Thẩm Đông không yên lòng lắm, sau khi trở lại đảo cũng không có việc gì để làm, hắn đi thẳng tới phòng trực, cùng chú Trần trực ban. Tào Mộc và Hồng Kiệt đều nhắc tới Mồ chôn đáy biển, hơn nữa, mồ chôn này nghe nói còn có liên quan tới người cá, Tào Mộc không nhớ rõ chi tiết, Hồng Kiệt không chịu nhiều lời, đây rút cuộc là nơi thế nào? “Chú Trần,” Thẩm Đông nhìn chú Trần đang nghiêm túc chơi solitaire, “Chú sinh sống ở đây được bao lâu rồi?” “Cả đời,” Chú Trần cười, thả con chuột ra, “Sinh ra đã ở đây, sau đó vẫn luôn ở đây, chắc chắn cũng chết luôn ở đây.” “Vậy chắc chú biết nhiều chuyện lắm đúng không, truyền thuyết trên biển gì đó?” Thẩm Đông dò hỏi. “Truyền thuyết? Truyền thuyết thì nhiều, hải quái, thuyền chết gì đó có cả đống,” Chú Trần cười, nhấp một ngụm trà, “Truyền thuyết trên biển là nhiều nhất, bởi vì lần nào ra biển cũng đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” “Hải quái? Thuyền chết?” Thẩm Đông còn thật sự chưa từng nghe nói tới những thứ đó, hắn tới nơi nay bao nhiêu năm như vậy, vẫn chỉ ở trên đảo, chỉ có lúc thuyền lớn mang thực phẩm và vật dụng sinh hoạt hằng ngày tới mới có thể thấy người ngoài chú Trần, cũng chỉ là chào hỏi, không trò chuyện, càng sẽ không biết tới những thứ này. “Hai thứ này có liên quan,” Chú Trần đột nhiên có hứng thú, cầm tẩu thuốc bên cạnh qua châm, rít một hơi, rồi nhả ra một vòng khói, nhìn Thẩm Đông sặc sụa nửa buổi mới thỏa mãn nói: “Người ra biển không về, chúng ta ra ngoài tìm, nhưng từng có nhiều lần, tìm được đều là thuyền trống, thuyền không bị hỏng, không chìm, nhưng người trên thuyền đều đã không còn…” “Đây không phải là thuyền ma à?” Thẩm Đông không nhịn được xen vào một câu. “Chúng ta gọi là thuyền chết, có người nhận được cầu cứu…” Chú Trần híp mắt lại, dừng lại hồi lâu như thể nhử mồi, “Nói là thuyền bị thứ gì đó quấn lấy, vây lại trên biển, người xuống nước kiểm tra chưa trở về, người đến cứu viện tìm đến được tọa độ, trên thuyền đã chẳng còn ai, dưới thuyền cũng không có thứ gì.” “Người đâu rồi?” Thẩm Đông cảm thấy sau lưng lạnh toát. “Ngư dân có kinh nghiệm đều nói là bị hải quái tha xuống biển ăn hết rồi.” Chú Trần rít tẩu thuốc lọc xọc một phát, mặt làm ra vẻ thần bí. “Hải quái? Tha đi?” Thẩm Đông đột nhiên nhớ tới lời Tào Mộc nói, “Tha đi đâu?” “Mồ chôn dưới đáy biển,” Chú Trần thấy mặt hắn khiếp sợ, liền nở nụ cười, vỗ vai hắn, “Sợ à? Toàn là truyền thuyết cả thôi, ngư dân ra biển đều gặp nguy hiểm cả, biển cả thay đổi thất thường, có gặp phải chuyện gì cũng thích nghĩ theo hướng cổ quái kỳ lạ thôi.” Mấy chữ “mồ chôn dưới đáy biển” khiến Thẩm Đông lạnh toát cả người, trong truyền thuyết cũng có thứ này! “Mồ chôn đáy biển nằm ở đâu?” Thẩm Đông cẩn thận hỏi. “Đáy biển chứ đâu,” Chú Trần đứng lên hoạt động cánh tay, “Mấy thứ trong truyền thuyết, mày còn nghĩ là thật? Ai biết được có chỗ này hay không.” Hiểu biết của chú Trần về Mồ chôn dưới đáy biển cũng chỉ đến mức độ truyền thuyết, cụ thể hơn thì cũng không rõ, đã vậy, chú còn không tin có một nơi như vậy. Thẩm Đông nghiêm túc truy hỏi còn bị chú cười cho. “Thẩm Đông à, trước nay còn cảm thấy mày hướng nội không thích nói chuyện, giờ mày nói chuyện lưu loát rồi nói cũng nhiều thật,” Chú Trần đưa tẩu cho hắn, “Làm phát không?” “Không,” Thẩm Đông nhanh chóng xua tay, “Không chịu được, nặng quá.” “Thế này mới đủ sức,” Chú Trần híp mắt lại rít một hơi, “Thẩm Đông à, tối nay mày nấu cơm đi, giờ chúng ta có ba người, tách nhau ra nấu lại phiền, ăn cùng nhau luôn đi.” “Vâng, mì được không?” Thẩm Đông gật đầu hỏi. “Làm thay phiên đi, mày nấu mì, lúc chú làm thì nấu cơm, Tiểu Trương xào đồ ăn cũng không tệ lắm…” Chú Trần phân công. “Được.” Thẩm Đông đáp một tiếng, trong lòng đang suy nghĩ xem nếu mấy hôm nay hắn không nấu ăn cho Tào Mộc, Tào Mộc sẽ ăn gì? Hồng Kiệt sẽ dẫn cậu đi ăn gì? Con của biển có phải là vẫn luôn ăn tảo biển không… “Tào Tiểu Ngư,” Hồng Kiệt gối lên cánh tay ngủ một giấc trong động, lúc tỉnh dậy, Tào Mộc đang ngâm mình dưới nước, cậu ta đập đập lên mặt nước, “Đói chưa? Tớ dẫn cậu đi ăn.” “Đói rồi,” Tào Mộc suy nghĩ, “Cậu đi tìm đồ ăn đi, mang về đây, tôi không ra ngoài.” “Mang kiểu gì được? Cùng ăn không được à.” Hồng Kiệt ngồi xuống nhìn cậu. “Vậy thì tôi không ăn.” Tào Mộc nói rất chắc chắn, “Tôi không ra ngoài với cậu.” “Tại sao chứ!” Hồng Kiệt nói to, “Sao cậu lại rách việc thế!” “Bởi vì tôi không biết cậu là ai, tôi không muốn ra.” “Tớ muốn hại cậu thì tớ đã hại từ lâu rồi!” “Vậy à.” “Tớ giết cậu ngay ở đây không cần đến mười giây, cậu tin không!” Hồng Kiệt rất bực bội đứng lên. “Có giết chết tôi cũng không ra ngoài,” Tào Mộc rất bình tĩnh, không hề liếc mắt nhìn cậu ta dù chỉ một cái. “Này! Tào Tiểu Ngư!” Hồng Kiệt chỉ vào cậu, qua nửa buổi vẫn không nói nên lời, cuối cùng, cậu ta nhảy xuống nước, “Muốn ăn gì?” “Bánh mì nhỏ.” Hồng Kiệt mua trong tiệm tạp hóa trong làng hai túi bánh mì nhỏ, sau đó trở về nhà. Tần Vũ vẫn đang nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, mặt mày tái nhợt. Hồng Kiệt nhìn gã chằm chằm một lúc, không nhịn được đưa tay ra để dưới mũi gã thăm dò. “Làm gì thế.” Tần Vũ đột nhiên mở miệng. “Tưởng là anh chết rồi.” Hồng Kiệt cười, “Ăn gì không?” “Không ăn nổi.” “Hôm qua đã không ăn rồi, hôm nay cũng không ăn?” “Không có tâm thái tốt như cậu được,” Tần Vũ vẫn đang nhắm mắt, “Bên kia không có tin tức gì, tôi không có tâm trạng để ăn.” “Chắc đang trên đường cũng nên.” Hồng Kiệt mở túi ra, cầm một cái bánh mì nhỏ ra chậm rãi ăn. “Tôi sợ xảy ra sai sót gì, Dư Tiểu Giai có thể coi là vật thí nghiệm thành công duy nhất của bọn họ, Lương Phong sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy đâu,” Tần Vũ cau mày, “Ông ta đã biết ý định của Tần Nhất rồi, giờ chuyện gì ông ta chả làm được.” “Ai bảo Tần Nhất lại vô dụng thế, giết một người, phí công sức nửa ngày cũng không giết được.” Hồng Kiệt cười. “Thuyền trưởng lòng dạ độc ác, là cậu thì có được không?” Hai mắt Tần Vũ hé ra. “Không biết, chưa giết bao giờ?” Hồng Kiệt ăn xong bánh mì, lau miệng, “Tần Nhất mang Dư Tiểu Giai tới đây thế nào?” “Quan tài bằng băng, bây giờ cô ấy rời khỏi băng là không chịu nổi.” “Cô ấy chính là tới đây để chết.” “Tôi cũng vậy mà.” “Tôi sẽ an táng đàng hoàng cho hai người.” Hồng Kiệt cười toét. “An táng ở đâu? Mồ chôn dưới đáy biển?” Tần Vũ cố hết sức để cười. “Vứt xuống biển là được rồi, Mồ chôn đáy biển ở đâu tôi cũng chẳng biết, tôi cũng không đến được chỗ sâu như vậy.” “Cậu không phải được người ta nhặt về từ mồ chôn dưới đáy biển à, người con của biển.” Tần Vũ nói một cách mệt mỏi, đây là lời giải thích thần kỳ nhất liên quan tới Hồng Kiệt mà gã từng nghe nói, nhưng từ trước tới giờ vẫn chưa được chứng thực, Hồng Kiệt cũng chưa từng thừa nhận. “Tôi chính là người con của biển cả!” Hồng Kiệt phất tay, trên mặt treo nụ cười quen thuộc của cậu ta, nụ cười thoạt nhìn như thể có vấn đề gì đó về tinh thần. Lúc Hồng Kiệt ăn tới cái bánh mì thứ hai, điện thoại di động của Tần Vũ vang lên, gã cầm điện thoại lên rất nhanh, liếc mắt nhìn, ngồi phắt dậy: “Anh đến đâu rồi?” Hồng Kiệt tiếp tục ăn bánh mì, đầu kia không biết Tần Nhất đã trả lời gì, cậu ta thấy lông mày Tần Vũ nhíu lại: “Anh mang đồ đạc lại đây thế nào… ừ, có thể sống bao lâu đã không phải vấn đề nữa… Có tin tức của Lương Phong không… Biết rồi…” Tần Vũ thả điện thoại xuống nhìn Hồng Kiệt: “Tần Nhất qua hai ngày nữa mới tới được, cậu chú ý xem có động tĩnh gì không, Lương Phong có thể sẽ đến trước.” “Đáng ghét quá,” Hồng Kiệt vỗ tay lên túi, “Tôi đi đây, anh mà đói thì uống nước đi.” “Ừ.” Tần Nhất muốn chuyển một quan tài bằng băng lại đây, cho dù gã dùng phương pháp gì đi nữa, đều không phải chuyện gì dễ dàng, nhưng trọng điểm hiện nay không phải là gã tới đây bằng cách nào, mà Lương Phong không bị gã giết chết đã không thấy bóng. Lương Phong muốn tới nơi này, quá dễ dàng so với Tần Nhất mang theo quan tài bằng băng, cho dù là có mang theo thiết bị lại đây đi nữa, cũng dễ hơn so với mang theo một cái quan tài từng phút từng giây đều phải giữ nhiệt độ ổn định. Hồng Kiệt đứng ở mũi thuyền hóng gió biển, nhìn chằm chằm mỗi một tấc nước biển trong tầm mắt mình, từ lúc cậu có ký ức, đã hầu như trôi qua trên biển, một vùng biển không thấy bờ này, lại như thể ngôi nhà của cậu, mỗi một cảnh sắc ngoài khơi, mỗi một cảnh tượng dưới mặt biển, cậu đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí mỗi một đóa bọt sóng trên mặt biển, trong mắt cậu, đều trông khác nhau. “Chiều gió,” Hồng Kiệt nói, sau đó ngẩng đầu nhìn cột hướng gió trên cột buồm, căng toàn bộ cánh buồm, “Lái hết tốc lực.” Gió biển thổi rất mạnh, Hồng Kiệt đổi bịt mắt sang bên kia, híp một con mắt khác nhìn chằm chằm ra khơi xa. Cậu không biết mình đang nhìn gì, cũng không biết nếu như Lương Phong đến thật, sẽ phải làm thế nào, cậu chỉ có thể theo dõi mặt biển đã thân thuộc như thể một phần thân thể mình, không bỏ qua dù chỉ một dấu vết. Không chỉ trên mặt biển, mà còn cả dưới mặt biển. Lương Phong có tiền, còn có thiết bị tiên tiến nhất, dù Tần Vũ trước đó đã phá hủy không ít thiết bị rồi, nhưng với kẻ điên khùng như Lương Phong, rất có thể đã giữ lại một tay phòng hờ. Sẽ là thứ gì? Ngoài Dư Tiểu Giai ra, ông ta còn muốn thứ gì nữa? Dư Tiểu Giai đã không được rồi, Tào Mộc cũng đã mất đi giá trị, vậy ông ta còn muốn gì nữa. Lương Phong cần một con cá khác. Nhưng ông ta không có bản đồ, bản đồ chỉ là một truyền thuyết, không ai biết bản đồ là thật hay giả, cũng không ai biết bản đồ nằm ở nơi nào. Vậy thì, ông ta sẽ đến mồ chôn dưới đáy biển. Trong truyền thuyết, từ xa xưa, đó chính là nơi người cá qua lại. Có điều… “Tôi cũng không biết ở đâu,” Hồng Kiệt lấy ống nhòm nhìn xung quanh, “Thuyền phó, cậu vẫn luôn đi theo tôi, cậu biết ở đâu không?” “Đúng đấy,” Hồng Kiệt thở dài, “Chỉ là một truyền thuyết thôi.” “Thật ra không phải truyền thuyết, lão cá tinh đã đến rồi, Tào Tiểu Ngư cũng từng đến,” Hồng Kiệt ngồi xổm xuống mũi thuyền, kéo bịt mắt lên treo trên trán, “Nhưng lão cá tinh đã chết rồi, còn Tào Tiểu Ngư lại không nhớ ra… Nhớ ra cũng sẽ không nói? E rằng vậy, lão cá tinh vẫn luôn hi vọng Tào Tiểu Ngư không có liên hệ gì với những người cá khác, vĩnh viễn không tham gia vào những chuyện đó, ai biết được lão sẽ nói với Tào Tiểu Ngư thế nào…” Hồng Kiệt cầm bánh mì trở về hang động, Tào Tiểu Ngư đang nép mình ngủ cạnh vách hang. “Tào Tiểu Ngư, bánh mì nhỏ cậu đòi này,” Hồng Kiệt ném túi chống thấm nước lên người cậu. “Cảm ơn,” Tào Mộc lấy từ trong túi ra một cái bánh mì nhỏ, cắn một cái, “Đây không phải loại bánh mì bé Thẩm Đông mua cho tớ ăn đợt trước.” “Kệ cậu!” Hồng Kiệt nổi giận, nhảy lên từ dưới nước, “Tớ nào biết được Thẩm Đông mua loại nào! Cậu cũng có nói đâu!” “Tớ cũng không biết mà, tớ không đọc được chữ ở phía trên,” Tào Mộc nhìn cậu ta. “Vậy cậu có ăn không!” “Ăn chứ, tớ chỉ bảo là vị không giống nhau thôi mà.” “Vậy thì ăn đi, trong làng cũng chỉ bán mỗi loại bánh mì nhỏ này thôi,” Hồng Kiệt ngồi vào bên cạnh cậu, “Tào Tiểu Ngư, cậu biết tớ là ai không?” “Thuyền trưởng.” Tào Tiểu Ngư ăn bánh mì, cũng không ngẩng đầu lên. “A!” Nước mắt Hồng Kiệt đã sắp trào ra ngoài, “Cậu lại có thể nhớ ra được tớ!” “Ừ, lúc cậu mới đi tớ đã nhớ ra rồi, sau đó vẫn luôn nghĩ tới cậu, cho nên giờ vẫn nhớ,” Tào Mộc cắn hai cái đã ăn hết một cái bánh mì nhỏ, lại lấy một cái ra bỏ vào miệng. “Nghĩ tới tớ? Cảm động quá, nghĩ tới tớ đối tốt với cậu thế nào à?” “Nghĩ xem tại sao cậu vẫn luôn đi theo tớ.” “Cậu chơi vui mà,” Hồng Kiệt nở nụ cười, “Mục tiêu của tớ chính là có một ngày khiến cậu vừa nhìn thấy tớ cái đã có thể nhớ ra tớ là ai.” “Cậu bị điên rồi.” Tào Mộc liếc mắt nhìn cậu ta. “A, cậu phát hiện ra rồi?” Hồng Kiệt vỗ lên mặt nước, nhìn vào hai mắt Tào Mộc, “Tào Tiểu Ngư, cậu có nhận ra cậu thay đổi rồi không?” “Thay đổi? Thay đổi thế nào?” Tào Mộc nằm sấp đến mép nước, nhìn xuống cái bóng mình dưới nước, tia sáng trong động không tốt lắm, cái bóng cũng là lúc ẩn lúc hiện. “Không phải nói ngoại hình của cậu thay đổi,” Hồng Kiệt đẩy cậu một cái, sau đó nhìn chằm chằm mặt cậu không dứt, “Sau lúc tớ đâm cậu một kim… cậu có gì đó không giống trước nữa.” “Cậu đâm kim cho tớ tớ vẫn chưa mắng cậu đâu.” Tào Mộc uốn éo cổ. “Tào Tiểu Ngư, Tào cục cưng,” Hồng Kiệt đưa mặt tới trước mặt cậu, “Trí nhớ của cậu thật sự vẫn khiến người ta tuyệt vọng như vậy à?” “Hả?” Tào Mộc mặt khó hiểu nhìn cậu ta. “Trí nhớ của cậu vẫn như trước à? Chuyện gì cũng quay đầu cái là quên luôn?” Hồng Kiệt hỏi. “Tớ nhớ được chuyện của Thẩm Đông.” Tào Mộc trả lời. “Cậu cũng suýt nữa quên mất anh ta rồi còn gì, đã vậy còn suýt nữa không nhớ ra được.” “Sau này sẽ không nữa.” Tào Mộc rất chắc chắn. “Lão cá tinh bảo đâm vào đâu thì tớ đâm vào đó, thật ra tớ cũng không rõ đâm một kim kia rốt cuộc có tác dụng gì nữa, ông nội cậu giảo hoạt lắm.” Hồng Kiệt cười, nói thật, cậu ta nhìn chằm chằm nửa ngày cũng chẳng nhìn ra được lời Tào Mộc nói có thật hay không, Tào Mộc nghiêm túc mà nói, thì không phải người, cách suy nghĩ của cậu có khác biệt với cách suy nghĩ của một con người chân chính, cho nên Hồng Kiệt không tài nào phán đoán được cậu thật sự đang nghĩ gì, “Cậu nói không chừng là có di truyền đấy, cũng là con cá giảo hoạt như vậy.” Tào Mộc không để ý tới bạn, cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì, chẳng bao lâu đã ăn hết sạch chỗ bánh mì. “Chị tớ bao giờ mới đến?” Tào Mộc hỏi. Sau khi nghe được chuyện của Dư Tiểu Giai, đây là lần đầu tiên Tào Mộc chủ động hỏi. “Chắc là ngày kia, không biết lúc đến còn sống hay chết rồi nữa, giờ chị ấy chỉ có thể dựa vào lượng lớn băng để hạ nhiệt độ mới chịu đựng được thôi,” Hồng Kiệt thành thật trả lời. “Về rồi là được,” Tào Mộc rũ mắt nhìn xuống mặt nước, “Nơi này là nhà của chị ấy.” “Ừ,” Hồng Kiệt nằm xuống, nhìn ánh sáng xuyên qua từng khe đá và lỗ thủng trên đỉnh hang, “Tào Tiểu Ngư, chuyện này kết thúc rồi, cậu định thế nào?” “Định?” Tào Mộc ngơ ngác, qua một lúc mới nói, “Giống như trước kia là được rồi.” “Chỉ mong vậy.” Hồng Kiệt nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc. “Thật ra, có thể ở bên Thẩm Đông là được, không giống cũng không sao.” Tào Mộc suy nghĩ một lúc, liền nói thêm. “Lụy tình.” Hồng Kiệt nở nụ cười. “Thuyền trưởng, cậu có thích ai không?” Tào Mộc thả chân xuống nước đung đưa. “Có chứ.” “Ai?” “Biển cả?” “Cậu không phải con trai của biển cả à?” “…Đúng,” Hồng Kiệt mở mắt ra suy nghĩ, “Vậy thì chưa có… Ôi, tớ cu đưn quá…” Thẩm Đông ngoan ngoãn ngây người trong phòng trực và ký túc xá mình hai ngày, không đi tìm Tào Mộc, Tào Mộc cũng không tới tìm hắn, cũng không có tin tức của Hồng Kiệt. Tất thảy đều rất yên bình, như thể chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì. Thẩm Đông ngồi trong phòng trực, sững sờ nhìn chằm chằm máy tính, cuộc sống giống như mấy năm trước, bình tĩnh mà đơn điệu, nhưng ở những nơi hắn không biết, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu như hắn không gặp được bé cá hề tắm nắng, vậy thì có lẽ cuộc sống của hắn sẽ chẳng có bất cứ thay đổi nào, những chuyện đã xảy ra cũng sẽ chẳng có mảy may liên quan tới hắn. Hắn cũng sẽ căn bản không biết được, ngay ở vùng biển bên người này, có người cá chân thật, giữa bọn họ và loài người, từ không biết bao nhiêu năm, vẫn luôn có đủ mối liên hệ… “Không thấy thì không biết,” Thẩm Đông chậm rãi xoay người, “Thế giới thật kỳ diệu.” Có điều, cảm giác yên bình như hiện nay, lại khác với trước kia, như thể bên dưới yên bình này, đang cuồn cuộn thứ gì đó không rõ, Thẩm Đông cảm thấy mình như thể một người dùng kính viễn vọng nhìn lên bầu trời đêm, mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ. Ngay lúc tâm tư Thẩm Đông vẫn đang vân du tứ hải thúc ngựa phi nhanh, bên trong radio vang lên tiếng rèn rẹt, sau đó hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc. “Kêu gọi hải đăng đảo Bình Sơn! Hải đăng đảo Bình Sơn nghe thấy, xin đáp lời!” “Hải đăng đảo Bình Sơn nhận được rồi,” Thẩm Đông lấy mic qua, “Thuyền trưởng?” “Đúng, tôi là thuyền trưởng Jack vĩ đại!” Giọng Hồng Kiệt nghe có vẻ rất vui. “Có chuyện gì?” “Hôm nay anh trực ban à? Trực đến sáng sớm ngày mai?” “Đúng.” “Vậy tối nay anh đau bụng đi, bảo người mới kia tới trực ban thay anh.” Thẩm Đông hơi dừng lại: “Tại sao?” “Tối nay Tần Nhất đến, sẽ mang Dư Tiểu Giai tới hòn đảo phía đông đảo các anh,” Hồng Kiệt nói ra tọa độ của hòn đảo kia, “Đương nhiên, nếu anh không đi cùng Tào Tiểu Ngư…” “Mấy giờ?” Thẩm Đông đứng lên nhìn bản đồ quần đảo Bình Sơn trên tường, bằng tọa độ tìm được hòn đảo kia, cũng không gần. “Không biết, 11 giờ anh tới đây đi.” “Được.” “Thẩm Đông, những việc sắp tới, anh phải đồng ý với tôi, nhất định phải giữ bí mật,” Giọng Hồng Kiệt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, “Không là tôi sẽ giết anh.” “Biết rồi.”