Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu. Lục Đậu hỏi rất lâu rồi, vậy mà Chử Thư Mặc vẫn cứ ngơ ngác sững sờ nhìn cậu, cười trông đến là ngố. Không biết có phải do cười nhiều mỏi miệng hay không, khuôn mặt nung núc toàn thịt thay đổi nghỉ ngơi một chút, sau đó lại nhếch môi cười khúc khích với mọi người. Lục Đậu:….. “Ha ha ha.” Tàn Nhang đứng bên cạnh thấy vậy, có chút xấu hổ cười trừ, phất tay nói: “Tiểu Mặc lần đầu tham gia cuộc thi, đối với quy củ và các loại hồn thạch cũng không mấy rõ ràng, cho nên có thể…..” “Được rồi, được rồi.” Mao Đầu luôn im lặng đột nhiên cất tiếng, liếc Tàn Nhang và Chử Thư Mặc, lắc đầu nói: “Lần này thi ở căn cứ Andrew rất kỳ quái, kết quả thế nào còn chưa biết được, dù sao thi hết sức mình là tốt. Dầu gì vẫn còn mấy cuộc thi nữa cơ mà. Thôi nào, phân nhóm ra đi tìm rồi nói sau.” “Đúng vậy!” Tàn Nhang nghe vậy, vội vàng gật đầu, còn lôi kéo Chử Thư Mặc cùng nhau đồng ý. Mao Đầu nhìn hai người, cuối cùng cùng bạn đồng hành bên cạnh đi ra ngoài. Tàn Nhang mang Chử Thư Mặc đi thẳng vào một góc của thạch đài, còn Lục Đậu, Mao Đầu và Tạ Thụy thì tìm ở nơi khác. Tìm được một nửa, quay đầu lại nhìn biển người phía sau, Tàn Nhang nhịn không được kéo Chử Thư Mặc lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu Mặc, lát nữa tôi sang thạch đài bên kia xem thế nào, cậu đứng đây đợi tôi, được không?” Ánh mắt Chử Thư Mặc rơi vào chỗ khác, nghe Tàn Nhang dặn dò như vậy, quay đầu lại nhìn cậu ta. Sau đó ê a một tiếng, đôi má núng nính rung động, nhìn qua thấy một đống nọng. Thấy thế, Tàn Nhang yên lặng thở dài, trong lòng cũng coi như là nhận mệnh rồi. Cậu đưa tay xoa đầu Chử Thư Mặc: “Chuyện của Mắt Kính tôi cũng biết, cuộc thi lần này chúng ta không thuận lợi được như lớp khác. Còn chưa tới cuối cùng, lớp ta đã có hai thành viên bị hủy tư cách, tôi có dự cảm xấu…….Cảm giác như thể dù chúng ta vượt qua được kỳ thi này, cũng sẽ có thứ gì đó đáng sợ hơn chờ ở phía sau.” Sau khi Tàn Nhang nói xong, nhìn Chử Thư Mặc, thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, nhịn không được cười khổ: “Chỉ có cậu, lần thi này không qua, lần sau cố gắng hơn là được. Cuộc thi năm nay được tổ chức ở căn cứ Andrew, năm sau hẳn sẽ là căn cứ khác. Cậu vẫn còn chưa hiểu những thứ này, thật ra thì thành tích tốt, cuộc sống của Noelle vẫn cứ bị nô dịch như vậy, cho dù được cấp giấy phép hành nghề cũng thế…..” Tàn Nhang hình như nhớ đến cái gì đó, vừa nói xong, ánh mắt ảm đạm dần. Cậu có chút phiền muộn nhìn Noelle bận rộn ở xung quanh, chỉ nhìn qua mà thôi, cũng đã nhìn ra cảm xúc mịt mờ, tức giận, gấp háp, nóng nảy của mọi người. Nhưng, để làm gì cơ chứ? Rất lâu về trước, Tàn Nhang đã muốn hỏi qua vấn đề này, tại sao trời sinh ra tộc Noelle lại bị tộc Hồn thú nô dịch? Nếu nói đến mấy trăm năm trước là quan hệ phụ thuộc, nhưng Hồn thú hiện tại cũng đã mất dần năng lực vận dụng hồn lực, giữa hai chủng tộc thật vẫn còn tồn tại quan hệ mạnh yếu sao? Tại sao bọn họ nhất định phải vì tộc Hồn thú mà tự tương tàn đây? Hồn thú có thể tạo dựng nên một đế chế máy móc, tại sao bọn họ lại không làm được? Rời khỏi tộc Hồn thú, có thật tộc Noelle sẽ không có con đường nào để đi hay không? Từng câu hỏi trôi nhanh trong ý thức Tàn Nhang, mấy giây sau, cậu thu hồi ánh mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chử Thư Mặc, cười cười: “Dù thế nào, hy vọng đến lúc cậu lớn rồi, tình <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20201210/moe.png" title="Chương 56" data-pagespeed-url-hash=2724392969 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">