Gian phòng tối tăm, rèm cửa sổ được kéo qua một bên lộ ra một chút ánh sáng. Bạch Thiên giữ nguyên tư thế lúc tỉnh dậy, nằm trên giường một hồi lâu, mới chậm rì rì đưa tay lấy di động. 4: 03 Ánh sáng từ màn hình chiếu vào xót cả mắt. Bạch Thiên buồn phiền xoa xoa mi tâm của chính mình, cái cảm giác ngủ như không ngủ thế này, như là đang nằm mơ vậy, làm đầu anh hiện tại cũng hỗn loạn theo. Tỉnh cả ngủ. Anh ngồi dậy từ trên giường, đi chân đất ra khỏi phòng, rót cho mình chén nước lạnh uống, hy vọng có thể hết cảm giác hoa mắt váng đầu. Bạch Thiên có thể nghe được tiếng chim hót phía bên ngoài cửa sổ. Trong tiểu khu có một ít cây, sáng sớm xung quanh đây sẽ có vài tiếng chim hót ríu rít, không hề ồn ào, trái lại còn rất dễ nghe. Uống chén nước vào bụng. Bạch Thiên suy nghĩ một lát, rồi chuyển cái ghế đến ban công. Không khí sáng sớm man mát có chút ẩm ướt, bầu trời màu xanh trong veo, tiếng chim hót bên tai càng rõ ràng. Bạch Thiên hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng ra. Bốn phía đều an tĩnh, khoảng thời gian vào sáng sớm này chỉ thuộc về một mình anh. Cả người có chút lười, anh ôm đầu gối, dựa người vào ghế, vẫn nằm như vậy nhưng so với trước cũng tỉnh táo hơn một chút, suy nghĩ một chút việc không rõ. Hiện tại cũng chỉ có một mình anh, Bạch Thiên sẽ không hút thuốc nhưng lúc này lại rất muốn hút một điếu. Một người cứ ngồi mãi liền dễ dàng quên đi thời gian. Bạch Thiên tâm tư phiêu dạt xa xăm, chẳng muốn gì cả. Mãi đến khi chân trời xuất hiện màu trắng ngà. Bạch Thiên bất chợt nghĩ đến, hiện tại vào giờ này, mẹ đã rời giường tập thể dục buổi sáng chưa nhỉ? Anh lấy di động từ trong túi áo, ngón tay chạm chạm mấy lần, mới quay số điện thoại. Trong điện thoại di động truyền đến vài tiếng rung, phía đối diện bắt máy, một giọng nữ trung niên ở bên kia nói: “Alo —— “ Bạch Thiên ngồi tê rần cả chân, anh thay đổi tư thế, nói: “Mẹ, là con.” “Tiểu Thiên đấy hả, hôm nay thức dậy sớm thế!” Nghe giọng nói liền biết, người đối diện đang cười rất thoải mái. Bởi vì tốc độ nói chuyện quá nhanh, nghe tới vô cùng có tinh thần. Mẹ Bạch lập tức nói tiếp: “Đến, lại đây, anh con gọi điện thoại về này, gọi anh đi!” Chỉ nghe điện thoại bên kia nhanh chóng truyền đến một tiếng kêu vang dội đầy vui vẻ: “Gâu!” Mẹ Bạch có nuôi một con chó Bắc Kinh, vừa đem về đã nhận làm “cẩu nhi tử”, từ ấy Bạch Thiên liền có thêm một em trai. Hơn nữa mỗi lúc như vậy, Bạch Thiên cũng chẳng thể làm gì. “À” Anh trả lời “em trai” một tiếng. Mẹ Bạch hài lòng tiếp nhận điện thoại: “Chuyện gì mà gọi điện thoại đến vậy, mẹ đang muốn mang tiểu Bạch đi dạo quanh nhà đây”. Bạch Thiên yên lặng, kỳ thực cũng không có chuyện gì, chỉ là tình cờ nghĩ đến liền muốn gọi mà thôi. Mẹ Bạch một tay nắm điện thoại di động, một tay khác thì đang trêu đùa đồ chơi nho nhỏ miễn phí, lại không nghe thấy giọng nói của đứa nhỏ Bạch Thiên bên kia điện thoại nữa. Đứa bé này từ nhỏ tính cách đã như vậy, như một hũ nút, không thích nói chuyện nhiều. “Làm sao?” Mẹ Bạch vừa gãi gãi cằm chú chó, vừa hỏi anh: “Có phải là có chuyện gì rồi không?” Bạch Thiên nhỏ giọng nói: “Thôi, xong rồi, cũng không có chuyện gì…” “Vậy gặp lại sau, em trai con đang sốt ruột chờ đây.” “Chờ đã, không phải, mẹ…” “Đến cùng là làm sao?” Mẹ Bạch thiếu kiên nhẫn “Nói mau.” Bạch Thiên lại im lặng. Chỉ nghe giọng nói cường điệu lên đầy ghét bỏ của mẹ Bạch ở bên kia điện thoại, bà lớn tiếng quở trách: “Trẻ ranh đã lớn tướng rồi còn chọc mẹ tức, để làm gì chứ?” Bạch Thiên suýt chút nữa bị khí phách của mẹ anh doạ từ trên ban công nhảy xuống: “Mẹ! Không phải! Con không có!” Mẹ Bạch “Ồ” một tiếng, đối với chó nhỏ nói vô ích: “Anh con mới vừa nói nó không có, con có tin không, chúng ta không tin nha.” Bạch Thiên: “…” Anh đỡ trán, vừa định giải thích chút, thì bị mẹ Bạch cắt ngang: “Được rồi được rồi, mẹ con còn có thể không biết tính con sao, mẹ con ngang ngược như thế sao?” Lần này Bạch Thiên thật sự nín thở đến gắt gao, di động nắm trong tay cũng bị anh nắm đến phủ một tầng hơi nước. Anh vốn là không quen nói chuyện nhiều, anh gọi điện thoại cho mẹ thật sự cũng có một phần nguyên nhân như vậy, thế nhưng anh không hề nghĩ tới, chỉ một chốc liền bị mẹ mở ra toàn bộ còn tiện thể hong khô luôn dưới ánh mặt trời. Mẹ Bạch bỏ tay khỏi người tiểu Bạch, ngữ khí nghiêm túc nói chuyện cùng anh: “Con có đang nghe không? Mẹ nói, Tiểu Thiên này, mẹ không hiểu chuyện của người trẻ các con. Thế nhưng điều này cũng không hẳn là chuyện gì xấu đúng không, nếu như muốn thì làm đi, để không thiệt thòi cho bản thân. Nghe mẹ không có sai đâu.” Lúc sau, mũi Bạch Thiên có chút lên men. Anh cúi đầu, nỗ lực kiềm chế tâm tình cuồn cuộn trong lòng: “Mẹ…” “Mẹ nói con, không phải sợ, bất luận thế nào, các con đều là con của mẹ.” Giọng nói mang cảm giác đầy an toàn của mẹ Bạch ở bên kia điện thoại:”Không phải sợ, mẹ luôn luôn ủng hộ con.” Cúp điện thoại, tầm nhìn trước mắt Bạch Thiên có chút mơ hồ. Đôi mắt nong nóng, mũi vẫn còn chua xót, dùng sức nhắm mắt lại, lông mi tức thời trở nên ươn ướt. Một bên khác, mẹ Bạch để điện thoại di động xuống, khe khẽ thở dài. Tiểu Bạch biết có thể được ra ngoài rồi nên vui sướng vòng tới vòng lui ở bên chân bà, bà cúi người xuống sờ sờ đầu của tiểu Bạch. Có ai khi mà biết chuyện như thế này liền có thể tiếp thu được? Chỉ là lúc trước, Bạch Hạo đã gọi điện cho bà, hắn đã đem hết tất cả việc có thể nói đều nói rồi. Bà lúc đó cũng bị làm cho hoảng sợ. Bạch Hạo hiển nhiên là ôm quyết tâm ngả bài đến cùng nói với bà, hắn nói rất nhiều, còn nhắc tới Bạch Thiên. Mẹ Bạch nghe xong cũng nói không ra lời, trong lòng có cảm giác rất khó chịu. Cuối cùng bà vẫn tiếp nhận, mặc dù đối với bà tới tuổi này rồi mà nói như vậy không khỏi cũng quá khó tiêu hóa. Thế nhưng, bà nghĩ, dù sao hai đứa cũng đều là con trai của bà mà. Mẹ Bạch bất đắc dĩ quay về nói với tiểu Bạch: “Hai thằng anh trai của con thật không thể khiến người ta bớt lo… Con lớn rồi cũng không thể học bọn họ a.” “Gâu!” Bạch Thiên ngồi ở ban công một lát, nhìn mặt trời đã treo trên bầu trời, trong tia sáng chiếu rọi cả trời đất dần dần sung túc, chung quanh đều trở nên sáng sủa. Nghe được phía sau có tiếng bước chân, anh quay đầu lại xem. Bạch Hạo mới vừa tỉnh ngủ còn chưa thích ứng với tia nắng sáng sớm, hơi híp mắt lại đi tới chỗ anh. Rõ ràng một bộ dáng còn muốn ngủ không tỉnh táo, nhìn thấy Bạch Thiên liền không quên quở trách anh: “Ca, anh tại sao lại không mang giày, không thấy lạnh hả?” Ánh nắng vàng sáng sớm mỏng manh, ôn hòa chiếu vào mặt người, Bạch Thiên có thể thấy rõ hàng lông mi mượt mà của hắn, cả người hắn toát ra một dáng vẻ an lành. Không nhiều không ít, vừa vặn có thể bổ khuyết chỗ trống trong lòng Bạch Thiên. Bạch Thiên nhìn nhìn liền thất thần, ngay vừa nãy anh phảng phất một lần nữa nhận thức Bạch Hạo, cả người như vừa có cảm giác ngộ ra chân lý, từ đầu đến chân, chưa từng có tinh thần thoải mái như vậy. Không khí sáng sớm vô cùng tươi mới, Bạch Thiên cảm thấy, hiện tại anh hẳn đã tỉnh táo. Anh muốn bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Anh muốn theo đuổi Tiểu Hạo.