Biệt thự trên núi... Đã vào cuối đông nhưng những cơn gió lạnh buốt đến thấu xương vẫn không ngừng thổi, đặc biệt ở trên núi thì càng lạnh hơn. Hoa Di Giai vừa mới ăn tối xong thì đi ra vườn dạo một chút. Ngồi xuống chiếc xích đu do chính tay cô chọn khi căn biệt thự vừa xây xong, trên tay là chiếc điện thoại, cô đang nói chuyện với ai đó. "Con vẫn khỏe, ba và mẹ thế nào rồi ạ?", Hoa Di Giai khẽ trả lời. "Mẹ cứ hỏi con mãi thôi nhưng ba nói dối con đang bận học việc để con tập trung nên đừng gọi điện làm phiền.", Hoa Sinh ôn nhu trả lời. Việc Hoa Di Giai đến căn biệt thự trên núi ở một thời gian ngoài ông ra không một ai biết. Hoa Di Giai và Hoa Sinh biết mẹ cô hay suy nghĩ, lo lắng nhiều nên không dám nói, chỉ nói cô đi thực tập một khoảng thời gian rồi sẽ về. "Cảm ơn ba...", Hoa Di Giai cảm động. Ở đây đã mấy bữa, tuy không phải là quá xa nhưng cô vẫn rất nhớ ba mẹ. Hoa Di Giai cũng chỉ mong bản thân sớm ổn lại để trở về, cô thật sự không muốn họ vì cô mà quá lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe. "Di Giai, dù có chuyện gì xảy ra con đừng giận ba nhé.", Hoa Sinh nói, có lẽ ông đang nhớ đến việc đã lỡ tiết lộ chỗ cô cho Trình Hiên, nhất thời hối hận nhưng không biết giải quyết thế nào. "Sao ba lại nói như thế? Có việc gì sao ạ?", Hoa Di Giai khó hiểu, câu nói lấp lửng của ba khiến cô lo lắng. Nhưng Hoa Sinh chưa kịp trả lời thì ở đầu dây bên kia vang lên tiếng của mẹ cô. Giọng điệu của bà có vẻ vui mừng vô cùng, nhanh chân đi đến hỏi Hoa Sinh. "Có phải Di Giai gọi điện về không? Cho tôi nói chuyện với con bé một lát." Nhưng Hoa Sinh biết con gái mình có tính mít ướt nhất định sẽ không chịu nổi khi nghe giọng của mẹ nên ông liền nói một câu nhanh chóng rồi ngắt máy. "Con bé nói có việc gấp cần làm, hôm khác sẽ gọi cho chúng ta." Hoa Di Giai hạ điện thoại xuống để ngay cạnh đùi, một cơn gió nhẹ thổi qua nhưng cũng đủ làm cô run người. Khẽ đưa tay chỉnh lại áo ấm và khăn choàng cổ, Hoa Di Giai thở dài, hơi thở cô thoát ra liền biến thành làn khói màu trắng đục. Đưa mắt nhìn về phía trước nơi những ngọn đồi hoa được người dân chong đèn vào buổi đêm thật đẹp, cô chợt nhớ lại ngày đó, ngày Trình Hiên xuống bảo tàng tỉnh B tìm cô. Cô đã dẫn anh đến ngọn đồi gần đó ngắm cảnh đêm, tay cô đan vào tay anh tuy chẳng ai nói một lời nhưng đó là kỉ niệm đẹp nhất mà cô từng có. Cô cứ nghĩ chỉ cần như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng điều đẹp đẽ đó chẳng hiện diện được bao lâu lại bị một người khác thẳng tay phá hủy tất cả. Hoa Di Giai thu mắt lại khẽ cúi đầu cười đắng, cô vẫn là chưa quên được anh. Ting ting... Điện thoại cô reo lên, Hoa Di Giai cầm lên xem, dãy số quen thuộc trên màn hình làm trái tim cô nhói lên một cái. Đưa tay gạt phím màu đỏ, cô lại để điện thoại xuống bên cạnh mình. Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại lại tiếp tục reo, Hoa Di Giai tiếp tục ngắt máy. Ba cuộc rồi bốn cuộc, cô biết bản thân không thể trốn tránh mãi, hít một hơi thật sâu như để lấy can đảm, cô cuối cùng cũng bắt máy. "Alo.", Hoa Di Giai khẽ lên tiếng. "Hoa Di Giai, em đang ở đâu?", ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trình Hiên, có lẽ vì đang ở trong không gian kính nên giọng anh ồ ồ hơn cả. "Thầy Trình, em có việc riêng nên phải đi xa một chút. Về chuyện trên trường em đã nhờ Y Đình rồi. Còn về chuyện kia, chúng ta cứ làm theo tin nhắn em gửi thầy đi ạ. Chào thầy..." Hoa Di Giai cố tình nói thật nhanh rồi cúp máy, cô sợ bản thân không kiềm được mà mềm lòng chạy đến tìm anh. Giọng nói của anh vừa là niềm vui vừa là nỗi đau của cô. Cô thật sự nhớ anh, chỉ cần nghe giọng anh dù chỉ là một chút cũng khiến cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn trong thời tiết giá lạnh như vậy. Nhưng cũng chính giọng nói ấy làm trái tim cô như vỡ nát, nhớ lại những lời nói của Khưu Thanh Nhã hôm ấy, cô cũng nhớ lại những câu hỏi cô dành cho anh, anh chỉ im lặng không nói gì, cứ thế mối quan hệ giữa hai người dần dần tan vỡ. "Hoa Di Giai..." Giọng của Trình Hiên một lần nữa vang lên khiến Hoa Di Giai giật mình. Cô liền cầm điện thoại lên xem, rõ ràng đã tắt máy thì làm sao giọng anh lại xuất hiện được chứ? "Hoa Di Giai!", một lần nữa tên cô được vang lên. Hoa Di Giai cảm nhận giọng nói này chân thật vô cùng, như đang ở gần đây chứ không phải trong điện thoại hay trong trí tưởng tượng của cô. Hoa Di Giai đứng lên xoay người về hướng phát ra âm thanh, cô không nghe nhầm, tiếng gọi ấy là sự thật. Trình Hiên thật sự đang đứng trước mặt cô, không những thế anh còn đang cất từng bước đi lại gần cô hơn. "Thầy..." Hoa Di Giai vừa mới lên tiếng gọi khẽ Trình Hiên thì môi cô đã bị môi anh chặn lại khiến câu nói của cô không thể cất thành lời. Tay anh đặt lên gáy cô, cúi đầu dán chặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt mang theo những sự lo lắng, bất an và nỗi nhớ của Trình Hiên. Sau một lúc anh mới buông cô ra, nhưng trán anh vẫn tì lên trán cô, hơi thở ấm nồng của anh phả vào gương mặt đã dần đỏ lên vì lạnh và vì nụ hôn của anh, đôi mắt ngày thường tĩnh lặng như nước nhưng vào giờ khắc này đã có chút chuyển động, tất cả ánh mắt của anh đều dồn lên cô gái ở phía đối diện. "Tại sao thầy...ba em nói sao?", Hoa Di Giai định hỏi Trình Hiên tại sao lại biết cô ở đây nhưng rồi cô chợt nhớ đến lời nói vừa rồi của Hoa Sinh, dù có chuyện gì cũng đừng giận ông. Bây giờ thì cô đã hiểu, ông sợ cô giận vì đã lỡ tiết lộ với Trình Hiên. "Hoa Di Giai, em không được phép. Người bắt đầu mối quan hệ này là em nhưng người kết thúc nó phải là tôi. Và tôi sẽ không bao giờ để nó kết thúc.", Trình Hiên trầm lặng nói. Khi nãy trên đường đến đây anh nhận được một tin nhắn, là Hoa Di Giai gửi cho anh, nội dung là muốn dừng lại mối quan hệ này. Anh không cho phép, anh biết cô hiểu lầm chính vì thế anh phải tự mình đến đây giải thích cho cô. Hoa Di Giai ngẩng cao đầu, nhanh chóng lùi bước về phía sau nhằm thoát khỏi hành động thân mật này, cô sợ lòng mình không đủ vững vàng sẽ bị lung lay trước lời nói của Trình Hiên. "Tội gì phải làm khổ cả hai chứ? Em không muốn làm phiền đến thầy, thời gian qua là đã quá đủ rồi, một mình em chịu đựng là được rồi, không phải sao?", Hoa Di Giai đưa mắt nhìn anh, hỏi. "Hoa Di Giai, rốt cuộc em đang suy nghĩ điều gì? Tôi và Khưu Thanh Nhã không có gì cả.", Trình Hiên không muốn nghe những lời nói đó, những lời nói đầy đau lòng của Hoa Di Giai khiến lòng anh khó chịu vô cùng. Anh không muốn một mình cô chịu đựng, một mình cô đối diện, anh muốn ở bên cạnh cô, cùng cô chia sẻ kìa. "Từ đầu đến cuối, em chưa từng trách thầy, chỉ trách bản thân em. Em quá ngu ngốc, biết rõ là thầy chẳng có ý gì với em mà cứ mãi đâm đầu vào. Em còn nghĩ mình thật may mắn khi có thể theo đuổi được thầy, nhưng không ngờ thầy để ý đến em chỉ vì em giống một người nào đó. Là do em không đủ xuất sắc, là do em không nổi bật mới khiến thầy nhầm lẫn như thế. Tất cả đều là ở em.", Hoa Di Giai nghẹn giọng nói, khoé mắt cô lại cay một lần nữa. Những lời nói này càng khiến cô thêm đau lòng. Cô được ở bên cạnh anh chỉ vì giống với Khưu Thanh Nhã, cô thật sự là kẻ thua cuộc nhưng luôn nghĩ mình là người chiến thắng, thật nực cười phải không? "Hoa Di Giai, em nghe cho rõ đây, tôi đến với em không phải vì em là bản sao của Khưu Thanh Nhã, tôi đến với em vì chính con người của em. Em thừa biết tính cách của tôi sẽ không bao giờ làm như thế có phải không?", Trình Hiên khẳng định lại một lần nữa là suy nghĩ của Hoa Di Giai đã sai rồi, anh thật sự đến với cô vì chính con người của cô, chẳng có ai tác động và chẳng có ai có thể ép buộc được anh. Hoa Di Giai im lặng, cô chẳng nói gì nữa cả, cô thật sự rất rối trước lời nói của Trình Hiên. Khưu Thanh Nhã nói cô là bản sao của cô ta, cô hỏi anh có tình cảm với cô không anh chưa bao giờ thừa nhận nhưng ngay lúc này anh lại nói anh đến với cô vì cô là chính cô. Tất cả rối mù như một cuộn len bị chú mèo vồ, Hoa Di Giai thật sự không biết phải làm thế nào. "Tôi có thể khẳng định với em từ trước đến giờ tôi không để bất cứ người thứ ba nào có thể chen chân vào mối quan hệ của chúng ta. Tôi biết em để tâm đến đêm hôm đó và cả Khưu Thanh Nhã. Phải, cô ta từng là bạn gái của tôi, nhưng hai năm trước chúng tôi đã chia tay vì cô ta đã phản bội tôi. Đối với cô ta tôi chỉ có sự căm phẫn và tức giận, chán ghét. Thế thì tại sao tôi phải đến với một người là bản sao của Khưu Thanh Nhã, ngay chính tôi cũng không muốn làm tổn thương mình một lần nữa.", Trình Hiên quyết định nói ra rõ ràng mối quan hệ giữa anh và Khưu Thanh Nhã, anh không muốn Hoa Di Giai hiểu lầm nữa. Hoa Di Giai đau lòng ngước nhìn anh, những lời nói đó... Trình Hiên luôn là một ngừoi đàn ông hoàn hảo trong mọi phương diện, chắc chắn anh sẽ không muốn để người khác biết anh là một người thua cuộc bị bạn gái phản bội. Nhưng hôm nay anh chịu nói ra với cô, bỏ qua cả thể diện của bản thân, Hoa Di Giai lúc này thật sự tin lời anh nói là thật. "Còn nữa, em thử lòng tôi, em gọi điện hỏi tôi, từ trước đến giờ có phải em không tự tin rằng bản thân có thể ở bên cạnh tôi, có thể chiến thắng những người con gái ngoài kia. Hơn nữa em còn không có niềm tin rằng tôi và em sẽ lâu dài, một mối tình không tên, không xác định, không một lời thừa nhận hay tỏ tình, cứ thế em ở bên cạnh tôi làm em lo sợ không biết khi nào sẽ đột ngột chấm dứt..." Trình Hiên đi đến một tay nắm lấy tay Hoa Di Giai, một tay nâng cằm cô lên để đôi mắt xinh đẹp của cô đối diện với gương mặt anh, thấp giọng hỏi. "Có phải em nghĩ như thế?" Hoa Di Giai chỉ gật đầu, từng lời anh nói đều là những vướng mắc trong lòng cô, chúng cứ rối mù đan vào nhau khiến cô khó chịu vô cùng, có lẽ ngoài Trình Hiên ra không ai có thể gỡ rối được chúng. "Tôi không phải là người giỏi nói những câu ngọt ngào, tôi chỉ muốn dùng hành động để chứng minh cho em thấy rằng trong lòng tôi có em. Nhưng có thể đối với em nó chưa đủ, nó vẫn chưa đảm bảo được điều gì, vẫn khiến em lo sợ. Nếu em muốn nghe, tôi sẽ nói cho em nghe. Hoa Di Giai, tôi thật sự yêu em, người con gái trong lòng tôi là em. Việc em mất tích như vậy khiến tôi lo lắng vô cùng, nếu em có chuyện gì tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Chính vì thế, đừng bao giờ tuỳ tiện biến mất không lý do như thế, tôi thật sự không yên tâm..." Trình Hiên nói rồi một lần nữa đưa tay lên đặt vào sau gáy cô, trán anh tì lên trán cô, giọng anh trầm lặng như nước nhưng không thiếu sự ôn nhu, yêu thương, đây là những lời thật lòng mà anh muốn nói với Hoa Di Giai. "Không bao giờ được rời xa tôi, được chứ?" Lời nói và ánh mắt chân thành của Trình Hiên, Hoa Di Giai cô thật sự cảm nhận được. Cảm xúc dâng trào, cô oà khóc như một đứa trẻ giống như vừa chịu uất ức gì đấy nhưng khi được dỗ dành đều sẽ nhanh nguôi ngoai. Rốt cuộc, rốt cuộc hôm nay cô cũng nghe được lời này, lời anh nói anh yêu cô, anh thừa nhận anh có tìm cảm đối với cô. Hoa Di Giai cứ nghĩ chuyện đến đây sẽ là sự chấm dứt cuối cùng cho mối quan hệ không minh bạch rõ ràng, nhưng không ngờ anh đến đây tìm cô, giải thích tất cả mọi thứ. Cô tin anh, cô tin anh tuyệt đối, cô tin anh sẽ không lừa dối cô. Cô cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt anh khi anh vừa nhìn thấy cô, cô cảm nhận được sự chân thành thật lòng khi anh tâm sự cùng cô, cô còn cảm nhận được anh thật sự có tình cảm với cô qua nụ hôn đó. Hoa Di Giai không suy nghĩ liền kiễng chân chủ động hôn lấy môi Trình Hiên như sự giải toã những nỗi lòng, những khó chịu mà cô đã chịu đựng. Cô yêu anh, thật sự rất yêu anh...