Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhiên, tháng mười hai lạnh lẽo, thật là rất lạnh, lạnh không chịu nỗi. Cũng may hôm nay là lễ Noel, sẽ được tham gia liên hoan của trường. Vẫn đông như vậy, bất quá trường học chúng có khoảng một ngàn người, lần này còn hợp tác với trường khác! Đương nhiên người càng nhiều. "Anh mạnh khỏe." Một giọng nói của con gái nhỏ lọt vào tai ta, ta quay sang nhìn chủ nhân giọng nói. Là một học muội rất đẹp, nhìn rất ôn nhu, các cô gái bây giờ như thế này rất hiếm thấy. "Em khỏe." Lại muốn tìm Tiểu Nhiên sao? Ta đã quen với việc các cô gái thông qua ta để đến gần Tiểu Nhiên, nói đến thật đáng buồn, ta là ca ca vì sao không có giá tốt như vậy? Kể từ lúc bắt đầu đã luôn như vậy rồi, Tiểu Nhiên luôn được hoan nghênh. Ta nói như vậy tuyệt đối không phải là đố kỵ, tuyệt đối không phải. "Em muốn tìm Tiểu Nhiên sao? Em ấy đi ăn rồi, em chờ một chút đi." Ta thuận miệng nói với nàng. "Không... Không... Không phải, người em muốn tìm... là anh." Cô bé ngượng đỏ mặt nhìn ta. Tìm ta? Sẽ không đi! Có phải ta nghe nhầm hay không? "Ừm... Em vẫn luôn để ý anh, chỉ là...anh luôn đi chung với em trai, làm... làm em không có cơ hội nói chuyện." Nàng nhìn xung quanh một chút, sợ thấy gì sao? Ta luôn ở cùng Tiểu Nhiên? Đó là đương nhiên, Tiểu Nhiên là em trai của ta nha! Là một đứa nhỏ rất khả ái, còn khả ái hơn nữ sinh này. "Em tìm anh có chuyện gì sao?" Cười a a nói. "Em... Em rất thích anh, muốn kết... kết bạn với anh." Chỉ kết bạn cũng đỏ mặt vậy sao? "Nghĩ cũng đừng nghĩ! " Câu này không phải ta nói. "Hội. . . Hội trưởng... " Nàng nói mấy câu không hoàn chỉnh liền chạy đi. A, lại thêm một người kỳ quái. Tiểu Nhiên nói đi mua bánh sinh nhật, muốn ta ở nhà ngoan ngoãn chờ hắn về. Năm nay thật sự có thể nói là "Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới", vài tháng trước mới chạy thoát khỏi bắc cóc tiên sinh, bây giờ lại gặp phải nhân vật đáng nghi đang cầm dao găm trước mắt. Ai, sao ta lại xui xẻo thế này? Mới thoát khỏi tên bắt cóc, bây giờ Tiểu Nhiên chỉ mới đi ra ngoài mua vài thứ, lại bị người ta dùng dao găm gác ở cổ họng, híc... Tại sao mấy người này đều tới tìm ta? Là vì ta dễ bắt nạt sao?! Lần này người xấu che mặt, không nhìn ra hắn là ai. "Mau nói, nhà mày để đồ quan trọng ở đâu?" Hắn vặn ngược tay ta lại trói chặt, nhưng để chân của ta tự do đi lại, "Biết điều thì đừng có mà cử động, nếu không tao sẽ cho mày biết tay!" "Đại gia, mạng nhỏ của tôi đều nằm trên tay ngài rồi, đương nhiên sẽ biết điều mà giữ mạng." Trong lòng chỉ bất lực, không có kinh hoảng thất thố. Cũng từng bị người ta trói rồi, còn gì phải sợ? "Không cần nói nhảm, nhà mày để đồ quan trọng nhất ở đâu? Mau nói!" Người xấu tính tình cũng nôn nóng? Hỏi người ta, cũng phải cho người ta thời gian suy nghĩ kỹ chứ! Nga... Cái gì quan trọng, cái gì quan trọng, cái gì quan trọng... A! Có! "Đồ quan trọng nhất ở nhà ta để trong tủ lạnh!" Ta vừa nói, trong miệng đã bắt đầu phân bố nước miếng vì ảnh hưởng thần kinh đại não. Hắn dường như không tin ta, hạ giọng, "Mày tốt nhất nói thật cho tao, nếu không đừng trách dao găm trên tay tao vô tình!" Hắc hắc, tên này nói chuyện giống y như tên bắt cóc trên TV, chơi thật vui! (Tác giả : Tiểu Ngôn, bây giờ không phải lúc đùa! ) Lắc lắc đầu, dẫn hắn vào nhà bếp , "Yên tâm đi! Tôi tuyệt đối không lừa." Hắn hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu kia thật giống hiệp khách cổ đại lạnh lùng, không, hắn là người xấu lạnh lùng. Cũng may hôm nay dì Vương đi xem mặt nàng dâu, nếu không sẽ bị dọa chết mất. "Người nhà này thật kỳ quái, lại đặt ở trong tủ lạnh... " Hắn vừa đẩy ta đi, vừa nhỏ tiếng nói. Kỳ quái? Như vậy rất kỳ quái sao? Ta vẫn luôn đem thứ quan trọng nhất để trong tủ lạnh, nếu không sẽ hỏng! Đi tới nhà bếp, mở cửa tủ lạnh, nhìn kỹ một lần, lại một lần, lại... Hắn nổi giận đùng đùng, thuận tay đánh vào mặt ta một cái."Mày dám đùa bỡn ông?" Thật đáng giận, chẳng lẽ hắn không biết đánh người khác như vậy, người ta sẽ đau sao? ( Hắn đương nhiên biết rồi. ) "Tôi mới không có, ông nhìn!" Chỉ chỉ bánh ngọt trong tủ lạnh, "Đây là thứ quan trọng nhất của tôi!" Ta ăn ngay nói thẳng. Hắn giơ tay, lại muốn đánh, ta ngay lập tức nhắm mắt. Ô ~~~~ quả nhiên rất đau... "Mày dám lừa ông? !" Hắn hung ác nói. Ta đâu có lừa hắn... Bánh ngọt đích xác rất quan trọng... Tiểu Nhiên không phải nói chỉ đi một chút sao? Sao đến bây giờ còn chưa về? Nếu hắn ở đây, ta cũng sẽ không bị đánh. "Cho mày một cơ hội, mau nói!" Hắn dùng sức đè dao lên cổ ta, hình như máu sắp chảy ra. Dưới tình huống này, ta có phải hay không nên thét chói tai hoặc tỏ vẻ kính sợ đối với hắn? Ai... Lại thấy máu rồi. "Ông rốt cuộc muốn gì?" Vẫn là hỏi trực tiếp tốt hơn. Chỉ nói "Thứ quan trọng", làm sao ta biết? Ở trong lòng ta, có rất nhiều thứ phi thường quan trọng. Giống như bánh ngọt, đương nhiên còn có em trai quan trọng nhất, Tiểu Nhiên. Tiểu Nhiên, sao em còn chưa trở về? Mạng nhỏ ca ca nhà em sắp tiêu rồi, em còn không trở về sẽ nhìn không thấy khuôn mặt lần cuối của ca ca... Ô... "Tao muốn tiền của nhà mày! Tất cả!" oa! Người này khẩu vị thật lớn! Nhưng mà ta thật không biết tiền nhà ta để ở đâu, nếu ta biết, ta sớm đã đem đi mua bánh ngọt ăn. ( Tác giả : Chỉ biết ăn. ) Người này thật không tốt, người xấu chỉ muốn tiền sao? Phải là tiền của mình mới tốt, lấy của người ta, sao có thể xem là anh hùng hảo hán? ! (Tác giả : Bọn họ cũng đâu muốn làm anh hùng hảo hán gì đâu! ) "Ông muốn tiền, hỏi ta cũng vô dụng, chờ em trai của ta về, ông đi hỏi hắn đi!" Ở nhà, đều do Tiểu Nhiên quản.