Ca ca~ cầu được ôm đùi
Chương 40
Lãnh Phi Liên đôi mắt hơi híp lại nhìn Mộc Thanh Thanh được người nâng đi ở đằng xa, trong lòng âm thầm cho ả một nét trong sổ đen.
Hiện tại danh ngạch vào vòng hai, Huyết Ảnh Cung đáng lẽ đã có thể trở về nghỉ ngơi 3 ngày sau đến tham dự vòng cuối cùng nhưng Lãnh Phi Liên lại nán lại. Y đang đợi trận thứ 5 là trận của Hỏa Lưu Ly quốc. Trước trận của Hỏa Lưu Ly Quốc thì có trận đấu của Kim Mã quốc và Thổ Chu quốc. Đối với trận đấu này đa phần những người ở đây đều không hứng thú.
Ai chẳng biết những lần đại hội gần đây Thổ Chu quốc cùng Hoàng Thanh Ngũ Tâm quốc thay phiên nhau xếp cuối như thế nào. Còn Kim Mã quốc kia là á quân của đại hội võ lâm 10 năm trước. Thực lực chắc chắn là 1 trời một vực với Thổ Chu quốc.
Rất nhanh bên kia Kim Mã quốc một nam tử anh tuấn, tiêu soái đi ra, theo bước chân hắn, cánh hoa bỗng ở đâu rơi xuống, tạo ra một khung cảnh vô cùng thơ mộng.
"Tại hạ Kim Thích, xin chỉ giáo"
Bên Thổ Chu quốc yên lặng một hồi, ngay khi những người xing quanh nghĩ họ đã bỏ lượt thì một đứa bé rụt rè, bị đẩy lên sân đấu.
Một bên mắt đứa nhỏ bị che đi, tóc mái khá dài che đi tầm mắt nó. Dường như lần đầu bị nhiều cặp mắt nhìn như vậy mặt nó đỏ lên cẩn thận nhìn Kim Thích một hồi mới khó khăn mở miệng
"...T..Tâm...Duy...xin...xin chỉ giáo."
Gương mặt Kim Thích lập tức cứng đờ, gương mặt sa sầm rõ rệt. Gã là thiên chi kiêu tử của Kim Mã quốc, thực lực mạnh mẽ người ái mộ gã xếp hàng dài, vậy mà ở đây trong một cuộc đấu gã bị một Thổ Chu quốc nhỏ nhoi nhục mạ.
Cho gã đấu với một đứa bé, đây là ý gì?
Người Kim Mã quốc bên kia sắc mặt cũng không được tốt lắm.
"Gì đây? Thổ Chu quốc hết người rồi hay sao? Sao lại để một đứa trẻ ra trận thế này!". Một người qua đường hỏi.
"Không lẽ Thổ Chu quốc lại tuột dốc đến độ chẳng có lấy 1 tinh anh để ra trận hay sao?".
Tiếng nghị luận sôi nổi khiến Kim Thích trên kháng đài vô cùng tức giận, nhưng người bên Thổ Chu quốc lại vô cùng bình tĩnh, mày cũng chẳng nhíu lấy một cái tựa như những lời kia không liên quan đến bọn họ vậy.
Lãnh Phi Liên khẽ nhíu mày, cho một đứa trẻ ra trận sao?
"Ta không đấu với trẻ con, mau đổi người!!". Kim Thích tức giận bảo
Đấu với một đứa trẻ, đùa gã chắc.
"Mau đổi người, các người xem chúng tôi là trò đùa à?". Một người trẻ phía Kim Mã quốc bất bình lên tiếng.
Sau đó là rất nhiều phụ họa.
Đối với chất vẫn của họ Thổ Chu quốc lựa chọn mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy, ánh mắt nhìn Kim Mã quốc như nhìn những kẻ hề nhảy múa vậy.
Đứa trẻ tự xưng Tâm Duy bị bỏ sang một bên, nghe thấy đối thủ của mình lại không muốn đấu với mình, nó cắn răng, viền mắt chậm rãi đỏ lên.
Người chủ trì cũng không biết làm sao, liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Thái Yên, Hàn Thái Yên thở dài, khoát khoát tay ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Người chủ trì hiểu ý, nhanh chóng lên tiếng
"Đại Hội võ lâm quy định, đã lên đấu là không đổi người, mới vào vị trí."
Kim Thích cả khuôn mặt đen sì nhanh chóng lùi ra, lúc đầu gã vốn rất tức giận nhưng cân nhắc lợi hại, gã sẽ không cần tốn nhiều công sức cho đối thủ còn có danh ngạch vào vòng 3 nghĩ đâu cũng thấy lời, vì vậy gã nghe lời lùi về vị trí nhưng sắc mặt vẫn đen như cũ.
Hai tiếng bắt đầu vang lên, Kim Thích lập tức vọt lên túm lấy cổ Tâm Duy đè mạnh xuống nền đất.
Hừ gã phải dạy dỗ tên này thì cơn tức của gã mới mong hạ xuống.
Gã nhấc bỗng Tâm Duy lên, ném mạnh đứa nhỏ xuống đất. Tâm Duy chịu đau nhanh chóng phun ra một ngụm máu.
"Hừ, còn dám cho một đứa trẻ ra tiếp chiến, Thổ Chu quốc các ngươi đúng là tàn rồi!".
Nói dứt câu, Kim Thích liền đứng lên, muốn đá Tâm Duy xuống đài, mặc dù gã rất tức giận Thổ Chu quốc làm nhục mình nhưng gã cũng đã giận cá chém thớt đủ rồi, đánh vài cái là được dù gì cũng là đứa nhỏ, gã cũng chẳng muốn mạng nó làm gì.
Ai ngờ khi gã đá xuống thằng oắt kia lại nhanh chóng vọt dậy, né sang một bên.
"Ồ, còn viết né tránh!". Kim Thích không để ý nhiều quay sang đối mặt với Tâm Duy không ngờ lại rơi vào một đôi mắt đỏ diễm lệ.
Chưa đợi gã kinh ngạch, đứa nhỏ liền đưa tay lên, vô số thanh kiếm tụ lại xung quanh gã, thân kiếm rung lên như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt tới biến gã thành cái rổ.
Dưới kháng đài tiếng hút khí, hoảng sợ vang lên
Lúc này gã mới hoảng sợ nhìn lại.
Đứa nhỏ này, thật sự là một tên nhóc sao?
"Ta..t..ta...th..."
Keng.
Kim Thích hoảng sợ, thân hình cứng ngắc. Hàng ngàn thanh kiếm xung quanh gã đồng loạt biến mất, như chưa từng tồn tại.
Người chủ trì bước ra, dõng dạc nói
"Hết thới gian chưa phân thắng bại, phân loại : hòa trận. Mỗi bên 1 danh ngạch vào vòng trong".
Kim Thích hơi thở ra, cũng may khi gã định nhận thua thì đã hết giờ, nếu không không biết gã phải chịu ánh mắt khinh bỉ của bao nhiêu người nữa.
Tâm Duy rụt rè tiến lại gần Kim Thích, ấp úng nói
"Đa..đa tạ đã nhường.."
Kim Thích đen mặt, chăm chú nhìn Tâm Duy lại phát hiện mắt nó đen láy, dường như màu đỏ diễm lệ kia chỉ do gã tưởng tượng ra, Kim Thích không đáp xoay người rời đi.
Gã cảm thấy, đứa bé này vô cùng khó lường, tốt nhất là nên....giết.
Lãnh Phi Liên cũng để ý bên đó, y cũng cảm thấy đứa bé này không đơn giản, nhưng rất nhanh y liền dời đi sự chú ý.
Tiếp theo lên đài chính là Hỏa Lưu Ly quốc và phái Nga Mi.
Phái Nga Mị tọa lạc ở vùng núi phía đông lục địa, xung quanh là vực sâu hiểm trở, phái Nga Mi tu luyện nửa chính nửa tà, tùy tâm sở dục, tính khí bất thường rất khó nói, nhưng thực lực quả thật không thể coi thường.
Còn Hỏa Lưu Ly quốc thì không cần phải nói rồi, cựu quán quân đại hội võ lâm, thực lực không cần bàn.
Nhưng lúc này không ai phán đoán trước kết quả cả, cũng không ai dám bảo đảm Hỏa Lưu Ly quốc sẽ thắng cả. Tấm gương của Thổ Chu quốc vẫn còn kia kìa.
"Phong, huynh nói xem, bên nào sẽ thắng?". Lãnh Phi Liên hỏi
"Hắn là Hỏa Lưu Ly quốc, nhưng ai thắng cũng không quan trọng cho lắm.". Hàn Kì Phong đứng bên cạnh, hơi khom lưng trả lời.
"Tại sao?". Lãnh Phi Liên quay đầu hỏi.
"Muốn biết không?". Hàn Kì Phong ra vẻ thần bí.
"Ừm." mặt Lãnh Phi Liên hơi đỏ vì bỗng dưng bị sáp tới gần.
"Được, vậy tối nay, ta sẽ kể cho đệ nghe...trên giường..~". Giọng nói Hàn Kì Phong dán sát vào tai Lãnh Phi Liên, giọng nói trầm thấp gợi cảm lại mang theo ý tứ trêu chọc khiến Lãnh Phi Liên nóng lên, nóng từ trong ra ngoài
(〜 ̄▽ ̄)〜
"Huynh...hỗn đản". Lãnh Phi Liên bất lực trước sự vô sỉ của Hàn Kì Phong, chỉ có thể nhỏ giọng phản bác.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lên chương như đã hứa đây, huhu mị có sự nhầm lẫn về trận đấu thứ hai ở chương 36 (⌣\_⌣”) vô cùng xl m.n, mị đã sửa rồi mong m.b thông cảm.
102 like lên chương 102 nhe.
(Nếu trong vòng 2 ngày được 150 like thì mị bão 2 chương nhé ) yêu.
Truyện khác cùng thể loại
969 chương
34 chương
40 chương
21 chương
11 chương
171 chương
60 chương
14 chương
26 chương