Editor: Tư Di Ba người, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau. Rõ ràng là vui mừng hớn hở lại cố tình không thể hiện ra ngoài —— Tuyên Thống. Nhìn thì có vẻ vui mừng hớn hở, thực ra vui mừng hớn hở thật —— Liêu Huy. Nhìn thì có vẻ vui mừng hớn hở, thực ra cực kỳ buồn bực không vui —— Biển Kha. Liêu Huy vẫn trước sau như một nhiệt tình cảm kích nói: "Nếu như không có các vị giang hồ đồng đạo* tương trợ, hôm nay chúng tôi phải bỏ mạng nơi này rồi!" *đồng đạo: cùng chung lý tưởng, nghĩa trong câu là cùng theo chính đạo Giang hồ đồng đạo? Lúc này Đoan Tĩnh mới chú ý tới đám đông chen chúc phía sau hắn…… Hóa ra mấy người đứng kia không phải là cây, thảo nào nàng có cảm giác gió hôm nay rất lớn, lá cây không ngừng lay động. Nàng ôm đầu, cảm thấy hình như di chứng sau khi bị tẩu hỏa nhập ma càng ngày càng nghiêm trọng. Hành Sơn đạo nhân nói vài lời khiêm tốn. Theo như cách nói của sư thái sát vách, có thể giả làm chó trước mặt người ngoài.   Bề ngoài Biển Kha tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng không vui nói: "Còn phải cảm ơn các vị đã tới kịp thời, giống như biết từ trước." Hành Sơn đạo nhân nói: "Cũng nhờ đồ tôn của ta cơ trí, nửa tháng trước có viết thư nhờ giúp đỡ, ta mới có thời gian mời các vị đồng đạo chạy tới kịp thời." Lời nói của Biển Kha quá xúc phạm người khác, Liêu Huy lập tức nắm lấy cơ hội nhiệt tình khen Đoan Tĩnh mấy câu.  Lông mày Tuyên Ngưng dựng đứng lên, nói là khen, nhưng vẻ mặt ân cần đến chướng mắt. Hành Sơn đạo nhân nói: "Lại đây, ta dẫn ngươi làm quen với mấy vị đồng đạo, nếu như sau này ngươi có đến xin Hoàng đế ban thưởng, cũng sẽ không thưởng nhầm người." ...... Cũng không có ý nghĩ xin ban thưởng! Nếu nói cho Hoàng đế, khác nào ám chỉ mình vô dụng. Ngoài mặt Liêu Huy cười gượng, nội tâm hắn lại không ngừng gào thét. Biển Kha không nóng không lạnh nói: "Mặc dù đám người kia rút lui, nhưng khó đảm bảo sẽ không quay lại. Bọn họ cứu được lần này lại không cứu được cả đời." Đoan Tĩnh chợt hiểu ra: "Cảm ơn đã nhắc nhở!" Nói xong, liền xông ra ngoài. Biển Kha: "……………" Hắn nhắc nhở cái gì à? Đoan Tĩnh chạy đến trung tâm, lên giọng nói: "Ai muốn hộ tống chúng tôi đi Lĩnh Tây?" Yên lặng như tờ. Giang hồ đồng đạo nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn nàng. ...... Hành Sơn đạo nhân lặng lẽ lấy kiếm của Liêu Huy, đưa cho nàng. Đoan Tĩnh tiện tay chém đôi tảng đá lớn. ...... "Ta nguyện ý……… Đi." "Ta nguyện ý, hu hu." "………..Chúng tôi, *ho*, chúng tôi đều nguyện ý." Mặc dù câu trả lời không có sức sống là mấy, nhưng dù sao cũng đồng ý cả rồi. Đoan Tĩnh hết sức hài lòng. Đêm xuống, hạ trại. Đạo nhân bị nhóm người đồng đạo vây ở trung tâm. Nhóm người đồng đạo rối rít oán trách hắn không coi nghĩa khí ra gì: "Nói hay lắm, sao ngốc nhanh như vậy được?" Hành Sơn đạo nhân cầm nhành cây lên, chỉ về phía một đống….. người trên tàng cây: "Tự ngươi nhìn Kim Quang Tiêu Dao Quân đi, chẳng lẽ không thấy sự ngu đần trong mắt hắn sao?" Kim Quang Tiêu Dao Quân bị đánh sưng mặt sưng mũi còn bị vây xem: "………" Hành Sơn đạo nhân khó khăn lắm mới tìm ra được một mảnh áo khoác nho nhỏ dưới nách của hắn: "Nhìn quần áo của hắn xem, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy vàng đang vẫy gọi?" Miệng của Kim Quang Tiêu Dao Quân bị bịt kín, phát ra âm thanh "Ô ô" bất mãn. Quấn áo của hắn được làm từ tơ vàng đó! Vô giá đấy! Biết vì sao bình thường hắn hay ngồi không đứng không? Chính là sợ đứng lên vướng vào nhành cây. Thế mà mấy tên dã man, thô lỗ, vô lễ này lại xé rách thành từng mảnh! Rách thành từng mảnh, rồi! Vừa nghèo vừa hỗn xược…….. Rốt cuộc ai mới là hắc đạo hả! Nhóm người đồng đạo được lợi từ mảnh vụn quần áo, không thể làm gì khác hơn là nói vòng vo sang chuyện khác: "Vậy sao lại nói có thiếu nữ xinh đẹp gặp chuyện chẳng lành?" Hành Sơn đạo nhân hùng hồn nói: "Đồ tôn của ta không đẹp à? Không phải thiếu nữ à?" Nhóm người đồng đạo đồng thanh quát: "Nhưng cô ấy là Lệ Khuynh Thành!" Ba chữ này rất uy lực, so với Thiên Sơn Đồng Lão, Đông Phương Bất Bại thì không kém là bao. Hành Sơn đạo nhân vô tội nói: "Do các ngươi không hỏi tên mà." Nhóm người đồng đạo: "………." Đoan Tĩnh tò mò đi tới: "Mọi ngươi gọi ta à?" "………… Không có không có! Ta nói là đêm hôm nay thật đẹp, ha ha ha ha…….. Khuynh quốc khuynh thành." Đoan Tĩnh nói: "Nhưng ta nghe thấy từ "lệ"." "Mỹ "lệ" đến khuynh quốc khuynh thành!" Vất vả lắm mới dụ dỗ được Đoan Tĩnh đi chỗ khác, nhóm người đồng đạo đều cảm thấy bản thân không mất đi tám hồn thì cũng lạc mất bảy phách, sức cùng lực kiệt, không còn sức tìm Hành Sơn đạo nhân đòi công đạo. Sau khi mọi người ngủ say, Hành Sơn đạo nhân lặng lẽ mở mắt, Đoan Tĩnh cũng mở mắt, liếc mắt ra hiệu, hai người lặng lẽ đứng dậy, đi vào trong rừng cây. Cành lá rậm rạp, âm khí dày đặc. Hai người đứng ở hai bên cây, trừng mắt nhìn đối phương. Đầu tiên Hành Sơn đạo nhân chất vấn: "Con nói xem có phải con bị ngốc không dd.lqd-di? Có phải bị ngốc không? Một miếng thịt to béo bở như vậy rớt xuống miệng, còn không biết há mồm ra cắn một miếng à!" Đoan Tĩnh trả lời rõ ràng ngắn gọn: "Người làm được thì người lên đi." Hành Sơn đạo nhân giận đến mức râu ria dựng đứng: "Người bị tẩu hỏa nhập ma cũng không phải ta, nếu là ta, đến giờ cũng có đứa bé rồi!"  Khóe miệng Đoan Tĩnh giật giật: "……………Cái này mà gọi là tẩu hỏa nhập ma à?" Tức thì tức, rốt cuộc cũng là đồ tôn của mình, Hành Sơn đạo nhân và Đoan Tĩnh cùng nhau tổng kết thất bại để rút kinh nghiệm. "Có phải con quá kín đáo, quá rụt rè khiến hắn không thể nào xuống tay hay không?" "Con không dùng cách quá kín đáo, lại càng không rụt rè." "Con làm như thế nào?" "Con nói thẳng ra." Đạo nhân nháy mắt: "Nói thẳng là……….." "Chính là mời hắn đi động phòng ạ." Đạo nhân hít vào thật sâu, khiển trách: "Con là nữ hài tử, sao lại không biết dè dặt, không kín đáo vậy!" Đoan Tĩnh: "…………….." Đạo nhân kéo nàng ra dưới ánh trăng, mượn ánh sáng quan sát mấy lần: "Mặc dù có một vài điểm giống phụ thân, nhưng mà, phần lớn nhan sắc kế thừa từ mẫu thân nên cũng không tệ lắm." Hắn tự lẩm bẩm: "Được cái mã bên ngoài, nhìn khá mà không dùng được sao?" Đoan Tĩnh nói: "Với nhĩ lực* của con, dù người nói nhỏ con vẫn có thể nghe thấy được." *nhĩ lực: khả năng nghe "À, vậy con không thể nghe thấy cái gì?" "Người thúi lắm." "…………. Con không nghe thấy làm sao con biết được?" "Ngửi thấy." Đoan Tĩnh bịt mũi chạy. Đạo nhân đứng tại chỗ bịt mũi: "Còn một câu cuối cùng chưa nghe xong, ngày mai ta sẽ thử hắn. Nếu như thực sự không được, con liền tái giá." Đoan Tĩnh đã chạy cách ba bốn trượng, phất tay tỏ ý đã nghe thấy. Ngày hôm sau, tất cả như bình thường. Nhóm người đồng đạo dậy sớm, tìm động lực kiên trì trong buồn bã — Tập thể hóng chuyện ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy Đoan Tĩnh chém đá, tự sờ sờ cổ mình, vẫn liền với nhau, bỗng cảm thấy cuộc sống cũng không khó khăn cho lắm. Lúc Đoan Tĩnh thức dậy, nhớ lại lời nói của đạo nhân ngày hôm qua, trong lòng khẩn trương, cũng lộ ra một ít trên mặt. Tuyên Ngưng luôn luôn để ý đến nàng: "Ngươi bị làm sao vây?" Đoan Tĩnh khẩn trương nói: "Ngươi thấy ta thế nào?" "Ta không biết ngươi bị làm sao nên mới hỏi ngươi bị làm sao vậy." "Ta cũng không bị làm sao." Đoan Tĩnh nhếch miệng cười. "Xấu chết đi được." Tuyên Ngưng không nhịn được nhéo nhéo mặt của nàng. Đoan Tĩnh tủi thân vuốt vuốt mặt của mình. Tuyên Ngưng cười nói: "Bây giờ đẹp hơn nhiều rồi." ...... Vốn lặng lẽ ở phía sau bọn họ, vẻ mặt Hành Sơn đạo nhân thoáng lộ ra vẻ: chẳng lẽ vì diện mạo không hợp khẩu vị? Dáng dấp của Tuyên Ngưng giống mẫu thân hắn như vậy, không lẽ thích loại diện mạo giống phụ thân của hắn sao?" Sau khi lên đưởng lần nữa, Hành Sơn đạo nhân làm quen với Tuyên Ngưng: "Màu đen với màu trắng, màu nào đẹp hơn?" Tuyên Ngưng trả lời không cần suy nghĩ: "Màu đen." "Hoa cúc với hoa đào, hoa nào đẹp hơn?" "Hoa đào." Ánh mắt Hành Sơn đạo nhân chợt lóe lên: "Phụ thân ngươi với Đoan Tĩnh, người nào đẹp hơn?" Tuyên Ngưng: "......"