Cả đời này không rời xa anh!

Chương 1285 : anh đi mà lấy cô ta luôn đi!

Ở trong chuyện lần này, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng trách cô. Coi như Ngôn Triết thích vợ của anh thật,thì đó cũng là lỗi của cậu ta, không có quan hệ gì với vợ anh hết. Bởi vì từ đầu tới cuối cô không làm gì hết, là chính anh dẫn sói vào nhà. Đối với anh và cả những thứ thuộc về anh Ngôn Triết sẽ luôn có hứng thú cực lớn. Diệp Phồn Tinh biết trong lòng Phó Cảnh Ngộ không dễ chịu, dù sao đây cũng coi như là lần thứ hai Ngôn Triết phản bội anh rồi. Cô cũng rất thương xót cho anh. Diệp Phồn Tinh nói: " Anh ta nói rồi, anh ta không hề có ý gì với em hết, hôm nay ở ngay trước mặt mọi người,anh ta còn mắng em, nói em là con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào... Bằng không, anh cho rằng sao Nhiếp Vân Đóa lại chạy đến bắt nạt em? Cô ta cho là anh không cần em nữa, nhìn thấy Ngôn Triết đối xử với em như vậy cho nên mới nhân cơ hội tìm em gây sự." Vừa nhắc tới Nhiếp Vân Đóa và Ngôn Triết, Diệp Phồn Tinh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, lời nói của Diệp Phồn Tinh làm cho anh dừng một chút, không nghĩ tới Ngôn Triết... Lại còn làm loại chuyện này. Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, không truy hỏi ngọn nguồn,lồng ngực ấm áp dán sát vào cô, "Tốt rồi, đừng nóng giận, là do anh không tốt, không nên bỏ em lại một mình, để cho người khác bắt nạt em." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, ánh mắt phá lệ thanh tỉnh, không hề bị đắm chìm trong sự ôn nhu của anh, " Anh có muốn biết lúc Nhiếp Vân Đóa đánh em, trong lòng em nghĩ cái gì không?" Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, hỏi: " Thế em nghĩ gì?" " Em nghĩ em không bao giờ muốn ở bên anh nữa." Diệp Phồn Tinh hít một hơi, giận dỗi nói: " Cô ta thích anh,ang còn che chở cho cô ta, đi dỗ dành cô ta. Anh tốt với cô ta như vậy, còn cần em làm cái gì? Anh đi mà lấy cô ta luôn đi." "..." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, biểu tình trở nên nghiêm túc, bầu không khí quanh mình, cũng từ từ trở nên đông đặc. Anh không thích nghe những thứ này. Nếu như là bình thường, Diệp Phồn Tinh sẽ không dám nói gì, nhưng hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra.