Hôm sau lúc đang cùng nhau ăn sáng Vũ Nguyệt Hằng lấy ra tặng cho Vương Phi Vân một chiếc khuyên tai ngọc đỏ chót. Vương Phi Vân nhận lấy có xúc động muốn phun tào trong lòng sao mẫu thân lại tặng khuyên tai chứ y cũng có phải nữ nhi đâu, y là nam có được không? \(\*¯︶¯\*\) đúng mi là nam nhưng ai kiu mi là thụ chi. Vương Phi Vân nhìn thấy đôi mắt chờ mong của mẹ mình cũng không nỡ từ chối liền đeo lên.                        \*\*\*\*\*\*\*\* Trưa ngày hôm đó, Chu Tư Duật trở về như Vương Phi Vân dặn dò. Y liền sắp xếp cho Chu Tư Duật thân phận làm thị vệ của mình. Mỗi ngày Vương Phi Vân, Hạ Hào, Chu Tư Duật đều phải dậy thật sớm ra khu rừng trúc phía sau luyện tập cơ thể, Chu Tư Duật đảm nhận vai trò Sư Phụ huấn luyện cho hai người Vương Phi Vân vì vậy thân thủ hai người càng ngày càng tốt vì Vương Phi Vân kiếp trước đã từng làm diễn viên đóng thế nên thân thủ tốt học nhanh hơn Hạ Hào nhiều rồi sau đó tách ra học riêng. Vương Phi Vân vốn đã may xong bộ y phục cho mẫu thân lúc tặng Vũ Nguyệt Hằng dường như không tin là do y làm khiến y một phen giải thích. Thời gian cứ vậy nhanh chóng trôi qua....                                \*\*\*    3 năm sau Vương Phi Vân trong ba năm này đã cao lên không ít, càng lớn da càng trắng mịn, khuôn mặt nở nang, mày liễu mắt phượng thân hình mảnh mai dù y chỉ mới 12 tuổi thì nhan sắc này cũng khiến nữ nhân toàn thành đố kị. Tuy vậy cũng đừng xem thường vẻ ngoài của y, bên ngoài mảnh mai vậy thôi chứ sức lực của y không hề yếu kém, sau 3 năm rèn luyện không ngừng nghỉ ngay cả Chu Tư Duật bây giờ cũng sợ không dễ dàng thắng được y. Hạ Hào 1 năm trước được y đưa vào Huyết Ảnh Các để rèn luyện hiện tại vẫn chưa trở về. Trong 3 năm này Vương Phi Vân vẫn như cũ không mang sắc mặt tốt với Vương Túc nhưng thái độ ít nhiều cũng hòa hoãn hơn. \_\_\_\_\_\_\_\_\_ Vương Phi Vân vừa đi dạo bên hồ nước trong phủ vừa nghĩ về Vật đó trong miệng của Chúc Thanh Thư kiếp trước. "Tên kia, ngươi đứng lại cho bản quận chúa!". Vương Phi Vân bị một giọng nói cao vút khó nghe gọi lại. "Ngươi gọi ta?". Vương Phi Vân hỏi lại "Chứ gọi ai! Ngươi sao thấy bổn quận chúa mà không chào hỏi?". Người kia cũng tầm tuổi y, ăn mặt hoa lệ, gương mặt thanh tú đây hẳn là quận chúa Hàn Ngọc Linh mà hôm nay phụ thân y tiếp đón. "Quận chúa đây là tiểu đệ của ta, từ nhỏ không được yêu thích cho lắm cho nên quy củ...". Đứng bên cạnh Hàn Ngọc Linh là một nữ nhi không được thanh tú cho lắm nhưng được đôi mắt đầy tâm cơ vừa nhìn liền khiến người ta chú ý. Đây hẳn là Vương Dung Dung con gái của một nô tỳ thông phòng của Vương Thuần, sau khi sinh nàng thì mất mạng. Vương Dung Dung được đưa về quê sinh sống, sau lại được Bạch Ngọc Cẩm đón về nhận làm nghĩa nữ \( con gái nuôi\) vì trong nhà toàn con trai nên Vương Thuần đặc biệt để ý con gái nên cũng yêu thích ít nhiều. Kiếp trước lúc Vương Phi Vân xuyên qua ả ta vì được Vương Thuần yêu thích liền bị Chúc Thanh Thư tính kế hại mất đi trinh tiết, tức đến tự vẫn. "Ngươi cũng không có dạy ta đừng nhiều lời vô nghĩa!". Vương Phi Vân nghĩ hoài không ra vật đó là gì nên khá phiền lòng bị chất vấn liền không kiên dè phản bác. "Chỉ là thứ tử cũng dám đứng đây nói chuyện cùng ta?". Hàn Ngọc Linh hất cằm "Ta cũng vốn không muốn cùng ngươi nói chuyện!". Vương Phi Vân nói xong liền muốn đi. "Đứng lại!!!". Hàn Ngọc Linh trừng mắt trắng, từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng ai trước mặt ả làm loạn, hiện giờ lại có kẻ không tôn trọng ả, là đang vả mặt ả?  Hôm nay phải bắt kẻ này quỳ xuống xin lỗi! Vương Phi Vân cũng bực đến điên rồi "Chó nhà ai thả ra ngoài mà quên cho uống thuốc vậy? Để suốt ngày điên điên chạy đi cắn người còn ra vẻ chó quý tộc? Còn dẫn theo đồng loại chạy khắp nơi? Không sợ phiền người khác sao?" "Chó? Chó ở đâu?". Hàn Ngọc Linh nhìn xung quanh Vương Dung Dung nghiến răng: "Ngươi mắng bọn ta là chó?" "Ta có nói Vương Dung Dung là chó! Hàn Ngọc Linh là chó điên! À? Ta chỉ ngứa miệng nên nói vậy thôi là tự ngươi suy diễn!" "Ngươi!!!!!!!!". Hàn Ngọc Linh cuối cũng cũng phản ứng lại nhưng Vương Phi Vân đã đi mất rồi. "Dung Dung, mau gọi người bắt y lại, ta phải cho người vả mồm hắn!". Hàn Ngọc Linh đã thấy ngứa mắt với gương mặt kia rồi giờ có cơ hội phải liền đánh cho đã tay. Vương Dung Dung liền kìm Hàn Ngọc Linh lại, nói nhỏ vào tai ả điều gì đó đôi mắt đảo đảo đầy toan tính. Trên mắt Hàn Ngọc Linh cũng không còn vẻ tức giận nữa mà là nụ cười thâm độc. "Vậy thì liền sắp xếp, ta muốn xem y còn nghênh ngang như thế nào?" "Được!". Vương Dung Dung cười đáp lại. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Dạo này tui chăm chỉ ghê\(\*¯︶¯\*\) khen tui đuy khen tui đi mai liền có chương mới \(\=^.^\=\) Tối vv\(\*¯︶¯\*\) Yêu m.n╭\(╯ε╰\)╮  Lần đầu bão cập nhật, cập nhật 6 chương luôn ghê chưa