Lạc Ninh Hinh đưa tay nắm lấy tay Âu Dương Tư Thần, cô lên tiếng hỏi. " Anh có mệt không? Đã khuya lắm rồi, anh vẫn là nên về nhà nghỉ ngơi đi! Em ở đây một mình cũng không có vấn đề gì!" " Em đã tỉnh lại rồi? Có thấy đau ở đâu không?" Âu Dương Tư Thần lại nhìn đến Lạc Ninh Hinh đang nắm tay mình, trong lòng xúc động không thôi. Anh chỉ muốn tiến đến ôm chặt cô không buông, không để cô chịu thêm tổn thương nào nữa. Anh cười khẽ nói với cô. " Tôi sợ khi không ở đây, em lại bị người khác hãm hại! Sợ không có tôi, người khác sẽ làm em bị thương! Sợ không có tôi, em sẽ cô đơn một mình, nên vẫn là ở đây cạnh bên em thì hơn!" Lạc Ninh Hinh không bất ngờ lắm, cô cảm thấy buồn cười lại nói. " Tại sao lại đối tốt với em như vậy? Chúng ta đâu quen biết nhau! Tại sao lúc nào em khó khăn, chật vật anh cũng sẽ luôn xuất hiện như một vị thần bảo hộ?" " Em không cảm nhận được tình cảm của tôi đối với em sao? Em có chút cảm giác nào với tôi không? Có thể em không tin! Nhưng từ lần đầu tiên gặp em ở Trung tâm thương mại, tôi đã có cảm tình với em rồi." Dừng lại một chút, Âu Dương Tư Thần đưa tay vén tóc của Lạc Ninh Hinh lại nói tiếp. " Tôi đã rất khó chịu, khi thấy em đi chung với Dương Trí Viễn! Lúc đó tôi chỉ muốn nghiền nát hắn! Còn có sau đêm đó, cảm giác của tôi đối với em càng thêm mãnh liệt, bất kỳ cô gái nào cũng chưa từng làm tôi rung động. Chỉ có em làm được điều đó, như vậy có phải là yêu không?" Lạc Ninh Hinh cảm động không nói nên lời. " Trung tâm thương mại? Là lúc cô đi mua sắm với Lạc Bội Sam và Trần Thi Thi! Thì ra lần đầu gặp cô, anh đã nhất kiến chung tình!" Những lời này cô chỉ cất giấu trong lòng, không có nói ra. " Còn nữa, tôi muốn bảo vệ che chở cho em! Muốn làm bờ vai mà mỗi khi mệt mỏi, em có thể tựa vào! Em có muốn cho tôi một cơ hội?" Âu Dương Tư Thần còn đang nghiêm túc nói chuyện, bỗng cửa phòng mở ra, tiếng của Vệ Tư Hàn lấn át mọi thứ. " Cửu ca, em thành thật xin lỗi! Em không biết tiểu miêu nhi là phụ nữ của anh. Hãy tha cho em lần này đi!" Âu Dương Tư Thần mặt xám xịt, gầm lên từng chữ. "Vệ ,Tư, Hàn!" Vệ Tư Hàn lùi lại, phía sau Mặc Vũ cùng Lục Thần Vũ vừa bước vô, Âu Dương Tư Thần nhìn Mặc Vũ trách móc. " Bây giờ là mấy giờ, mà cậu lại mang tên ngốc Vệ Tư Hàn đến đây?" " Haizz, mình cũng đã nói với hắn như vậy! Nhưng tên ngốc sợ chết này nhất quyết muốn vào thăm, mình đành chịu vậy!" Mặc Vũ thở dài thanh minh, Lục Thần Vũ đi tới trên tay cầm nào là trái cây cùng đồ bổ, hắn đặt ở trên bàn, nhìn Âu Dương Tư Thần. " Tên ngốc Vệ Tư Hàn sợ anh giết chết hắn! Nên mang khá nhiều đổ bổ tới cho tiểu miêu nhi hối lộ!" " Không được gọi cô ấy là tiểu miêu nhi!" Âu Dương Tư Thần đanh thép nói. Lạc Ninh Hinh nằm trên giường, cô nhìn Âu Dương Tư Thần gật đầu tán thành. Vệ Tư Hàn đưa miệng ra hỏi. " Cửu ca, vậy em nên gọi là gì đây?" " Tốt nhất gọi là chị dâu!" Âu Dương Tư Thần khẳng định chủ quyền trả lời hắn. " Ừm, chị dâu...." Đang tính nói gì, đó Vệ Tư Hàn chợt nhớ ra. Hắn nhìn đến Lục Thần Vũ cùng Mặc Vũ, đã mắt chữ A miệng chữ O từ bao giờ. Trên giường, Lạc Ninh Hinh cũng hoảng hốt không kém. Lục Thần Vũ lấy lại bình tĩnh hỏi. " Lão cửu cậu nói thật sao? Cậu có cảm giác với phụ nữ khi nào vậy, anh em chúng tôi lại không biết?" " Mới đây thôi! Vẫn trong quá trình theo đuổi! Cô ấy vẫn chưa chấp nhận tình cảm của tôi!" Âu Dương Tư Thần thản nhiên trả lời, Mặc Vũ liền nói thêm vô. " Tôi cứ tưởng là cậu chơi đùa thôi, không ngờ lại nghiêm túc luôn!" " Tất nhiên, tôi chứ không phải tên ngốc Vệ Tư Hàn!" " Nhưng ai lại có thể từ chối cậu cơ chứ, quả thật không thể tin được!" Mặc Vũ bày ra vẻ mặt khó tin nói. Ở ba người đang nói chuyện bên đây, Vệ Tư Hàn đã chạy nhanh đến giường Lạc Ninh Hinh quỳ xuống, hắn nước mắt cá sấu nịnh bợ. " Chị dâu! Là em có mắt như mù! Chị hãy nói với cửu ca tha cho em đi! Em xin lỗi với tất cả sự chân thành. Chị dâu là người tốt bụng nhất trên đời!" Bên này, cả ba người nhìn qua Vệ Tư Hàn vẻ mặt khinh bỉ đến cùng cực, còn đâu bộ dáng thiếu gia lịch lãm. Lạc Ninh Hinh cũng không làm khó Vệ Tư Hàn nói. " Thôi được rồi, cậu đứng lên đi! Tôi cũng không phải người nhỏ nhen, với lại tôi không phải chị dâu của cậu!" Rồi sực nhớ đến Vũ Đình, Lạc Ninh Hinh hỏi hắn. " Đúng rồi, cô bạn của tôi đâu? Cô ấy có an toàn không?" " Tôi đã đưa cô ấy đến khách sạn nghĩ ngơi rồi, cũng cho người chăm sóc tốt!" Lục Thần Vũ lúc này lên tiếng, Lạc Ninh Hinh thở phào nhẹ nhõm nhìn Vệ Tư Hàn. " Vậy thì tôi tha cho cậu lần này! Còn có lần sau, đừng trách tôi ác!" Vệ Tư Hàn mừng như bắt được vàng, trong túi áo lôi ra một đống thẻ V.I.P, thẻ bạch kim của cửa hàng thời trang, nhà hàng năm sao đưa cho Lạc Ninh Hinh. " Chị dâu, cầm lấy xem như em bồi thường tổn thất cho chị đi!" Lạc Ninh Hinh vội từ chối. " Tôi không thể lấy được, cậu mau cất đi!" " Cái này đều là tài sản của nhà em! Trong thẻ là thông tin của chị, em mới vừa cho trợ lý đi làm. Chị cứ nhận đi!" Vệ Tư Hàn cười như tên ngốc nói.