Lạc Ninh Hinh đầu đau đớn, chân bủn rủn vô lực, cô không chịu nổi áp lực này. Lạc Ninh Hinh sốt quá cao, tầm nhìn trước mắt cô dần mờ đi, cô mất ý thức ngã xuống. Phóng viên thấy Lạc Ninh Hinh ngất xỉu, bọn họ đang loay hoay không biết làm sao, thì đột nhiên xung quanh khoảng hai mươi vệ sĩ vest đen tiến đến, giải tán đám phóng viên sang hai bên. Âu Dương Tư Thần lúc này ở phía sau đeo kính đen đi tới, anh ngồi xuống ôm Lạc Ninh Hinh đứng lên. Anh bế cô đi thẳng về phía dàn siêu xe đang đỗ gần đó, trước ánh nhìn hiếu kì của mọi người. Du Cảnh thấy Âu Dương Tư Thần đã lên xe rồi, hắn mới quay sang đám phóng viên dõng dạc nói. "Boss của tôi không thích lên báo! Chúng tôi sẽ thu tất cả máy chụp hình, quay phim ở đây. Tôi khuyên mọi người tốt nhất không nên phản kháng làm gì, nếu không người thiệt thòi chính là mọi người. Các người chắc cũng biết chủ nhân của tập đoàn A.D chứ? Mong mọi người hãy hợp tác." Nghe đến chủ nhân của A.D, đám phóng viên sợ hãi thật sự, bọn họ không dám lên tiếng. Vệ sĩ lúc này mới tiến lên, thu hết máy móc của đám phóng viên kia. Trên xe, Âu Dương Tư Thần ôm chặt Lạc Ninh Hinh lo lắng. Nhìn nữ nhân trong tay nóng rực hô hấp mệt nhọc, không khỏi khó chịu nói thầm. " Số điện thoại cũng đã đưa cho em, vậy mà khó khăn như vậy cũng không biết gọi cho tôi. Em thật sự là đồ ngốc hay sao?" Nói đến đó, Âu Dương Tư Thần lại không muốn tổn thương đến cô, anh nhẹ nhàng hôn hôn lên trán Lạc Ninh Hinh thì thầm vào tai cô " Yên tâm đi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi sẽ bảo vệ cho em!" Giọng nói của anh thật ngọt ngào. Nhớ lại hôm đó ở Trung tâm thương mại, lần đầu tiên anh gặp Lạc Ninh Hinh, đã bị vẻ ngoài của cô thu hút. Gương mặt thanh tú, khí chất hơn người, cô mặc chiếc đầm trắng nhìn như nữ thần vậy. Cô đứng trước gương nhìn ngắm bản thân, rồi nở một cười hài lòng. Nụ cười khiến Âu Dương Tư Thần say đắm, nhìn cô không rời mắt. Có thể nói kể từ lúc đó, Âu Dương Tư Thần đã muốn tiến đến ôm lấy Lạc Ninh Hinh. Anh muốn đem cô cất giấu đi, hảo hảo bảo vệ cô, không để nam nhân khác nhìn đến cô. Lại nói lúc nhìn Lạc Ninh Hinh đi bên người Dương Trí Viễn, cảm giác muốn giết chết người trong anh mạnh mẽ sôi trào. Nếu không cố gắng bình tĩnh, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. (Cái này là yêu em từ cái nhìn đầu tiên nha) Đêm đó khi ở khách sạn, Âu Dương Tư Thần sau khi xong chuyện, anh nhìn bên cạnh nữ nhân xinh đẹp đang thở đều đều. Tay vuốt nhẹ tóc cô, tự nói với với chính bản thân mình, anh nhất định sẽ có được tình yêu của Lạc Ninh Hinh, nhất định sẽ có được cô. Xe chạy nhanh tiến vào trang viên rộng lớn, Âu Dương Tư Thần nhẹ nhàng bế Lạc Ninh Hinh vào trong. Mặc Vũ đã đến từ lâu chờ sẵn, hắn là bác sĩ cũng là bạn của Âu Dương Tư Thần. Sau khi kiểm tra cho Lạc Ninh Hinh, hắn mới nhìn Âu Dương Tư Thần nói. " Chỉ là cảm sốt thông thường thôi, tôi cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi, lát nữa sẽ ổn. Mà cô gái này là ai? Trước giờ cậu có bao giờ gần phụ nữ đâu, chuyện này là sao?" Âu Dương Tư Thần ấm áp nhìn Lạc Ninh Hinh, rồi nhàn nhạt nói. " Cô ấy chính là người mà tôi nhận định! Là người phụ nữ của Âu Dương Tư Thần tôi!" Anh không ngần ngại mà trả lời hắn. " Nà ní, từ lúc nào cậu có hứng thú với phụ nữ vậy? Sao tôi lại không biết chứ? Cái tên mặt lạnh như cậu vậy mà... không thể tin được, tôi phải tìm Du Cảnh hỏi rõ mới được!" Mặc Vũ bất ngờ nói. " Không phải là có hứng với phụ nữ, tôi chỉ hứng thú với cô ấy!" Âu Dương Tư Thần mặt dày trả lời, làm Mặc Vũ không còn ngôn từ nào để nói. Buổi chiều Lạc Ninh Hinh đã hạ sốt, cô tỉnh dậy đã khỏe hơn khá nhiều. Lạc Ninh Hinh ngơ ngác nhìn xung quanh, căn phòng xa lạ được trang trí ưu nhã không kém phần sang trọng. Lạc Ninh Hinh đưa tay giở chăn ra, cô bước xuống giường. " Đây là đâu vậy? Tại sao mình lại ở đây? Là ai đã đưa mình đến?" Cô thắc mắc hỏi. Lạc Ninh Hinh suy nghĩ khó hiểu, cô mở cửa bước ra khỏi phòng, lập tức hốt hoảng. " Này là cung điện đi! Rộng lớn như vậy rồi biết tìm cửa ở đâu đây." Mon men đi dọc hành lang, Lạc Ninh Hinh sau khi đi lạc bảy bảy bốn chín lần, cuối cùng cô cũng tìm được lối ra. Dưới lầu, Hạ quản gia đang đứng chỉ đạo, thấy cô đi xuống ông ấy lập tức tiến đến nói. " Lạc tiểu thư cô đã tỉnh! Thiếu gia căn dặn, nếu cô tỉnh lại thì có thể ăn chút cháo, rồi uống thuốc cho khỏe." Lạc Ninh Hinh tò mò hỏi Hạ quản gia. " Ông biết tôi sao? Thiếu gia của ông là ai vậy? Sao lại đưa tôi về đây?" " Vẫn là để buổi tối cậu chủ về nói rõ với cô thì hơn! Để tôi kêu Chu thẩm chuẩn bị cháo cho cô." Không trả lời Lạc Ninh Hinh, Hạ quản gia đổi chủ đề, rồi đi mất. Phòng ăn, Chu thẩm đã nấu sẵn cho cô một chén cháo nhỏ, hương thơm phưng phức làm Lạc Ninh Hinh đói meo. Cả ngày hôm qua cô cũng không có ăn cơm.