninh Hinh rối tinh rối mù lên.
Cô mở cửa phòng bệnh, chạy nhanh ra ngoài, miệng không ngừng cầu cứu. Cô rối đến nỗi quên mất rằng, trong phòng bệnh có chuông báo.
" Mặc Vũ, anh đang ở đâu? Có ai không? Cứu Tư Thần của tôi với."
" Ninh Hinh, có chuyện gì vậy?" Mặc Vũ đang ở gần đó, nghe tiếng cô gọi, anh lập tức chạy đến hỏi.
" Tư Thần, anh ấy không ổn." Lạc Ninh Hinh thở gấp nói.
Mặc Vũ nghe xong, như tên bắn chạy đến phòng bệnh.
" Phải đưa anh ấy vào phòng phẫu thuật gấp, anh ấy không thể chờ được nữa. Ninh Hinh, cô liên lạc với Khương Bạc xem, họ đã tìm thấy ông ấy chưa."
Mặc Vũ dặn dò cô xong, liền thay đồ chuẩn bị vào phòng phẫu thuật. Lạc Ninh Hinh ở bên ngoài tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, cô hấp tấp lấy điện thoại gọi cho Khương Bạc.
" Khương Bạc, mau trả lời tôi đi!" Lạc Ninh Hinh vừa nói vừa khóc, đầu cô như muốn nổ tung ra vậy.
" Alo, chị dâu em đã tìm được ông ta rồi, mọi người đang trên đường trở về." Khương Bạc bắt máy, giọng mừng rỡ nói.
" Hãy đưa ông ấy đến đây nhanh lên, Tư Thần sắp không chống đỡ nổi rồi." Lạc Ninh Hinh nghẹn ngào.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
9 chương
52 chương
123 chương
88 chương
115 chương