Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 127 : Dáng người của em... Thực sự mê người!

Lần đầu bởi vì Đoàn Đoàn cho nên mới nhìn thấy Phó Kiến Văn, trong lòng Tố Tâm luôn có chút sợ hãi với Phó Kiến Văn, bởi vì tuổi của anh so với tuổi của cô lớn hơn nhiều, trên người tràn ngập khí thế so với cha cô ở Tố gia còn mạnh hơn một chút, làm cho thái độ của cô đối với Phó Kiến Văn dường như là đối với trưởng bối, vô cùng cung kính. Tố Tâm không bao giờ cho rằng tình cảm của mình sẽ được Hứa Khai hồi đáp, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng Hứa Khai ở chung một chỗ, nhưng lại càng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ cùng người đàn ông như Phó Kiến Văn sinh ra tình cảm nam nữ. Cô vẫn luôn cảm thấy, người đàn ông sắc thái truyền kỳ như Phó Kiến Văn, phải cùng người đàn bà có sắc thái truyền mới xứng, ví như... Tổng giám mới của bọn cô, Sở Tầm. Một người bình thường như cô, Tố Tâm không biết, Phó Kiến Văn đến cùng là yêu thích cái gì ở mình. Hơi thở mãnh liệt của Phó Kiến Văn lần nữa tập kích cô, một tay Phó Kiến Văn chống vào chỗ tựa lưng của ghế salon, thân thể Tố Tâm như nhũn ra, suy nghĩ hỗn loạn. Cả người cô đã bị Phó Kiến Văn kéo lên. Cánh tay mạnh mẽ của Phó Kiến Văn vòng nhanh qua hông cô, để thân thể hai người áp sát vào nhau. Nhận ra được thân thể biến hóa rõ ràng của Phó Kiến Văn, Tố Tâm sợ hết hồn, hai tay đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra, thân thể lùi về sau trốn, Phó Kiến Văn cánh tay nắm chặt, chân Tố Tâm lảo đảo cùng Phó Kiến Văn gần kề, hai người dán vào nhau càng chặt. Bàn tay Tố Tâm cách một tầng áo sơmi thật mỏng, phía dưới chính là lồng ngực rắn chắc của Phó Kiến Văn. Lời nói lúc trước ở trên xe của Phó Kiến Văn lại một lần nữa chui vào đầu óc cô, anh nói... Biểu hiện trực tiếp nhất của một người đàn ông khi yêu một người phụ nữ đó chính là muốn cùng cô ấy ở trên giường, toàn thân đều muốn thân thể của cô ấy, muốn ngày đêm đều... "làm"! Thương yêu cô ấy! Đây chính là cách đàn ông trưởng thành yêu thích phụ nữ... Rõ ràng Phó Kiến Văn không có thêm động tác gì quá đáng, nhưng cứ nghĩ đến câu nói này của anh, thân thể của cô run rẩy như nhũn ra. Bây giờ cô đã không còn là con gái mà đã trở thành đàn bà, cũng đã nếm qua mùi vị của tình ái, thân thể... Đối với Phó Kiến Văn cũng là khát vọng. Lý trí đã sớm bị Phó Kiến Văn hôn làm cho sụp đổ, bị hôn đến đại não choáng váng mất đi lí trí, hành động chỉ còn dư lại bản năng, lắc đầu một cái... Cả thân thể đã bị Phó Kiến Văn tiến mà lùi tới tận giường lớn. Bên trong gian phòng mập mờ, không khí nóng đến đỉnh điểm. Tố Tâm bước chân ngổn ngang, không ngừng lui về phía sau, Phó Kiến Văn không ngừng tiến... Trời đất quay cuồng giữa, thân thể Tố Tăm rơi vào giường lớn mềm mại. Nơi này, mùi vị của Phó Kiến Văn càng nồng, Tố Tâm khẩn trương đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy, thậm chí so với lần thứ nhất cùng Phó Kiến Văn "làm" còn muốn sốt sắng hơn. Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn thử thăm dò vào bên trong áo sơ mi của Tố Tâm, nắn bóp da thịt mềm mại của cô, không gặp phải sự phản kháng của cô, bàn tay lớn lại tham lam thăm dò xuống bên dưới, mở cúc quần jean của cô ra. Da thịt cọ xát, Tố Tâm đã nóng toát mồ hôi, một tia lý trí không ngừng kêu gào, nhưng hai người giờ khắc này, đều đã rơi vào trạng thái súng đã lên nòng. Trong ngực Phó Kiến Văn, người của Tố Tâm đã mềm thành một vũng nước, Phó Kiến Văn buông môi Tố Tâm ra, hôn môi gò má của cô... hôn xuống tai. Môi mỏng dán vào tai, hầu kết nhấp nhô ở giữa, giọng nói từ tính thuần hậu mê người rót vào màng nhĩ cô: "Tố Tố, dáng người của em, thực sự là... cực kỳ mê người!" Nhiều năm làm phát thanh viên như vậy, Tố Tâm luôn cảm thấy giọng nói của mình vô cùng dễ nghe. Nhưng so với giọng của Phó Kiến Văn lúc này, có lẽ là không bằng. Tay Tố Tâm siết chặt áo sơmi của Phó Kiến Văn, cắn chặt cánh môi, cố gắng giữ lại một tia lí trí cuối cùng, suýt nữa phát ra tiếng rên nhẹ.