Phòng tiếp khách tại tổng bộ Ngu thị xuất hiện một người đàn ông tây trang giày da, ăn mặc chỉn chu, lịch sự, nhưng hành vi lại vô cùng phóng đãng. Đúng vậy, là phóng đãng. Ở Ngu thị, phòng tiếp khách ở tổng bộ bình thường một năm chẳng mở cửa được đến hai lần, người đàn ông này từ khi bước chân vào đại sảnh đã vô cùng nghênh ngang mà đi tới hướng này. Trước đó quả thật anh ta chẳng biết phòng tiếp khách nằm ở đâu thật, nhưng John thân là người lớn lên trong xã hội thượng lưu nhiều gò bó, ánh mắt được luyện đến mức hỏa nhãn kim tinh, chỉ tùy tiện liếc một cái đã biết tác dụng của cái phòng trống bị đóng cửa quanh năm này. Trợ lý đi theo nhiều lần muốn ngăn cản, nhưng có tâm mà chẳng có lực, vả lại xét theo một khía cạnh nào đó thì cô ấy đúng là không dám ngăn thật. Hầu như ai cũng biết vị này là ai, là con trai độc nhất của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Velen, tuy bình thường anh ta đều tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng địa vị vẫn còn đó, muốn khiêm tốn cũng không được. Giới kinh doanh không người nào không biết anh ta, anh ta và đi vào đã quăng ra một câu ‘tôi đã trao đổi qua với Ngu tổng của các anh’. John chưa từng tới Ngu thị, cũng không biết phòng tiếp khách nằm ở hướng nào, nhìn thuận mặt là cứ thế ngồi xuống. Trợ lý đứng bên cạnh nhìn bộ dạng của John, cũng không biết có phải Ngu tổng cho phép thật hay không, chỉ sợ người này tới không mang ý tốt. Cố tình lúc này lại không thể liên lạc được với Ngu Uyên, ngay cả A Trạch cũng không thể liên lạc nổi. Cô ấy lại không dám đắc tội với người ta, trái phải không biết làm thế nào, đành cắn răng đứng im trong phòng tiếp khắc nhìn chằm chằm người. Cô không nhìn thì không sao, nhìn một cái là y rằng có chuyện, tính tình kia của John ấy à, một cô gái chưa trải sự đời cứ ‘thiên chân vô tà’ nhìn mình như thế, là đàn ông thì ai mà chịu cho nổi? Vả lại anh ta thân tại phòng tiếp khách, nhàn đến hoảng, rất cần một thứ gì đó dời đi lực chú ý của bản thân. (MTLTH.dđlqđ) Vì thế, chờ Ngu Uyên sắp xếp xong cho Chử Thư Mặc, mang theo Ficker đi vào phòng tiếp khách thì đã bắt gặp bộ dạng như chim công xòe đuôi tìm bạn tình của John, trêu chọc tiểu trợ lý đến đỏ thấu mặt mày. Cũng may cô trợ lý trẻ tuổi này vẫn còn biết nhiệm vụ của bản thân, cúi đầu nuốt nốt tiếng cười vào bụng. Ngu Uyên vừa vào tới, trong nháy mắt, bóng dáng cô ấy nhoáng lên một cái, đi đến trước mặt sếp tổng biểu thị tấm lòng trung thành của mình. Vẻ mặt thay đổi nhanh như lật sách, John đứng sau thấy vậy, nhịn không được híp mắt, có chút thất vọng thở dài. “Ngu….Ngu tổng.” Tiểu trợ lý vì hành vi suýt nữa ‘phản quốc’ của bản thân mười phút trước, có chút không được tự nhiên vuốt vuốt tóc mái. Ngu Uyên khẽ gật đầu, tiểu trợ lý như thể nghe được tiếng trời, nhanh như chớp ra khỏi phòng tiếp khách. Lúc này John mới đứng dậy chào hỏi, ánh mắt dạo một vòng quanh hai người, làm một thủ thế bắt tay với Ngu Uyên: “Nghe danh đã lâu.” Hai người hữu hảo bắt tay, tiểu trợ lý lại bưng trà nước vào trong phòng, đặt lên bàn trà, sau đó nói nhỏ vào tai Ngu Uyên điều gì đó. Ánh mắt Ngu Uyên có chút dao động, John lập tức có hứng thú mà nhìn, nhưng trợ lý nhỏ lại hoàn toàn không thu được tín hiệu của anh ta, lễ phép cúi đầu chào một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng. (MTLTH.dđlqđ) Thái độ đoan chính đến nỗi khiến John phải chậc lưỡi hai tiếng. &gt;&gt;&gt; Chử Thư Mặc cảm giác trong cơ thể mình không biết từ khi nào đã bắt đầu xuất hiện một thứ như thể là lỗ đen vũ trụ, tham lam cắn nuốt tinh lực của anh. Lần trước biến thành thế này trong một khoảng thời gian quá ngắn, không đủ để phát hiện ra bất cứ bất thường nào. Nhưng lần này lại không phải vậy, Chử Thư Mặc có cảm giác như thể bị bệnh hư thận vậy, ví dụ như vừa rồi, Ngu Uyên vươn tay ra chạm vào người anh, anh biết, nhưng lại không tài nào mở nổi mắt chứ đừng nói tới việc kháng nghị. Vì vậy, trí óc tỉnh táo không quá vài giây, anh lại một lần nữa lâm vào giấc ngủ say, căn bản không có chút lực phản kháng nào hết. Giấc ngủ này của anh rất sâu, và trong vô thức anh đã có một giấc mơ. Từ khi Chử Thư Mặc đi vào thế giới này, những giấc mộng của anh đa phần đều có liên quan đến Ngu Uyên. Nhưng lần này lại không phải, anh nằm mộng thấy Thái Sư. Đúng vậy, ở Thái Huyền năm đó cũng có Thái Sư, họ Tần, không biết tài năng thế nào nhưng được cái mồm mép không ai bằng. Không biết lý do vì sao lại được Ngu Uyên tìm về làm chức Thái Sư, sau đó hắn lại vứt người ta vào Đế Uyển làm ‘linh vật’. Tần Thái Sư vốn không phải là người, nguyên hình là một lão rùa sống vạn năm, nghe tên đã thấy may mắn. Chử Thư Mặc từng nhiều lần hoài nghi rằng phải chăng đây chính là lý do mà Thiên Diễn Đế mang người này về. Bây giờ ngẫm lại, anh mới phát hiện ra Thiên Diễn Đế cũng là một tay khá mê tín. Không nói đến vấn đề này, Chử Thư Mặc và Tần Thái sư năm đó đều có suy nghĩ tốt về đối phương. Chử Thư Mặc không có chuyện gì làm lại thích đi dạo bộ ở Đế Uyển, rồi đùa cho Tần Thái Sư tức giận chỉ biết giậm chân mắng to mới khoan khoái mà về, biểu tình còn giống hệt như mèo nhỏ vừa mới trộm được miếng cá ngon. Nhưng thi thoảng hai người cũng hòa hợp một cách kỳ lạ, nói thí dụ như một lần nọ, Chử Thư Mặc hứng trí dựng giá vẽ, lão Thái Sư ngồi ở trên lan can, đột nhiên thở dài, rất văn nghệ mà rằng: “Đế Uyển này rộng lớn như vậy, nhưng thời gian ta ở đây lại dài quá, vẫn có chút tưởng niệm thế giới bên ngoài.” Khi đó Chử Thư Mặc mới tiến cung được một năm, Thiên Diễn Đế lúc đó vẫn còn, nghe thấy những lời này, y chỉ ảm đạm trong một chốc, sau đó lại hoan <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210406/moe.png" title="Chương 85" data-pagespeed-url-hash=3564700724 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">