Tiểu Nhiên xem cái này làm gì? Ta mạn phép ..., dùng đầu óc suy nghĩ một chút. Dưới tình huống nghĩ không ra đáp án tuyên cáo bỏ cuộc. Lấy tay mò tủ Tiểu Nhiên, xem ra hắn còn dấu gì đó... Di? Có ba hộp quà! Phía trên có tấm thẻ, ta nhìn a nhìn, là tặng cho ta đi! Nhất định là lễ tình nhân hôm qua, nữ sinh tặng cho ta. Ha, không nghĩ tới ta cũng có mị lực! Lại mò thêm, lấy ra hai quyển rất giống nhật ký. Nguyên lai Tiểu Nhiên có thói quen viết nhật ký... Ta nhớ tới một chuyện, đây là chuyện cá nhân Tiểu Nhiên, ta là một ca ca tốt, tuyệt đối không được nhìn lén đồ của hắn! Trừ phi... Trừ phi Tiểu Nhiên đồng ý! Quyết định rồi, đợi Tiểu Nhiên tắm xong, sẽ nói hắn cho ta xem nhật ký của hắn! Cằm Tiểu Nhiên đột nhiên gác lên vai ta, ta sợ đến nhảy dựng. "Ca, anh đang xem gì đó?" Hỏng bét! Không nghĩ tới hắn tắm nhanh như thế, hại ta không kịp đem mấy thứ này nhét trở về. Đặc biệt là cái « Đồng chí thập cửu thức » ... "Anh... " Trong lúc nhất thời, không biết nói gì cho phải, toan tính liếc ba hộp quà kia, ra vẻ bình tĩnh nói ∶ "Ba hộp này là cái gì, có phải cho anh không?" Tiểu Nhiên liếc mấy thứ kia một cái, ánh mắt dừng ở trên ba cái hộp, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng cầm lấy chúng nó, phát huy tiềm năng vận động cao siêu, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ. "Em làm gì ? ! ! " Ta kích động muốn thét chói tai. Đó là cho ta! Tại sao lại vứt? ! Hơn nữa... Hơn nữa đó là dùng để ăn! Mặc dù Tiểu Nhiên ném rất nhiều đồ người lạ cho ta, nhưng lần này thì khác! Là quà lễ tình nhân nha! Híc... "Chocolate kia đã hư, ăn sẽ tiêu chảy. " Tiểu Nhiên mặt không đỏ hơi thở không loạn nói. "Thật?" Hoài nghi nhìn Tiểu Nhiên, ta thông minh cảm thấy hắn nói dối... "Anh muốn xem nhật ký của em sao?" Tiểu Nhiên thấy ta cầm quyển nhật ký trong lòng, rõ ràng muốn chuyển đề tài. Mặc dù biết hắn đang chuyển lực chú ý, nhưng vẫn hấp dẫn địch thủ ta ngơ ngác trả lời ∶ "Muốn." Hắn cười đắc ý, rút ra một trong hai quyển, để lại một quyển ∶ "Anh trước tiên có thể xem quyển này." Ta nhìn nhật ký trong lòng, lại nhìn nhìn quyển Tiểu Nhiên rút đi rất dày lại nằng nặng, "Tiểu Nhiên, anh muốn xem quyển trên tay em." "Tại sao?" Hắn dường như không rõ dụng ý của ta. "Cái đó là lúc em lớn... " Cho nên viết nhiều hơn. Tiểu Nhiên không cho đường chọn lựa hướng lên trời thở dài, "Xem từ đầu đi." Nhìn hắn đem quyển nhật ký và mấy thứ ta lấy ra bỏ vào trong tủ, ta cầm nhật ký kia trên tay bĩu môi đi tới bên giường mở ra xem. "Một ngày chỉ được xem một tháng, biết chưa?" Tiểu Nhiên cũng lại đây nằm, nhẹ nhàng nói. Ta lật nhật ký ra, xem một tháng của hắn viết bao nhiêu. Chỉ... chỉ có một trang? ! Xem ra cũng không phải Tiểu Nhiên viết mỗi ngày! Thật là xảo quyệt! Ta lật xem trang thứ nhất. Hắc hắc! Em trai ta bắt đầu từ lúc ba tuổi đã có thói quen viết nhật ký, thật là không hiểu nổi. Nhớ đến lúc ba tuổi ta cũng chỉ lấy bánh ngọt ăn... Trang thứ nhất chỉ có tranh, không có chữ, nhất định là bởi vì khi đó chưa có học chữ nhiều lắm, cho nên hắn mới dùng tranh để diễn tả. Là bức tranh hai đứa nhỏ hôn nhau ~~~~ Không cần nghĩ, một người trong đó nhất định là Tiểu Nhiên, mà người khác nhất định là ta. Kể từ đó, Tiểu Nhiên chỉ hôn ta, không hôn cha mẹ và ngay cả cha mẹ cũng không được hôn ta, sau đó... Sau đó liền ...thành thói quen. Nghe lời khép lại quyển nhật ký, nhớ đến lúc xưa Tiểu Nhiên rất khả ái nha! Như quả trứng tròn tròn, còn có mùi sữa nhàn nhạt, vóc người mập mạp, thật sự là nói khả ái bao nhiêu thì khải ái bấy nhiêu. "Anh đang cười gì đó?" Tiểu Nhiên không ngờ hắn viết nhật ký là để ta cười đi! Ta tiến vào trong lòng hắn, cọ cọ, "Anh không có cười, tại sao một ngày chỉ được xem một tháng?" Dù sao cũng không viết bao nhiêu, vì sao ta không thể một lần xem hết một quyển? "Bởi vì anh xem xong hết quyển này, là đúng vào ngày sinh nhật của em, khi đó mới đưa quyển khác cho anh xem." Xem ra hắn đã tính tốt lắm... Thật mong đợi ngày mai đến! Không biết một tháng tiếp theo, Tiểu Nhiên tả như thế nào? "Bây giờ ngủ, ngày mai phải đi học." Tiểu Nhiên tắt đèn, ngủ cùng ta. Hắn luôn ngủ ở phòng ta, phòng của hắn dường như đã lâu không dùng qua, có khi nào sâu bọ vào sống rồi không? Lúc sắp vào giấc ngủ thì, ta nhớ đến « Đồng chí thập cửu thức » ... Nhìn Tiểu Nhiên bên cạnh, hắn đã ngủ. Quên đi, ta hôm nào lại hỏi là được. Ta đi học về, là ngay lập tức đọc quyển nhật ký của Tiểu Nhiên. "Ca, ăn bánh ngọt đi, hôm nay em mua bánh rất ngon." Tiểu Nhiên ở ngoài cửa gọi. Cầm nhật ký đi ra ngoài, thấy Tiểu Nhiên cầm một cái bánh kem thật to ngồi trên sô pha ngoắc ngoắc ta, giống như đang gọi tiểu cẩu... "Em đút anh ăn." Hai tay phải cầm nhật ký xem, chuyện ăn bánh ngọt giao cho hắn. "Được." Sủng nịch nói, hắn kéo ta ngồi kế bên, mở miệng ra là được đút ăn. Vừa ăn bánh ngọt Tiểu Nhiên đưa tới, một bên lật xem nhật ký. Trang thứ hai, là kể chuyện sinh nhật bốn tuổi của hắn. Ngày hôm qua ba tuổi, hôm nay đã được bốn tuổi. Em trai này của ta thật không phải bình thường. Một trang này chỉ có một hàng chữ... Để ta kể mọi người xem : "Bánh ngọt, ca ca, ăn..." ... » _ « Nhớ tới sinh nhật bốn tuổi của hắn, bánh ngọt của hắn là ta ăn, hơn nữa còn ăn hết cả ổ luôn. Sau bởi vì chuyện này mà bị tiêu chảy, làm cha mẹ rất khẩn trương đưa ta đến bệnh viện. Khi đó, cha mẹ vẫn còn... Không được, không thể lại nhớ lại, nếu không, ta sẽ khóc... Thu hồi tâm tình bi thương, mở ra trang sau. Di? Sao đến năm tuổi rồi? Xem ra Tiểu Nhiên kể không phải là nhật ký, mà là "Năm ký" đi! Ngẩng đầu mong đợi nhìn Tiểu Nhiên, "Anh có thể xem thêm một trang hay không?" "Hôn em một cái liền để anh xem." Chỉ chỉ mặt của mình, hắn đắc ý nói. A, chuyện nhỏ! Quay qua nhanh chóng hôn hắn một cái, rồi lật xem trang sau. Ta phải thở dài một tiếng, nguyên lai Tiểu Nhiên thật sự viết "Năm ký ". Bởi vì trang này kể chuyện lúc hắn năm tuổi, lúc ta lên tiểu học, có một bạn gái đến nhà tìm ta, cô bé kia là lớp trường lớp ta, Lý Yên. Tiểu Nhiên khi đó thật trẻ con! Hắn thấy Lý Yên, lại cắn nàng một ngụm, đem nàng dọa chạy. Ta khi đó suy nghĩ, vì sao con gái trong trường thấy ta là khóc bỏ chạy, nguyên lai là do Tiểu Nhiên! Trợn mắt nhìn Tiểu Nhiên một cái, hắn như kẻ trộm dâng lên một muỗng bánh, làm ta quên trừng hắn tiếp. Oán hận cắn xuống, mặc dù biết rõ bây giờ trừng hắn cũng không thể làm gì, ta vẫn rất muốn trừng hắn! Đính đong ~~~~~ Chuông cửa vang lên, bởi vì dì Vương hôm nay nghỉ phép, ta ngoan ngoãn đi mở cửa. Ai ngờ sau khi mở cửa, một bóng người lập tức xông đến, làm ta nhịn không được lui phía sau hai bước. "Huhu... Tiểu Ngôn... Miểu Miểu hắn... hắn... huhu... " Tống Khuông Văn khóc đến lợi hại. "Xảy ra chuyện gì?" Vỗ vỗ lưng y, ta không hiểu rốt cuộc vì sao y khóc. Tiểu Nhiên đi tới đóng cửa, "Hai người ngồi xuống trước rồi nói!" Kéo Tống Khuông Văn đến sô pha ngồi xuống, thấy y vẫn không ngừng khóc. "Ô... Miểu Miểu... Hắn muốn ăn ta..." Ăn... Ăn y? "Vậy rất tốt nha!" Tiểu Nhiên nói như vậy. "Ta không muốn!" Tống Khuông Văn thái độ kiên quyết khác thường. Ta phi thường tò mò, "Tại sao?" "Vì... sẽ đau!"