"Ca, anh vừa mới cùng cô gái kia làm gì?" "Không làm gì!" Trong miệng nhai một miếng thịt bò, nói không rõ. "Phải không?" Tiểu Nhiên bày ra vẻ mặt tuyệt không tin. Ta cầm nước uống có gas trong tay, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng vẫn muốn uống nước lạnh. "Ăn nhiều như vậy. " Tiểu Nhiên xoa xoa mặt ta, a, tay của hắn thật ấm áp. "Ăn ngon!" "Anh lại ăn, sớm muộn cũng biến thành heo." "Ngô... " Cắn miếng thịt, vị rất ngon! "Biến heo thì biến heo..." "Thành heo sẽ mập a! Đến lúc đó em liền đem anh đi bán." "Em giỏi... Lại dám bán lão ca." Chùi miệng, nhìn em trai ta, hắn nhất quyết không rút lui vấn đề này. "Không phải lát nữa anh muốn ăn bánh ngọt sao? Bây giờ nếu ăn nhiều quá, sẽ đầy b ụng không thể ăn nữa." Tiểu Nhiên than thở, không còn cách nào khác. Di? Đúng a, Tiểu Nhiên đã nói sẽ mua bánh ngọt... "Anh muốn ăn thật nhiều thật nhiều bánh ngọt!" "Được..." Thuận theo đối thoại chúng ta, vũ hội bắt đầu: Hiệu trưởng của hai trường khai tiệc. Sau đó, người gia nhập khiêu vũ dần dần trở nên đông hơn. Ta và Tiểu Nhiên đều không có bạn nhảy, cho nên đứng ở một bên nhìn, ta cũng có thể thừa dịp gắp một, hai miếng thịt bỏ vào trong miệng. "Kia... mình muốn... " Một giọng nói con gái truyền đến, một nữ sinh đứng trước người Tiểu Nhiên, nhìn rất lạ, có thể không phải là người của trường chúng ta, như vậy chính là chị em của ai đó! "Có việc gì không?" Ta lên tiếng hỏi, nhìn hai má nàng sắp bị thiêu đốt, thật rất khẩn trương đi! "Khiêu vũ... " Nàng nhìn em trai ta, ẩn tình đằm thắm nói. "Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ." "Vậy... Xin lỗi... " Cô bé đó nói xong ngay lập tức cúi đầu rời khỏi. "... Tiểu Nhiên... em nói dối, em rõ ràng biết... " Nhìn về phía Tiểu Nhiên, ta nhịn không được tội nghiệp cô gái kia, "Cô ấy có thể sẽ khóc..." Tiểu Nhiên cúi đầu nhìn ta, nhăn mày, "Ca, anh thật chậm chạp!" "Sao vậy!!" "Không cần bận tâm, trong này có nhiều thức ăn như vậy, cô ta sẽ quên em rất nhanh." Suy nghĩ một chút, Tiểu Nhiên có đạo lý! Thật không hỗ là em trai ta, thông minh giống ta! "Tiểu Nhiên, ở đây có một sân sau đúng không?" "Đúng!" "Chúng ta đến đó được không? Anh nghe nói ở phía sau có rất nhiều loại bánh ngọt và trà..." "Sao anh biết?" "Là anh điều tra được." Vừa nói vừa kéo Tiểu Nhiên, hối thúc hắn đi trước dẫn đường. Vì sao để hắn đi trước dẫn đường? Người hỏi câu này rất ngốc nha! Người cao hơn đương nhiên là dùng để mở đường! Nhìn đi, ta rất thông minh nha! Đi ra hoa viên phía sau, đây là chỗ khách sạn dùng cho khách nghỉ ngơi, ta rất nhanh tìm thấy chỗ đặt bánh ngọt. Lấy thêm mấy miếng bánh ngọt, cùng Tiểu Nhiên đi tới một ... chỗ khác ngồi xuống. "Ca, anh thích em không?" Nhìn ta đang ăn ngon, Tiểu Nhiên đột nhiên hỏi. "Thích.". A, em trai ta lại làm nũng. "Nhưng... em cảm thấy anh thích bánh ngọt hơn." Hắn nhìn bánh ngọt nói. Tầm mắt hắn dừng ở cái bánh ngọt trên tay ta làm ta không khỏi tăng nhanh tốc độ ăn, sợ hắn sẽ thương tâm, sau đó vứt nó đi. "Sẽ không! Anh thích em trai anh nhất." Nhớ lúc Tiểu Nhiên còn nhỏ, là đứa bé mềm mại lại thơm thơm, thật giống như bánh ngọt...búng ra sữa. "Thật sự?" Nghe ngữ khí của Tiểu Nhiên, dường như hắn hoài nghi đi! "Đương nhiên." Ở bên ngoài không khí có chút lạnh, ta tiến vào trong lòng Tiểu Nhiên cọ cọ. Mặc dù Tiểu Nhiên không còn mềm mại nhuyễn hương như xưa, nhưng bây giờ Tiểu Nhiên rất ấm áp, cũng không tồi a. "Một hồi phải mua bánh ngọt... " Chôn vào lòng Tiểu Nhiên, thoải mái muốn ngủ... "Được..." Thấy Tiểu Nhiên trả lời, ta yên tâm nhắm mắt lại, dù sao Tiểu Nhiên cũng sẽ đưa ta về nhà, bây giờ, ta muốn ngủ...