Cả Người Đều Là Bảo
Chương 100
Faun đang hừng hực ý chí chiến đấu, bị Triệu Lăng Vũ ôm Đại oa đột nhiên chỉ chỉ máy tính trên tay mình, hình ảnh Tonia hiện lên vô cùng rõ ràng.
“Dì!” Đại oa nhìn Tonia trên ảnh mà hoang mang.
“Ta nhìn xem!” Faun đột nhiên nói, nhìn ảnh chụp xong, đầu tiên nghiêm túc mà nhìn từ đầu đến cuối một lần, sau đó mắt liền ngấn lệ.
Để con gái mình rời khỏi nơi này, kỳ thật hắn đã phải suy tính rất nhiều, ngoài để cho con gái mình có thể sinh hoạt bên ngoài thoải mái một chút, cũng là vì lý do an toàn.
Chapman vẫn luôn ngoan độc, hắn và con gái lúc trước nhằm vào Chapman còn làm Chapman mệt mỏi vài thứ, hắn thật sự sợ Chapman sẽ đối phó bọn họ. Hắn hoàn hảo là đại sư cơ giáp dị năng giả hệ kim chúc, Chapman không dễ gì động đến hắn, nhưng con gái hắn lại là một con ma ốm, chỉ cần người thoáng động chân tay liền thương tổn…
Lo lắng vậy nên khi con gái rời khỏi, hắn cũng không dám liên lạc, hiện giờ dù chỉ nhìn thấy nàng sau khi đã ngụy trang cũng khiến hắn phải kích động.
“Nàng thực thông minh.” Triệu Lăng Vũ nói. 10 lọ Uẩn dưỡng dược tề kia là sau khi bọn hắn thỏa thuận với Faun xong để Crow chuyển tới, lúc ấy không để lộ ra tin tức gì, cũng là muốn nhìn một chút phản ứng của hai người này. Hiện tại hắn đã xác định xong, Tonia là một nữ nhân vô cùng thông minh, đáng trợ giúp.
“Nữ nhi của ta đương nhiên thông minh! Đáng tiếc lại nhìn nhầm một người…” Faun nghĩ tới Chapman, lại nhịn không được thổi râu trừng mắt.
Con gái hắn cũng là dị năng giả kim chúc cấp 7, mà phương diện cơ giáp còn thiên phú đến tột đỉnh, lớn lên lại xinh đẹp, lúc trước ở đế tinh, tự nhiên cũng trở thành nữ nhân cao quý bậc nhất, nếu không phải Chapman khi đó thành tâm vô cùng, hắn tuyệt đối không gả nữ nhi ra ngoài.
Kết hôn xong, con gái hắn vẫn thực hạnh phúc, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí bắt đầu coi Chapman như con đẻ mà đối đãi, ai biết cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy?
“Faun tiên sinh có hứng thú gả con gái mình lần nữa hay không?” Triệu Lăng Vũ đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Faun sửng sốt.
“Trên tay của ta có chút dược, rất tốt cho Tonia, nếu ngài muốn cho nàng tái giá, ta chắc có thể chữa khỏi hẳn cho nàng.” Triệu Lăng Vũ nói.
“Chapman…”
“Trước kia hắn là người thừa kế duy nhất của hoàng thất, bây giờ thì không.”
Faun hít sâu một hơi, vừa rồi còn là lão nhân hiu quạnh, vào giờ khắc này đột nhiên tinh thần phấn chấn lên, cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Trước kia Quốc vương thực thiên vị Chapman, bởi thành viên hoàng thất chỉ còn hai bọn họ. Nhưng bây giờ trong bụng Hoàng hậu đã có hài tử.
Hắn quả thật đã lâu chưa gặp con gái, còn có nam nhân kia… Tuy cảm thấy nam nhân kia có chút vô dụng, nhưng chỉ cần hắn đối tốt với con gái lại không rời nàng nửa bước, điểm ấy đã đủ khiến hắn đáng quý hơn Chapman vạn lần.
Triệu Lăng Vũ nhìn bộ dáng Faun, biết hắn đã suy nghĩ cẩn thận, tuy sắc mặt vẫn vậy nhưng thực ra tâm tình đã khá hơn rồi.
Uẩn dưỡng dược tề đã tạo đủ độ nhiệt rồi, kế đến chính là lúc tiến hành bước tiếp theo.
Hai người này tựa hồ thỏa thuận xong cái gì? Nhậm Sinh nhìn Faun, lại nhìn Triệu Lăng Vũ, cuối cùng ánh mắt rơi trên Đại oa.
“Ba ba, ôm!” Đại oa hướng Nhậm Sinh vươn tay, khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn dị thường đáng yêu.
Nhậm Sinh đem hài tử ôm lên cổ mình, trực tiếp mang Đại oa vào cơ giáp (rất tỉnh)… cậu vẫn nên nhanh chóng tăng thêm thực lực thì hơn.
Thấy như vậy một màn, Faun bị dọa hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy? Đó là một đứa trẻ!” Tình trạng bên trong cơ giáp không thích hợp cho con nít quậy phá! Hai người kia thật sự hồ nháo, hắn hẳn là nên chuẩn bị cho cơ giáp thật tốt, sau đó chính mình mang hài tử vào mới đúng! Lúc trước nuôi nấng con gái yêu, cũng là lúc cùng thê tử nghiên cứu qua rất nhiều tri thức dạy trẻ, đáng tiếc chẳng dùng được trên người con gái bao nhiêu, con gái hắn đã trưởng thành, cháu trai còn chưa kịp sinh ra đời… Faun quyết định ôn lại những gì đã học năm ấy, sau đó không đứng đắn giúp Nhậm Sinh mang hài tử.
Faun thực sốt ruột, nhưng Nhậm Sinh động tác vô cùng dứt khoát, đã quen với việc mang theo Đại oa vào cơ giáp.
Triệu Lăng Vũ lúc đầu cũng cả kinh, lập tức ngăn cản Faun: “Không sao đâu, A Nhậm sẽ bảo vệ hài tử, hơn nữa đứa nhỏ này…” Lúc trước mới sinh ra, đứa bé này đã bị người bắt vào cơ giáp còn xuyên qua trùng động, hiện tại tất cả đối với nó mà nói chỉ là tiểu nhi khoa.
“Đại oa, có sợ không?” Nhậm Sinh cười, nhìn hài tử trên người mình.
“Không sợ.” Đại oa thần tình hưng phấn.
Tuy rằng Đại oa nói không sợ, nhưng Nhậm Sinh vẫn phân ra ít rễ, bọc nó đứng lên, nghiên cứu một chút về không gian bên trong cơ giáp xong, lại đặt Đại oa lên trên hết.
Trong lúc nhất thời, bộ rễ múa loạn lên trong cơ giáp, bất quá thấy được cảnh tượng ấy cũng chỉ có Đại oa, mà nó nhìn thấy cũng không sợ hãi, ánh mắt còn tỏa sáng, từ trên người mọc ra một vài cái rễ nho nhỏ, ý muốn cùng múa theo.
Này không hổ là con trai minh! Quá tuyệt vời! Nhậm Sinh dùng hai mảnh lá vỗ vỗ con trai mình, khởi động cơ giáp.
Tuy bây giờ là ở bên trong, nhưng Nhược Á hoang vắng, Faun đem ngăn tầng hầm vô cùng lớn, trong đó chồng chất không ít tài liệu kim khí, vừa lúc trở thành chướng ngại vật cho Nhậm Sinh, luyện tập quay cuồng, nhảy nhót linh tinh.
Cơ giáp lửa đỏ rất linh hoạt, nhảy giữa một đám cây cột như tinh linh, Faun bị dọa đến mức phải đưa tay ôm tim: “Hài tử kia lớn bao nhiêu? Mới 3, 4 tuổi là cùng. Chấn động như thế không tốt cho thân thể nó!”
Hài tử nhất định phải là nuôi có mục đích mới không xuất hiện vấn đề về dị năng!
“Ba bốn tuổi? Hài tử kia hiện chưa được nửa năm tuổi, lúc trước bị người của Chapman bắt cóc, ngoài ý muốn lớn nhanh đột xuất như vậy thôi.” Triệu Lăng Vũ nói.
Faun cảm thấy trái tim đập thình thịch, suýt chịu không nổi.
May mà ngay lúc trái tim bé nhỏ của ông xảy ra vấn đề, Nhậm Sinh điều khiển cơ giáp xoay người dừng trước mặt ông, thực thoải mái đi ra, trên đầu còn có Đại oa đang cố nắm chặt tóc cậu để khỏi bị rơi xuống.
Vừa rồi đùa nghịch thật thích, Nhậm Sinh mặt đỏ bừng, Đại oa trên đầu cậu cũng chớp chớp đôi mắt lúng liếng nước thần tình hưng phấn.
“Hài tử, ngươi không sao chứ?” Faun thốt lên.
“Gia gia, ta cũng muốn có cơ giáp.” Đại oa nhìn Faun nói.
Faun nhất thời đông cứng người luôn, Nhậm Sinh đem Đại oa từ trên đầu thả xuống: “Con suýt chút nữa giật hết lá… tóc của ba ba rồi.” (>
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
51 chương
30 chương
270 chương
614 chương
99 chương