Tối hôm đó Lãnh Phi Liên và Huyết Ảnh Cung vẫn trọ lại ở khách điếm cũ. Hàn Kì Phong thì bị y không thương tiếc mà đuổi về, khi đi về còn không quên ấm ức nhìn y một cái, hệt như oán phụ. Mai là vòng đấu thứ hai cũng là vòng mà những tinh anh ra mặt, Lãnh Phi Liên cũng không quá lo lắng về giá trị vũ lực của phe mình, chưa chắc đứng nhất vòng hai nhưng khẳng định có thể vào vòng ba, không nghĩ nhiều nữa y lập tức đi tắm, tất nhiên là phải khóa cửa sổ cẩn thận đề phòng tên hái hoa tặc sắc lang nào đó lợi dụng cơ hội lẻn vào ăn đậu hũ. Vừa bước ra khỏi thùng tắm thì cửa phòng Lãnh Phi Liên truyền tới tiếng gõ cửa, y nhanh chóng khoác áo choàng vào rồi ra mở cửa. Đứng ngoài là tiểu Trúc. "A...cung chủ, phu nhân bảo người qua nói chuyện một chút". "Được rồi!". \*\* "Mẫu thân? Có chuyện gì a? ". "Haizzzz, Liên nhi à, ngươi nói xem hiện tại ta xuất hiện bên ngoài bọn Hỏa Huyền Như có nhận ra ta không?". Kim Thuyên Song hỏi y "Hẳn là có, nhưng nhận ra thì cũng có làm được gì người đâu, có hài nhi bảo vệ người." Lãnh Phi Liên đi đến nắm chặt hai tay nàng. "Ngoan, mẫu thân không sợ bà ta, mẫu thân sợ là sợ Vương Thuần nhận ra ta, rồi lại nhận ra ngươi, rồi lại nói ngươi là con hắn." Kim Thuyên Song thở dài, dù gì Vương Thuần cũng coi như là ân nhân cứu một mạng của mẹ con nàng, nếu lúc đó không trà trộn vào Hầu phủ mẹ con nàng hẳn sẽ chẳng yên ổn được mấy năm. Nên bây giờ, hắn bỏ rơi mẹ con nàng coi như một phần ân tình đã dứt, nếu hắn không động đến mẹ con nàng, nàng cũng chẳng muốn so đo. Hiện tại thân phận của Liên nhi như hòn lửa bỏng tay, nếu để lộ ra cha ruột chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, y sẽ bị nhiều người nhòm ngó. Còn nếu không nói ra thì y sẽ vẫn là con trai ruột duy nhất của Vương Thuần. Sẽ phải bị sắp đặt theo ý của Vương Thuần. Lãnh Phi Liên cũng hiểu nàng đang lo lắng điều gì, cười nói:" Người đừng lo lắng quá, chỉ cần người đừng làm lộ thân phận là được." "Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, đâu phải nói là đừng lộ ra liền không bị lộ đâu, aizzz " Lãnh Phi Liên nhìn nàng cả gương mặt đều trùng xuống khẽ cười "Tiểu Trúc, ngươi đi qua Hồng Lâu Viện kế bên mua một ít son phấn về đây đi, ta giúp mẫu thân dịch dung một tí". "A...cung chủ biết dịch dung ạ?". Tiểu Trúc hơi ngẩn ra, dịch dung a, thứ này cô từng thấy trong một bộ phim cổ trang trên TV, nhìn cực kì ảo diệu nha, thật tốt quá lần này có thể được nhìn tận mắt rồi. "Tiểu Trúc đi ngayyyy!" Kim Thuyên Song nhìn nhi tử, hơi cảm thấy nghi ngờ:" Con biết dịch dung? Thật chứ? Đừng làm bậy nha, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này không phải để con tùy ý đâu..." Lãnh Phi Liên cười nhẹ không nói, nhưng trong mắt 10 phần tự tin Kiếp trước y vồn là diễn viên, hằng ngày gần như 7/24 tiếng là tiếp xúc với son phần dùng để makeup có thể là y làm không chuyên nghiệp nhưng chắc chắn đẹp, đảm bảo ngay cả ba má cũng không nhận ra. Khoảng 1 nén hương sau Tiểu Trúc mang một cái hộp về "Cung chủ." Đưa chiếc hộp cho Lãnh Phi Liên. "Cảm ơn ngươi" "Hì hì đây là việc của Tiểu Trúc cung chủ không cần khách khí như vậy" Lãnh Phi Liên mở hộp ra bên trong có rất nhiều loại son phấn có màu sắc khác nhau. Son phấn cổ đại tất cả đều từ thiên nhiên không có chất hóa học như ở hiện đại đều này khiến Lãnh Phi Liên vô cùng cao hứng nhưng tất nhiên cũng có mặt trái của nó đó chính là phấn dễ trôi, nếu dặm phấn mỏng thì chỉ cần đổ mồ hôi thôi là cái mặt te tua luôn. Lãnh Phi Liên hơi thở dài có lẽ cách dịch dung này không được rồi, son phấn thế này dù làm đẹp thế nào đi nữa, gặp nước 1 chút là lộ ngay. Tiểu Trúc nhìn y hơi cau mày nhìn hộp phấn liền than thở:" Cung chủ à, người cũng đừng trách tiểu Trúc ở đây người ta chỉ bán đồ cho bình dân, tất nhiên hàng chẳng phải loại tốt gì rồi!". Lãnh Phi Liên :" Ý ngươi là có loại tốt hơn?". " Đúng nha, loại tốt hơn thì thường được bán cho quan lại hoặc các phu nhân quyền quý. Còn có loại đặc biệt tốt dành cho hoàng tộc nữa, nghe nói son phấn dùng 3 ngày đụng nước nhiều lần cũng không trôi". Tiểu Trúc vừa nói vừa ước ao. "Thật sao? Nếu có được loại đó thì chẳng sợ bị lộ nữa". Kim Thuyên Song bị bơ nãy giờ cuối cùng cũng tìm được trọng điểm, lên tiếng:" Nếu muốn tìm đồ tốt của hoàng tộc thì không phải tìm Phong nhi là tốt nhất sao?". "Phong nhi?". Vì 1 củ nhân sâm người... "Được rồi hiện tại con đến tìm hắn". Lãnh Phi Liên nói "Được rồi! Đi đi". Lãnh Phi Liên vọt ra, dùng khinh công nhanh chóng lao đi áo choàng đỏ phấp phới lúc hiện lúc ẩn. Đến Vương phủ, Lãnh Phi Liên nhanh nhẹn né tránh lính tuần tra, đi thẳng đến thư phòng của Hàn Kì Phong, quả như y dự đoán hắn đang ở đó. "Ai??". Hàn Kì Phong như cảm nhận được gì đó lập tức lao ra, ngay lập tức bên cổ Lãnh Phi Liên cảm nhận được sự lạnh lẽo của thân kiếm. "Là ta!" "A..Liên nhi? Sao lại đến đây?". Hàn Kì Phong lập tức hạ kiếm xuống, lấy lòng hỏi. "Muốn hỏi xem ngươi có son phấn không? Có thể cho ta mượn dùng không?" "Ta?" Hàn Kì Phong chỉ vào mình lại nghi ngờ hỏi:\_" Son Phấn? Liên nhi ngươiii.." "Có hay không? Ta cần dùng!" "Ta là nam nhân sao có thể dùng son phấn? Liên nhi muốn dùng...sao?" Hàn Kì Phong hơi dè dặt hỏi, hắn không biết Liên nhi của hắn còn có cái sở thích này a. "Ngươi nghĩ gì vậy ta cần Phấn để dịch dung có được hay không? Không có thì thôi vậy ta tìm chổ khác hừ.." Phù..là để dịch dung sao. "Ể, khoan đã, đệ muốn tìm ở chổ nào? Nói cho đệ biết phấn cực tốt của hoàng tộc 3 ngày không trôi còn chưa phải loại tốt nhất đâu, mấy ngày trước bên Tây Hạ vừa tiến công 3 hộp phấn có thể giữ 7 ngày không trôi đệ muốn tìm? Sẽ có sao??". Hàn Kì Phong khẽ cười. "Không..không có sao?". "Tất nhiên là không rồi, phấn 7 ngày kia chỉ có 3 hộp, một hộp phụ hoàng ta tặng cho hoàng hậu, một cho thái hậu, còn hộp cuối thì..." "Cho ai??" "Cho ta a" Hàn Kì Phong nói "Vậy ngươi tặng cho ta được không?" gương mặt bên dưới lớp áo choàng của Lãnh Phi Liên đỏ lên vì hưng phấn. "Không a, đây là phụ hoàng ban thưởng cho ta trong buổi đấu mã nha, ta dùng xương máu để đổi đó!". Thật ra là còn một hộp mà nhiều người cầu quá Hàn đế không biết ban thưởng cho ai nên rút thẻ bài và Hàn Kì Phong may mắn được nhận. "Vậy...vậy phải làm sao ngươi mới tặng cho ta?". "Haizz nếu Liên nhi thích thì ta sẽ tặng đệ vậy, mặc dù ta rất thích hộp phấn đó vì nhìn nó khiến ta nhớ đến mẫu thân.." Hàn Kì Phong hơi thấp giọng, mi cụp xuống. Lãnh Phi Liên bỗng chốc trở nên cực kì xoắn xuýt "Ta ..ta..." Làm sao đây hình như y làm quá rồi, y vốn có phải là gì của hắn đâu mà lại chạy đến đây đòi người ta tặng đồ cho mình chứ? Nhưng...nhưng y cần nó a... "Ta lấy cho đệ ...aizzz" Hàn Kì Phong quay lưng đi lấy. Lãnh Phi Liên bỗng hơi giật mình, mấy năm bình lặng khiến y quên mất Hàn Kì Phong là nam chính của một quyển truyện, hắn là nam chính được nhiều người vây quanh nhưng hắn cũng là kẻ cô độc nhất. Lòng Lãnh Phi Liên hơi nhói lên, đưa tay kéo tay áo hắn. Bên tay áo bị kéo khiến Hàn Kì Phong khẽ giật mình, hắn xoay người lại nhìn y "Liên nhi? Sao vậy?". "Ta..ta lấy đồ yêu thích của ngươi...nên ngươi cũng đưa ra một yêu cầu đi..ta sẽ đáp ứng..." "A..Liên nhi thật sao?" Hàn Kì Phong khẽ cười "Thật!!". "Vậy, ta muốn đệ làm Vương phi của ta thì sao?". \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_...\_\_.. Đầu năm vô thật nhiều việc quá nên tới h au mới có tg rãnh lên chương, cảm ơn m.n đã đợi au nha.