Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu. Trước đó Ficker đã trở lại một lần, nói là muốn tắm rửa thay băng gạc cho Mắt Kính. Anh đứng dưới ánh mắt soi mói của Chử Thư Mặc, chăm chú giải thích một chút tình huống của cậu bạn nhỏ, sau đó lại thương lượng một hồi với Ngu Uyên. Chử Thư Mặc cho rằng hai người họ chỉ nói một chút chuyện, nhưng ai biết, họ vừa thương lượng xong, không biết Ficker nghĩ thế nào, nhanh chóng chích Chử Thư Mặc một mũi. Đúng vậy! Tiêm một mũi đấy! Còn là chích vào mông! Trong quá trình này, đừng nói Chử Thư Mặc có bao nhiêu uất ức, hai mắt lưng tròng che mông nhất quyết không cho đụng đến. Mặc dù còn chưa bị tiêm nhưng cậu chắc chắn rằng nó rất đau. Anh ta đeo kính, cầm ống kim nhìn trong như tên biến thái, nháy mắt Chử Thư Mặc sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ngu Uyên đứng bên cạnh cũng cau mày, lại xoay người nói chuyện với Ficker. Cuối cùng chính hắn lại là người giữ chặt tay chân cậu. Chử Thư Mặc thấy thế, vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng dù không muốn bị tiêm, với kiểu giữ tay chân có kỹ thuật như của Ngu Uyên, có muốn nhúc nhích cũng không nổi. Người này sợ cậu giãy dụa làm mình bị thương, trực tiếp bế cậu lên đặt lên đầu vai, sau đó dùng ngón trỏ định vị thân thể cậu. Tay còn lại nép chặt tay chân cậu, kín kẽ đến mức gió thổi cũng không lọt, Chử Thư Mặc muốn động một cái cũng đành lực bất tòng tâm. Đau lòng đến mức nước mắt cũng chẳng có mà chảy nữa rồi, Chử Thư Mặc nhịn không được cắn một phát lên đầu ngón tay Ngu Uyên, tạo thành dấu răng nho nhỏ. Đợi đến khi tiêm xong mới lưu luyến nhả răng ra. Sau đó còn vừa khóc vừa buông tay Ngu Uyên ra, đau khổ mặc quần nhỏ của mình vào. Đúng vậy! Tên Ngu Uyên khốn nạn kia chết sống không chịu cho cậu mặc quần! Còn dùng một tay dí mông cậu. Chử Thư Mặc náo loạn một lúc lâu mới vất vả mặc được quần vào. Hai tay xoa loạn khuôn mặt lấm lem nước mắt, mất hứng chạy vào trong góc bàn, co thành một nắm nho nhỏ, không thèm để ý đến người khác. Ngu Uyên đẩy bả vai nhỏ cậu, cậu cũng không quay đầu lại, giận đến mức chẳng nói lời nào. Đã thế vẫn còn đưa móng vuốt ra sau bảo vệ cái mông nhỏ, đợi cho đến khi Ficker đi rồi mới bỏ tay ra. Trong lòng uất ức đến sắp tràn cả ra ngoài rồi, bị người đè ra tiêm mông! Đây là cái khái niệm chó má gì! Đến cả quyền tự chủ sử dụng mông cũng không có! Vừa nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được mếu máo, đặc biệt còn bị chích một cái rõ đau! Không chỉ lúc chích, trước đó cũng thấy vừa đau vừa mệt! Huống chi vừa rồi Ngu Uyên còn ra sức ngược đãi cậu! Càng nghĩ càng thấy lòng chua xót. Chử Thư Mặc thầm quyết chí tự <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20201109/moe.png" title="Chương 48" data-pagespeed-url-hash=1230187430 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">