Ngôi miếu này còn có cung cấp rượu nha! Thiên nói đây là dùng để đãi khách, y không uống. Thật sự không uống sao? Ta thấy y dường như rất rành về rượu, thật khó tin y là người không biết uống rượu a! Tiểu Nhiên không cho ta uống, nhưng chính hắn uống rất nhiều. Trình Miểu chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Tống liền khiến Tiểu Tống bỏ đi ý niệm uống rượu trong đầu. Kết quả là, Tiểu Nhiên và Trình Miểu say khướt, đó chính là nói trò can đảm phải kéo dài tới ngày mai? "Tiểu Tống, không bằng chúng ta đi trước dò đường được không?" Ở trong miếu buồn bực, dù có ôn tuyền cũng sẽ buồn bực. Đến sau núi xem có cái gì tốt không. Y nhìn Trình Miểu say khướt, "Được!" Thế là ta và Tiểu Tống cầm đèn pha, lại cầm thêm bản đồ đường sau núi mà Thiên đưa cho. Tiểu Nhiên không thể đi theo, có chút đáng tiếc. "Trong này không có đèn đường... " Tiểu Tống dựa sát vào ta, y dường như rất sợ. Chúng ta nắm chặt tay đối phương, sao ta cảm thấy chân của ta hơi run? Cây cối xung quanh dường như có tai mắt mũi miệng, cộng thêm gió thổi mạnh và tiếng kêu của động vật không biết tên... Híc... Thật khủng khiếp... "Hay đi về thôi... " Không có Tiểu Nhiên ở đây quả nhiên không tốt, trong lòng chíp bông. Trong này quá tối, ở chỗ hắc ám đương nhiên cảm thấy sợ. Dò đường thất bại, cũng là lỗi của rượu, không, là lỗi của Tiểu Nhiên! Nếu hắn không uống rượu là đi được rồi, hết lần này tới lần khác hắn lại uống rất nhiều, hơn nữa còn uống đến say! Là tại Tiểu Nhiên! Quyết định! Ta muốn cùng Tiểu Tống trừng phạt hắn. Cầm cây bút lông ở trong miếu, vẽ râu mép lên trên mặt Tiểu Nhiên... A ~~~ Tiểu Nhiên có thêm râu mép rất có khí khái nam tử nha! Tiểu Tống thấy ta thích thú như vậy, y cũng cầm bút lông vẽ lên mặt Trình Miểu, trái vẽ vẽ phải viết viết, lúc hoàn thành có thể thấy bên trái khuôn mặt Trình Miểu có một chữ "Ngốc ", bên phải có một chữ "Trứng". Trình Miểu nhìn như vậy có vẻ dễ thương hơn. Vẽ xong, tâm tình thật thoải mái, dù sao tối mai có thể đi lần nữa, lần sau có Tiểu Nhiên đi cùng sẽ không sợ! Kéo Tiểu Tống đi ngâm ôn tuyền, bỏ lại hai tên say như chết ở trong phòng ngủ. Đây là ôn tuyền lộ thiên, thấy khói nước suối bốc hơi, nhất định rất nóng. Vươn tay thử nước, quả nhiên rất nóng, có phải tất cả ôn tuyền đều như vậy hay không? Quay đầu nhìn nhìn Tiểu Tống, ta cũng quấn khăn tắm, nhưng, y lại quấn toàn thân nha! "Cậu không sợ nóng sao? Cũng không phải là con gái, sao quấn nhiều như vậy?" Ta nhiệt tình quấn khăn lại cho y. Nhìn xem, chỉ cần quấn từ eo trở xuống là được rồi! Oa! "Tiểu Tống, nhà cậu có nhiều muỗi quá!" Trên người y rất nhiều dấu hồng hồng. Muỗi nhà y nhất định đặc biệt to. "Hmm... Hmm... đúng... đúng vậy!" Y cười méo mó xong liền nhảy vào trong nước, chỉ ló cái đầu lên trên mặt nước. Thật kỳ quái! Y không sợ nóng sao? Nước rất nóng... Ta lại thử nước một lần, vẫn nóng như vậy. Ước chừng dùng hết một ly trà mới thích ứng nước trong ôn tuyền, lúc ta xuống nước, Tiểu Tống đã ngâm xong. "Tớ đi lấy đồ ăn đến." Tiểu Tống nói như vậy. Đã quên nói, ngôi miếu này ... khác ở chỗ là có đồ ăn, đặc biệt là còn có thịt ăn! Nhìn tới nhìn lui, nghĩ đến nghĩ đi, ngôi miếu này thật lạ, giống khách sạn hơn. Ngày mai phải hỏi Thiên, trong này thờ thần tiên gì mới được. Thần tiên này nhất định là người rất tốt, có thể tùy tiện vào miếu ăn thịt uống rượu. Ngày hôm sau tỉnh lại, nghe phòng bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai. Ta và Tiểu Tống cũng bị đánh thức. Hôm qua bởi vì Tiểu Nhiên và Trình Miểu không tỉnh lại, cho nên ta đến phòng Tiểu Tống ngủ. Tiểu Nhiên sẽ không có chuyện gì đi? Vội nhảy xuống giường chạy vào phòng bọn họ. Mở cửa nhìn, "Hai người không có chuyện chứ?" Tiểu Nhiên đang đối mặt với Trình Miểu, râu mép vẽ ngày hôm qua và hai chữ "Ngu ngốc" còn ở trên mặt bọn họ! Không trách được bọn họ hét to... "Hmm... Hmm..." Không nhịn cười được, bởi vì biểu tình bọn họ giật mình quá buồn cười. Tiếng cười hấp dẫn lực chú ý bọn họ, Trình Miểu đi tới, kéo cả người Tiểu Tống núp sau lưng ta đi về phòng bọn họ. "Hắn có đánh Tiểu Tống không?" Nhìn râu mép của Tiểu Nhiên, có chút lo lắng Tiểu Nhiên rất không vui ôm ta ngồi trên đùi hắn, "Chuyện của y anh mặc kệ đi, anh trước nhìn em một chút đi!" Nhìn Tiểu Nhiên một cái, rất có "Khí khái nam tử", cười nhéo mặt hắn, "Như vậy không tốt sao? Anh cảm thấy rất nhìn rất được a!" Tiểu Nhiên chép môi, "Em cũng biết là anh gây rắc rối." A... Không hổ là Tiểu Nhiên, rất hiểu ta! Lúc ăn sáng, không thấy Trình Miểu và Tiểu Tống, Tiểu Nhiên nói bọn họ có chuyện phải thảo luận khẩn cấp, cho nên không ăn sáng. "Thiên, miếu này thờ thần tiên gì vậy " Thiên cũng ăn sáng cùng ta, cho nên ta có cơ hội cho hỏi vấn đề này. Thiên cười đến bại hoại, "Đoán thử xem." Gãi gãi đầu, "Có thể uống rượu lại có thể ăn thịt... Có thần tiên như vậy sao?" "Ha hả ~~~ tôi thấy cậu nhất định đoán không được." Thiên cười nói ∶ "Hì hì, kỳ thật là Trư Bát Giới!" Trư Bát Giới... Mồ hôi. Vốn nghĩ y tùy hứng nói... "Thật không thể ngờ được..." Tiểu Nhiên cũng ngốc giống như ta, hắn và ta không hề nghĩ tới chuyện này! Không trách được lại có thể ăn thịt, lại có thể uống rượu. Đến trưa, Tiểu Tống và Trình Miểu mới đi ra. Mắt Tiểu Tống hồng hồng, trên cổ cũng có dấu vết đỏ đỏ. Chẳng lẽ trong này muỗi rất nhiều? Hay là thể chất Tiểu Tống đặc biệt chọc cho muỗi bu? "Khuya hôm nay có thể đến sau núi xem." Cao hứng nhìn Tiểu Nhiên, hắn hôn hôn mặt ta. "Nhưng hôm nay không được uống rượu." Nếu lại để rượu làm hỏng trò chơi, ta nhất định sẽ... sẽ đem tất cả rượu trong ngôi miếu này... uống sạch hết, để Tiểu Nhiên không uống được! Hừm hừ! Buổi tối cuối cùng đã đến, chúng ta chỉ có bốn người, cho nên chia thành một nhóm hai người, ta đương nhiên cùng Tiểu Nhiên một nhóm. Tiểu Tống dường như rất không tình nguyện đi cùng Trình Miểu, mắt lại đỏ lên. Ta cùng Tiểu Nhiên đi trước, mặc dù không khí sau núi không khác gì ngày hôm qua, vẫn tối không thấy được năm ngón tay, chính là có Tiểu Nhiên, ta can đảm hơn nhiều. Đi đi, đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt lóe lên! Yêu quái! Nhất định là yêu quái! Kéo kéo áo Tiểu Nhiên, chỉ vào nơi phát ra ánh sáng phía trước, "Tiểu Nhiên, em xem đó rốt cuộc là cái gì?" Tiểu Nhiên đem ta bảo hộ sau lưng, "Anh đi theo em." Ngoan ngoãn đi theo Tiểu Nhiên, chúng ta từ từ nương qua. Lúc Tiểu Nhiên sắp lại gần, đột nhiên, nó nhảy lên, trong lòng ta bỗng thấy nặng hơn bình thường. Tiểu Nhiên nhanh chóng rọi đèn pha vào người ta, không nghĩ tới đó chính là một... tiểu tiểu... trư. "Này sẽ không phải là vật thể không xác định đượcmà Thiên nói đi!" Tiểu Nhiên nhớ tới Thiên đã từng nói. Đúng a, Thiên từng nói, sau núi này có vật thể không xác định được. Không lẽ là Tiểu Trư này sao! Chúng ta đi cả đường dài, chỉ bắt được có Tiểu Trư này, chuyện kỳ quái gì cũng không có. Tiểu Nhiên ôm Tiểu Trư, ta vốn cũng muốn ôm, nhưng Tiểu Nhiên nói trư rất háo sắc. Trở lại miếu, Thiên đang đứng ở cửa đợi chúng ta, y thấy chúng ta ôm Tiểu Trư về, một chút kinh ngạc cũng không có, thật giống như đã sớm biết. Nhưng y cái gì cũng không nói, chỉ ôm Tiểu Trư đi. Ai, ta còn muốn chơi với Tiểu Trư một chút... Buổi tối Tiểu Tống mắt đỏ đỏ bị Trình Miểu kéo vào phòng, Tiểu Nhiên đi ngâm ôn tuyền với ta. Kiếp trước của Tiểu Tống có khi nào là thỏ hay không? Mắt luôn đỏ như vậy. "Tiểu Nhiên, bây giờ mới nhớ, Tiểu Trư kia rất dễ thương nha! Đôi mắt tròn tròn, cái đuôi ngắn ngủn, rất thích nha!" Tiểu Nhiên đột nhiên ôm chặt ta, "Ca, không phải anh chỉ thích em thôi sao?" "Đúng vậy!" "Vậy tại sao lại thích Tiểu Trư kia?" "Kia... " Ngẩn ngơ, hai cái thích này hình như khá nhau nha! "Dù sao ca chỉ cần thích một mình em là được. " Tiểu Nhiên chồm qua hôn hôn.