Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em
Chương 49
Chung Tình không cho Chu Minh lái xe, mà để anh ngồi ghế bên cạnh ghế lái. Chu Minh vừa lên xe đã bắt đầu than thở. Chung Tình không để ý đến anh, kệ cho anh nói.
Chu Minh đột nhiên ngồi thẳng lên, phụng phịu nhìn cô, "Em đi Mĩ làm gì?"
Chung Tình trầm mặc một chút, "Giúp bạn."
"Bạn nào? Mạnh Tưởng là người bạn Mĩ đó sao?" Ngữ khí của Chu Minh đầy vẻ châm chọc, anh cười lạnh một tiếng.
Chung Tình biết nhất định anh đã nghe được đoạn đối thoại của cô và Luyến Kinh, không biết nên nói thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
"Quan hệ của em và Mạnh Tưởng là thế nào? Tại sao cậu ta lại đợi em mười năm?" Chu Minh cảm thấy trong ngực buồn bực, khi anh nghe thấy hai người nói những lời này, phổi anh dường như muốn nổ tung. Thì ra, Chung Tình và Mạnh Tưởng mới là xứng đôi vừa lứa trong mắt mọi người, mà ở trước mặt mình, họ lại giả vờ là bạn tốt.
"Nhà bọn em là thế giao, từ nhỏ đã quen biết, trước đây anh ấy thích em." Chung Tình bình thản nói.
"Không chỉ trước kia, bây giờ cậu ta chẳng phải đối với em vẫn là nhớ mãi không quên sao? Vừa rồi lúc anh hôn em, sắc mặt cậu ta khó coi như vậy, em đẩy anh ra, cũng là vì cậu ta." Chu Minh càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, vốn tưởng rằng tình cảm của Mạnh Tưởng với Chung Tình chỉ là đơn phương, nhưng không ngờ quan hệ của họ lại nhiều khúc mắc như vậy. Mười năm, phải như thế nào thì mới có thể chờ một người suốt mười năm?
"Chu Minh, bây giờ em và Mạnh Tưởng chỉ là bạn tốt, tin hay không tùy anh." Chung Tình biết Chu Minh tức giận, nhưng anh mới là bạn trai hiện tại của cô, sao lại đi so đo với Mạnh Tưởng.
"Em đi Mĩ làm gì?" Chu Minh lạnh lùng hỏi.
"Công ty Mạnh Tưởng xảy ra vấn đề, em đi Mĩ tìm bạn giúp đỡ." Chung Tình trả lời chi tiết.
"Giúp cái gì?" Chu Minh nhớ cô không nói câu gì đã bay thẳng đến Mĩ, nhất định là vì chuyện khẩn cấp nên cô mới kích động như vậy.
"Vay tiền, Mạnh Tưởng cần gấp năm trăm vạn." Chung Tình lạnh nhạt nói.
"Em tại sao không tìm anh?" Lửa giận trong lòng Chu Minh càng cháy mạnh, cô không coi anh là bạn trai sao, khi xảy ra chuyện gì, anh cũng đều bị vất ở bên ngoài. Nhớ lúc nãy ở nhà hàng, Chung Tình và Mạnh Tưởng trrao đổi ánh mắt, càng nghĩ càng giận. Chắc chắn họ không chỉ đơn giản là bạn tốt như vậy.
"Em không muốn làm phiền anh." Thực ra Chung Tình không biết Chu Minh liệu có số tiền này không, hơn nữa cô cũng không muốn anh đoán mò, giống như bây giờ.
"Chung Tình, là em không đủ tin tưởng anh, hay là vì em căn bản không muốn tin? Em dùng thái độ gì để ở bên cạnh anh?" Chu Minh tức giận nói, mình đã sắp kết hôn với cô, mà cô vẫn luôn dùng bộ dáng lạnh lùng này để đối phó với anh.
"Chu Minh, em không muốn cãi nhau với anh, nếu không muốn kết hôn với anh, em sẽ không đồng ý lời cầu hôn của anh. Chuyện của em và Mạnh Tưởng chỉ là quá khứ, anh truy cứu tiếp thì có ích gì?" Chung Tình cứng rắn nói.
"Trước đến giờ em luôn giữ bộ dạng không liên quan đến mình, tại sao vừa nhắc đến Mạnh Tưởng em lại nóng nảy? Chột dạ à?" Chu Minh cười lạnh.
Chung Tình hung hăng trừng mắt nhìn anh, không nói gì.
Cứ như vậy, hai người trầm mặc đi đến Chu gia. Chung Tình dừng lại, mở cửa xuống xe, đi thẳng ra ngoài.
Chu Minh đuổi theo, kéo cô đối mặt với mình, "Chung Tình, anh chỉ không thích em đối xử với anh như vậy, dù anh cố gắng thế nào, em vẫn lạnh như băng. Anh vốn tưởng rằng em vẫn luôn như vậy, nhưng khi đối mặt với Mạnh Tưởng, em lại không còn bình tĩnh nữa. Em bảo anh phải nghĩ thế nào?"
Chung Tình nhìn anh rống lên, cuối cùng cũng đã hiểu, thở sâu, chậm rãi mở miệng, "Em xin lỗi, chuyện của em và Mạnh Tưởng là quá khứ rồi, nếu anh muốn biết, em sẽ nói với anh."
Chu Minh dang hai tay, dùng sức ôm cô vào ngực, "Anh chỉ muốn trong mắt em có anh, chỉ có anh thôi."
Chung Tình nhắm mắt, đưa tay ôm lại anh. Cô làm người thật sự thất bại, luôn luôn khiến người khác đau khổ.
Sau đêm đó, Chu Minh cũng không truy hỏi vấn đề của Chung Tình và Mạnh Tưởng nữa. Chu Minh là một người sống có mục tiêu, một khi anh đã xác định cái gì, sẽ không bao giờ buông tay. Anh còn thật sự suy xét mối quan hệ giữa Mạnh Tưởng và Chung Tình, nếu giữa họ thật sự có chuyện gì, Chung Tình sẽ không đồng ý lời cầu hôn của anh, anh quyết định không tự tìm phiền não nữa, cho dù thế nào thì bây giờ Chung Tình cũng là người của anh, Mạnh Tưởng chỉ là kẻ thất bại. Chu Minh nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, lại đẩy nhanh hơn công tác chuẩn bị hôn sự.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Chu Minh không ngờ rằng, một trở ngại lớn đang chờ anh và Chung Tình.
Lúc Phương Thục Anh hẹn Chung Tình ra ngoài, Chung Tình đã có dự cảm không tốt. Quả nhiên, khi cô mở phong thư Phương Thục Anh đưa, lòng cô suy sụp, sắc mặt trắng bệch.
"Rời khỏi Chu Minh đi." Giọng nói lạnh như băng của Phương Thục Anh giống như lưỡi dao xẹt qua thủy tinh, bén nhọn, đâm vào màng tai của Chung Tình đau đớn.
Chung Tình chậm rãi đặt những tấm ảnh chụp xuống, thở sâu, "Vì sao?"
Phương Thục Anh cười lạnh một tiếng, "Tôi vốn nghĩ hai đứa không phù hợp, nhưng lại không ngờ rằng, quá khứ của cô phong phú như vậy. Cô cảm thấy nếu Chu Minh nhìn thấy những thứ này, nó còn yêu cô không?"
Chung Tình nhìn vẻ chán ghét trên mặt Phương Thục Anh, chậm rãi nở nụ cười, "Khi cháu bắt đầu hẹn hò với Chu Minh cũng đã nói cháu không phải một đứa con gái thuần khiết."
"Cho dù Chu Minh nói thế nào, tôi cũng không đồng ý. Điều kiện của Chu Minh tốt như vậy, tìm ai mà chả được!" Nụ cười trên mặt Phương Thục Anh đột nhiên trở nên âm trầm, "Tôi biết cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, nên đã trực tiếp gửi cho bố mẹ cô, những tấm ảnh chụp này họ cũng có. Họ hẳn sẽ có biện pháp quản giáo cô."
Chung Tình vừa nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy đầu óc vang lên, không ngờ bà ta lại dùng thủ đoạn ti bỉ này. Đây là chuyện cô không muốn cho người khác biết đến nhất.
Phương Thục Anh nhìn sắc mặt cô biến đổi, biết mưu kế của mình thành công, liền cầm túi xách đắc ý rời đi.
Chung Tình chậm rãi cầm những tấm ảnh chụp, cho vào túi xách, thất thần rời đi.
Cô không ngờ Phương Thục Anh lại thuê thám tử điều tra cô, không chỉ tra ra chuyện của Mạnh Tưởng và Chu Đồng, còn đào ra được những tấm ảnh chụp lúc cô say rượu và hít thuốc phiện, thậm chí ngay cả ảnh cô phải đến trung tâm cai nghiện cũng được đưa ra.
Chung Tình trở về nhà, đầu óc trống rỗng.
Vừa vào đến cửa, đã thấy Chung Bình và Tiêu Tố Tâm ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng.
Chung Tình chậm rãi đi qua, ngồi đối diện với họ.
Chung Bình thở sâu chỉ vào những tấm ảnh trên bàn trà, hỏi cô chuyện gì xảy ra.
Chung Tình kể chi tiết. Cô nói cô đã mất ngủ như thế nào, sống mơ mơ màng màng, rồi hít ma túy. Cô hiểu, sẽ có một ngày cô phải đối mặt với những chuyện này, chỉ là cô hy vọng càng muộn càng tốt.
Tiêu Tố Tâm vừa nghe vừa khóc, Chung Bình ôm lấy bà, vô cùng đau lòng nhìn Chung Tình, "Tại sao con không nói với bố mẹ?" Họ căn bản không biết một mình Chung Tình ở nước ngoài lại đau đớn như vậy, nghĩ rằng cho cô tự do chính là tôn trọng cô, nhưng lại xem nhẹ việc cô chỉ vừa trưởng thành, hoàn toàn chưa có đủ năng lực nhận biết. Hơn nữa họ không nghĩ chuyện của Chu Đồng lại gây cho cô tổn thương to lớnđến vậy, khiến cô càng ngày càng lún sâu vào đau khổ, cho đến khi không thể tự kiểm soát được. Họ nhìn những tấm ảnh này, hoàn toàn rung động, con gái rốt cuộc đã phải trải qua khoảng thời gian tăm tối đến thế nào?
Chung Tình nói xong khoảng thời gian mười năm ở nước ngoài, buồn bã cười, "Bố mẹ, con xin lỗi, khiến bố mẹ mất mặt." Nói xong, cuối cùng thở dài một hơi. Cô đã không chịu nổi nữa rồi, thì còn quan tâm đến vấn đề ấy làm gì?
Chung Bình nhìn nụ cười nhạt trên mặt con, trong lòng quặn đau, "Tiểu Tình, con làm như vậy, có từng nghĩ đến bố mẹ không? Nếu con xảy ra chuyện, thì bố và mẹ con phải làm sao bây giờ?"
Chung Tình cắn chặt môi, không nói gì. Cô vẫn không dám đối mặt với thời kỳ này, cô vẫn cố gắng giấu diếm cũng là vì không muốn người nhà lo lắng. Cô hiểu, một khi họ biết được những gì cô trải qua, nhất định sẽ rất đau lòng. Nhưng mà, đoạn đường cô đi nhầm không thể lau đi, chỉ có thể cố gắng chôn dấu, bí mật này đặt ở trong lòng khiến cô không thể hô hấp, cô hy vọng bố mẹ vĩnh viễn không biết, sẽ không phải khổ sở như bây giờ.
Tiêu Tố Tâm khóc ôm lấy Chung Tình, "Tiểu Tình, bố mẹ không nên để con ra nước ngoài." Nếu năm đó họ quan tâm cô nhiều một chút, sẽ phát hiện ra sự khác thường của cô, họ đã hiểu con gái quá ít. Tiêu Tố Tâm vỗ về đầu Chung Tình, khẽ hôn lên thái dương cô, sự dịu dàng của mẹ làm mọi sự áy náy trong lòng Chung Tình trào ra.
Chung Tình nhào vào lòng Tiêu Tố tâm, vùi mặt trong lòng mẹ, nước mắt tràn ra. Điều cô không muốn nhất chính là để bố mẹ biết được khoảng thời gian đó, nhưng chung quy giấy vẫn không thể gói được lửa, cô thật sự rất bất hiếu! Bố, mẹ, con xin lỗi! Chung Tình nhớ, nhiều năm như vậy, mỗi lần bố mẹ nhìn cô qua những đoạn video, cũng chưa từng thúc giục cô về nhà. Chỉ là thỉnh thoảng Chung Duệ gọi điện để lộ ra bố mẹ rất nhớ cô. Mà cô vẫn không chịu trở vể, chính là sợ một ngày sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của họ. Cô sợ mọi người quan tâm đến cô, chỉ có thể giả bộ mọi thứ đều tốt, tiếp tục ngụy trang mà sống.
Chung Bình đau lòng vỗ về đầu Chung Tình, là họ sai rồi. Năm đó họ nên đưa cô về nhà, chứ không nên vì lo lắng chuyện của cô và Mạnh Tưởng mà để cô một mình ở nước ngoài.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm không khiển trách Chung Tình, chỉ hỏi lại mọi chuyện đã xảy ra khi ở nước ngoài, Chung Tình chậm rãi kể cho họ nghe. Khi cô nói đến lúc mình bị thuốc phiện hành hạ, mắt Chung Bình và Tiêu Tố Tâm đỏ lên. Con mắc lỗi là tội của bố mẹ. Từ nhỏ, họ đã luôn cung cấp cho Chung Tình, Chung Duệ cuộc sống tốt nhất, để chúng luôn nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Hơn nữa, trong cảm nhận của họ, Chung Tình và Mạnh Tưởng vẫn luôn là một đôi thích hợp, nên họ rất yên tâm để Mạnh Tưởng chăm sóc cho Chung Tình. Không ngờ rằng, họ đã tạo cho Chung Tình tính ỷ lại, nên khi Chu Đồng xảy ra chuyện, thế giới của cô đã sụp đổ. Hai người mà cô tin tưởng nhất đều không thể ỷ lại được nữa, cô mất phương hướng, mới rơi vào tình trạng ấy. Tiêu Tố Tâm biết Chung Tình là một người mẫn cảm tinh tế, lại xem nhẹ sự bi thương luôn giấu trong đáy lòng của cô.
Nếu khi đó họ quan tâm Chung Tình hơn một chút, có lẽ những chuyện ấy sẽ không xảy ra. Chung Bình nhìn Tiêu Tố Tâm, hiểu rằng cả hai người đều đang tự trách như nhau.
Chung Bình rút một phong thư trong phong bì đặt trên bàn trà, "Đây là thư của mẹ Chu Minh, bà ấy nói muốn hủy bỏ hôn lễ." Chung Tình nhận thư, đặt sang một bên, "Hôm nay bác ấy có tìm con."
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm nhìn nhau, sau đó mở miệng, "Chu Minh biết không?"
"Mẹ anh ấy sẽ nói với anh ấy." Chung Tình xé tấm ảnh ra làm hai, nở nụ cười khổ, "Bố, bọn con sẽ không kết hôn. Ngại quá, làm phiền bố nói với khách mời một tiếng." Tam cô nhị bà trong nhà, bố đều có mời đến, bây giờ chỉ có thể làm thành một truyện cười.
Tiêu Tố Tâm lo lắng kéo tay Chung Tình, "Tiểu Tình, Chu Minh cũng nói vậy sao?" Bà thấy Chu Minh đối với Tiểu Tình rất tốt, việc này có lẽ chỉ là ý của mẹ cậu ta.
Chung Tình lắc đầu, "Mẹ, nếu thái độ của mẹ anh ấy như vậy, bọn con về sau cũng sẽ không lâu dài được." Cô cố gắng bài trừ một tia cười, "Bố mẹ, con về phòng trước. Ngại quá, làm cho bố mẹ phải phiền lòng rồi."
Chung Bình vỗ vỗ đầu cô, "Con bé ngốc, sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho bố mẹ biết." Chung Tình nhìn đôi mắt vẫn còn ẩm của bố, chóp mũi lại đau xót, cô liều mạng mỉm cười gật đầu, cầm thư đi vào phòng ngủ.
Khi cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, cô rốt cuộc cảm thấy khí lực bị rút đi hết, mệt mỏi dựa vào cửa, cúi đầu cắn môi, nước mắt chậm rãi lăn trên má. Hai chân mềm nhũn, cô ngồi xổm cạnh cửa, vùi mặt trong đầu gối, để tất cả tiếng khóc đều vùi vào thân thể.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
9 chương
8 chương
71 chương
16 chương