Đội tìm kiếm nhận được tin tức rằng có một chiếc phi thuyền đang di chuyển một cách đáng ngờ ở một hành tinh hẻo lánh trong vũ trụ. Bởi người phía trên dặn dò, lại bởi gần đây Ater xảy ra quá nhiều vụ việc, đội tìm kiếm luôn ở trong trạng thái căng thẳng, vì vậy khi nhận được tin báo, họ rất nhanh đã cắt cử người lập tức tới hiện trường. Ngu Uyên đã sớm cài cơ sở ngầm ở khắp mọi nơi, vì vậy hắn cũng là một trong những người biết được tin tức này trước tiên. Chử Thư Mặc đã được đón đi nơi khác, không còn ở trên phi thuyền đợi đội tìm kiếm đến tìm. Nơi này chỉ còn chiếc phi thuyền bị bắt cóc và một nhóm tộc Noelle chồng chất vết thương. Nhìn tình huống hỗn loạn trên phi thuyền, nhóm tìm kiếm tới hiện trường đầu tiên bối rối nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tiến hành phong tỏa. Cùng lúc đó, cách bọn họ vài chục mét, trong một hang động không mấy bắt mắt xuất hiện một nhóm người. Chỉ thấy mỗi người đang cầm bánh mì lên ăn, tất cả đều có vẻ như đang lo lắng điều gì đó. Không chỉ như vậy, trong số họ có một số người nhìn cực kỳ gầy gò, ăn uống trông cũng không được tốt lắm, nhìn vẻ mặt bồn chồn bất định của họ, trông có vẻ như đang lẩn trốn. Trong hang động im lặng gò bó, một lát sau, họ quay sang nhìn nhau, một người nhỏ bé nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nói với thanh niên dẫn đầu: “Chúng ta, chúng ta vẫn phải ở chỗ này chờ sao?” Người nọ có vẻ không mấy quen thuộc với người dẫn đầu, lúc lên tiếng vẫn còn có chút sợ hãi rụt rè, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ sự tôn kính. Bên cạnh người nọ là một người đàn ông cao lớn, biểu tình có vài phần lo lắng và mất kiên nhẫn, khi đối mặt với thanh niên dẫn đầu cũng không mấy hữu hảo. Nghe thấy câu hỏi của người nhỏ con, lại hừ lạnh một tiếng: “Bằng không phải làm gì? Mấy người yếu đuối nhát gan như vậy, không chờ thì còn có thể làm gì? Chỉ không biết lão Hiệu trưởng bây giờ thế nào…..” “Được rồi, bớt nói với nhau vài câu đi.” Người đeo kính vuông màu vàng ngồi bên trái người dẫn đầu lạnh lùng cắt ngang. Người đàn ông to lớn nhìn đã biết là tên nóng tính, vừa nghe những lời này lại càng thêm khó chịu, cau mày cáu giận: “Anh nói cái gì? Anh không nghĩ lại xem chúng ta chờ ở đây đã bao nhiêu lâu rồi? Rốt cuộc ai là người chậm chạp không chịu ra mệnh lệnh, tôi xem xem, thủ lĩnh tuyển ra này…..” “Anh có thể tự mình đi vào.” Thanh niên dẫn đầu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, nhìn kỹ lại thì đây lại chẳng phải là người đã mua bánh ở quán của ông già Lý hay sao? Nếu Chử Thư Mặc xuất hiện ở nơi này, nhất định có thể nhận ra người này là ai, là bởi vì nhìn người này với trước kia chẳng mấy khác nhau. Khuôn mặt của thiếu niên nhìn vẫn rất non nớt, mặc dù đã biến thành tộc Carl, nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là Mắt To, chẳng qua ánh mắt của cậu đã khác xưa rất nhiều. “Tự tôi đi vào?” Một câu nói của Mắt To giống như ngòi nổ, nổ bùng lên những oán khí mà người đàn ông cao lớn tích tụ đã lâu: “Chúng ta đã đợi ở đây ba ngày! Ba ngày! Cậu đang đợi cái gì? Đám tộc Hồn thú kia sao? Trời ơi, đây chính quyết định tồi tệ nhất của Hiệu trưởng, tôi thật không ngờ vậy mà cậu lại nghiêm túc thực hiện. Đám tộc Hồn thú không mang người tới ngăn trở chúng ta đã là đội ơn trời cao lắm rồi! Huống chi lão Hiệu trưởng cũng không muốn đám tộc Hồn thú kia tìm tới nơi này! Chính là cậu, cậu lúc nào cũng phải mang cái máy định vị kia theo…..” “Radu, câm miệng!”Mắt To híp mắt, thản nhiên liếc người nọ một cái: “Tôi nói lại một lần nữa, hoặc là anh tự mình đi vào, hoặc anh quản cái miệng mình cho thật tốt đi.” Radu nhìn qua bị chọc tức không nhẹ, nhưng lại không biết anh ta đang kiêng kị điều gì, nắm chặt tay trừng Mắt To hồi lầu, rồi chẳng nói gì nữa. Hang động lại lâm vào yên tĩnh, người lên tiếng đầu tiên thấy thế, nhìn Radu, lại nhìn Mắt To, cuối cùng nhỏ giọng hỏi. “Mắt, Mắt To….. chúng ta có thể tin tưởng tộc Hồn thú thật sao? Lão Hiệu trưởng đã đi thời gian dài như vậy, bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì, cũng không có ý muốn tìm chúng ta. Còn nhóm Alice bên kia cũng không biết có đến nơi an toàn hay không? Chúng ta, chúng ta phải làm gì đây?” Mắt To không nói chuyện, cúi đầu nhìn hai tay mình, cơ thể này cậu đã dùng được mấy ngày, nhưng vẫn có chút không quen. Khi lão Hiệu trưởng nói với cậu về nghiên cứu Crados, Mắt To tỏ vẻ không đồng ý, thậm chí còn biểu đạt phản đối. Cậu cảm thấy tộc Noelle không cần cái gọi là thuốc kích thích hoocmon kia, cơ thể của họ là Trời ban, không cần phải tự ti, cũng không cần phải cúi đầu thần phục bất kỳ kẻ nào. Cho dù cơ thể nhỏ bé, nhưng tộc Noelle vẫn là một tộc người kiêu hãnh. Mà giấc mộng của cậu chính là tạo ra một thiên đường cho tộc Noelle. Nhưng Hiệu trưởng vẫn luôn hòa ái lúc ấy lại kiên định <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210708/moe-3.png" data-pagespeed-url-hash=2165823355 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.