Cả đời này không rời xa anh!
Chương 1291 : đồ không có lương tâm!
Phó Cảnh Ngộ cảm thấy cô vợ nhỏ của anh chính là một kẻ đại ngốc, có mấy lời, nhất định phải nói với cô thật rõ ràng thì cô mới hiểu được.
" Anh mắng cô ta Á? Sao em lại không nhìn ra nhỉ?" vậy mà Diệp Phồn Tinh vẫn không tin.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Vậy thì để cô ta nói cho em biết đi "
Bây giờ Phó Cảnh Ngộ thật sự rất tức giận.
Diệp Phồn Tinh hừ hừ, "Vậy anh cũng phải buông em ra đã chứ."
"Không buông." Anh dính sát hơn vào cô, nhất định không chịu xê dịch. Phó Cảnh Ngộ nắm tay cô, nói: "Không cho phép em nói những lời vớ vẩn đó nữa, cái gì mà rời xa anh, cái gì tìm người khác, còn muốn ôm con của người khác nữa? Lá gan của em cũng không nhỏ nhỉ?"
Dù là là tùy tiện nói một chút, Phó Cảnh Ngộ cũng tuyệt đối không cho những thứ này được nói ra từ miệng cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, đôi mắt ẩm ướt, " Anh làm cho em đau lòng, tại sao lại không để cho em nói? Em cũng muốn làm cho anh đau lòng."
"Được rồi!" Phó Cảnh Ngộ đặt tay của lên ngực mình, để cho cô cảm giác được trái tim của anh đang nhảy lên. " Hiện tại anh đang rất khó chịu rồi, em có cảm giác được không?"
"Không." Diệp Phồn Tinh nói: "Không cảm giác được gì hết."
"Đồ Không có lương tâm." Phó Cảnh Ngộ có chút bi thương nói. Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, một tay sờ mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trịnh trọng nói: "Nếu như em thật sự làm như vậy, anh sẽ đau lòng mà chết, biết chưa?"
Diệp Phồn Tinh hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Thật ra thì cô đã sớm mềm lòng...
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh đi xuống lầu xem thế nào."
Anh biết chuyện này còn chưa thể kết thúc.
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, nửa bên mặt đều sưng vù, phát tát kia của Phó Cảnh Ngộ, thiếu chút nữa làm gẫy xương quai hàm của cô ta.
Cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, nũng nịu khóc, "Mẹ ơi, con đau quá."
Cũng chỉ những lúc cần được bao che cô ta mới chịu gọi cô Bình là mẹ.
Cô Bình nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, cũng không nói lời nào.
Bà chẳng qua chỉ là một người giúp việc, thật ra cũng chẳng có quyền nói chuyện.
Ngôn Triết nghe được tin tức, đi xuống, cô Bình nhìn thấy anh ta, gọi "Ngôn Triết."
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
102 chương
148 chương
11 chương
53 chương
59 chương