Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu. Ngày hôm sau, lúc Chử Thư Mặc tới trường liền phát hiện hình như có chút không thích hợp. Bầu không khí trong trường vẫn nhẹ nhàng như vậy, tộc nhân Noelle xúm xít túm tụm lại từng chỗ mà cãi nhau, cười đùa ầm ĩ. Chử Thư Mặc có cảm tưởng như thể tộc Noelle bên ngoài cũng chỉ là bị đối xử bất công mà thôi, không nghĩ rằng… Nhớ tới cảnh tưởng cậu nhìn thấy tại nhà Ngu lão phu nhân, Chử Thư Mặc không nhịn được thở dài. Lần này vào Học viện, cảm giác có gì đó rất lạ. Ngu Uyên có việc, từ ngày đưa Chử Thư Mặc về nhà, hắn liền đi. Cả đêm không về nhà, vì vậy ngày hôm nay người đưa cậu đi học là Phil. Có một chiếc huyền phù đậu xe cách cậu không xa, loại xe huyền phù màu đen này là loại phổ thông tại Đế quốc Ater. Dù sao trừ màu sắc ra, Chử Thư Mặc chẳng phân biệt nổi chúng khác nhau ở đâu. Nhưng chiếc xe này lại khiến Chử Thư Mặc có cảm giác quen thuộc, không phải xe, mà là người ngồi bên trong. Một cảm giác vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Chử Thư Mặc muốn lại gần một chút để xem, nhưng lại nhận ra có một hơi thở thuộc về người xa lạ. Vì vậy cậu nghĩ nghĩ, vai sốc cái cặp nhỏ, xoay người cắm cúi chạy vào trong khuôn viên trường học. Đi qua một ngã rẽ, cậu liền nhanh chân chạy ra sau một cái cây rất to, nhìn lại phương hướng chiếc xe. Không bao lâu sau, Hiệu trưởng Il từ trên xe đi xuống. Chử Thư Mặc kinh ngạc. (MTLTH.dđlqđ) Bởi vì sắc mặt của Hiệu trưởng Il không tốt, khuôn mặt đã có dấu vết tháng năm nay lại già đi thêm vài phần. Hiệu trưởng Il bước xuống xe, hơi cúi người chào người trong xe, rồi mới đi vào trường. Sợ bị Hiệu trưởng phát hiện, chân Chử Thư Mặc như được bôi dầu, vọt chạy đi như tên bắn. Cứ như vậy chạy vào trong trường, còn chưa kịp suy ngẫm về hành vi của Hiệu trưởng Il cùng với người quen thuộc mà xa lạ ngồi trong xe, Chử Thư Mặc phát hiện không ngờ cảm giác của mình ấy vậy mà lại đúng. Không khí hoan hỉ thoải mái đã không còn, người xung quanh không hề cười đùa mà mang theo đồ đạc của mình mau chóng rời đi, tựa như bàn chân sinh gió vậy. Ngẫu nhiên có ánh mắt nhìn cậu một lượt, rồi sau đó vỗ bạn học bên cạnh, hai người lại quay đầu nhìn cậu tiếp. Chử Thư Mặc không hiểu vì sao bị nhìn cả một đường đi, vất vất vả vả đi qua đám người đến lớp học. Kết quả vừa mở cửa ra, cậu liền hoảng sợ rồi. Cậu học ở đây đã mấy ngày, mỗi ngày mở cửa lớp đều thấy một đám đang trêu đùa nhau ầm ĩ. Mọi người cùng Búp Bê đùa giỡn Mắt To, thảo luận triết lí nhân sinh với Tàn Nhang , còn vật lộn đánh nhau với Da Đen. Mỗi lần đều có thể thấy mọi người cười vui sinh hoạt với nhau, sau đó Chử Thư Mặc đứng ngoài cửa a a kêu lên, Búp Bê sẽ đăc biệt hưng phấn chạy lại ôm lấy cậu xoay một vòng. Nhưng hôm nay lại không giống, bàn ghế trong lớp được sắp xếp ngay ngắn, sách vở ngăn nắp, tất cả mọi người đều ngồi yên tại vị tri của mình, nghiêm túc chăm chú xem cái gì đó. Bầu không khí nghiêm cẩn tới mức Chử Thư Mặc không dám nói chuyện. Cậu nhự nhàng đóng cửa lại, sau đó rón rén đi vào, cuối cùng ngồi vào bàn <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200901/moe.png" title="Chương 28" data-pagespeed-url-hash=413472363 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">