Bẫy tình tình bẫy
Chương 8 : Thỏa thuận
Phải mất hơn nửa phút, Bạch Chi Âm mới có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh. Điều kỳ là lạ, tuy đã đạt được mục đích nhưng cô lại không hề thấy vui mừng như mình đã nghĩ, ngược lại còn thấy thấp thỏm bất an.
Cô ngơ ngác nhìn Thẩm Mục Phạm, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. “Tại sao lại thay đổi ý định, chẳng phải anh đã nói là không làm ăn lỗ vốn sao?”
Thẩm Mục Phạm lơ đãng ừ một tiếng, coi như trả lời.
Như nhớ tới điều gì đó, Bạch Chi Âm cau mày lại, trịnh trọng tuyên bố. “Tôi sẽ không bán với cái giá 2 triệu.”
“Tôi biết.” Nhìn bộ dáng cẩn trọng nghiêm túc của cô, Thẩm Mục Phạm làm ra vẻ khó xử. “Nếu không thì tôi chịu thiệt một chút, tăng thêm giá?”
“Tăng bao nhiêu?”
“Cô muốn thêm bao nhiêu?” Trong mắt anh có nụ cười trêu đùa. “1 triệu đủ không?”
Bạch Chi Âm nheo mắt lại, đánh giá vẻ mặt của anh, sau đó nhanh chóng kết luận: anh đang trêu chọc cô. Nếu không, với tính cách của anh, làm gì rảnh rỗi mà ở đây cười cợt, cò kè mặc cả. Nhận ra điều này, Bạch Chi Âm không còn hoảng hốt nữa. Tại sao vậy? Bởi vì với kiểu người bận trăm công nghìn việc như Thẩm Mục Phạm, chỉ có một khả năng khiến cho anh chịu lãng phí thời gian ở đây trêu chọc cô, đó chính là anh đã có hứng thú với cô.
Nếu là thế, cô phải không ngừng nỗ lực, khiến anh càng thêm hứng thú với mình mới được. Mắt khẽ đảo vài vòng, Bạch Chi Âm giả vờ như tức giận nên trừng anh. “1 triệu? Anh đang bố thí cho ăn mày sao?”
“Bố thí cho ăn mày mà tới 1 triệu, tôi không hào phóng như cô Bạch đây.”
Bạch Chi Âm cười duyên rồi hừ một tiếng. “Chủ tịch Thẩm đang chọc vào nỗi đau của tôi đấy à? Anh biết rõ tiền lương của tôi là bao nhiêu mà.”
“Vậy cô có ý định đi nơi khác không?” Thẩm Mục Phạm không trả lời mà hỏi ngược lại. “Tôi giới thiệu cho cô một công việc khác có lương bổng cao hơn nhé?” Với năng lực của cô, anh tin chắc chắn cô có thể tìm được một công việc lương cao hơn.
Đáng tiếc, Bạch Chi Âm không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay lập tức: “Không cần đâu.”
Thẩm Mục Phạm bất mãn nhướng mày lên. “Cô không muốn rời khỏi tập đoàn Bách Diệp?”
“Nằm mơ cũng muốn.” Bạch Chi Âm thở dài bất đắc dĩ. “Có điều ông lão sẽ không dễ dàng gì mà tha cho tôi đâu.”
Thẩm Mục Phạm thoáng suy tư. “Cho nên cô mượn việc kết hôn để rời khỏi nhà họ Bạch?”
“Con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, ông lão tuyệt đối không giao việc làm ăn cho người ngoài đâu.” Bạch Chi Âm trả lời.
Thẩm Mục Phạm nhìn cô, có vẻ đăm chiêu. So với những người luôn che giấu mục đích của mình thì anh càng thích sự thẳng thắn của cô hơn. Con người là loài động vật đầy tham vọng. Có dục vọng và mưu đồ không hề đáng sợ, điều khiến người ta lo lắng thực sự là nhìn không ra người kia đang nghĩ gì.
Bạch Chi Âm bị ánh nhìn chằm chằm của anh làm cho tay chân luống cuống, cô nhúc nhích người muốn làm giảm bớt cảm giác bối rối này. Nhưng vừa động đậy thì phát hiện ra tay của anh vẫn đang đỡ lấy thắt lưng của cô. Tim cô đập nhanh thình thịch, một luồng khí nóng phừng phừng nhanh chóng lan từ eo ra khắp toàn thân, làm mặt cô nóng bừng.
Cô vừa khóc xong, hai mắt đỏ hoe và trong veo, bây giờ kết hợp với làn da ửng hồng thì càng tôn thêm vẻ mảnh mai yếu đuối, khiến cổ họng Thẩm Mục Phạm thít chặt lại, trong người sinh ra cảm giác khô nóng kỳ lạ, cho nên bàn tay đang đặt trên eo cô cũng bất giác siết chặt hơn.
Bạch Chi Âm bị siết nên nhíu mày lại, không phải do đau mà do tay của anh quá nóng, giống như mặt bàn ủi, cách một lớp áo mà vẫn có thể khiến cô cảm thấy nóng cháy. Để tránh bị thiêu đốt, cô đành phải khẽ tằng hắng. “Ừm… anh có thể buông tôi ra trước không?”
Bị cô nhắc nhở, Thẩm Mục Phạm mới nhớ ra là mình vẫn đang ôm cô. Nhưng sau khi tỉnh táo, anh vẫn không chịu buông tay theo lời cô nói mà ngược lại, mím môi một chút, nghĩ một lát, sau đó khom người xuống bế cô lên lần nữa.
Một buổi tối mà bị anh bế bốn lần, dù Bạch Chi Âm có cố ý tiếp cận anh thì cũng không khỏi thấy ngại. “Tôi tự đi được, anh…”
“Ôm chặt.” Thẩm Mục Phạm ngắt lời cô, cố ý đung đưa cánh tay khiến cô hoảng sợ phải níu áo anh.
Cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang níu chặt áo sơmi của cô, Thẩm Mục Phạm cười trêu ghẹo. “Cô ngại nó chưa đủ rách hay sao?”
“Dù sao thì anh cũng bắt tôi phải đền.” Bạch Chi Âm cố ý kéo rộng chỗ bị rách. “Chi bằng kéo nó rách thêm cho hả giận.”
“Cô có tiền?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
“Không có.” Bạch Chi Âm trả lời thẳng thắn.
“Vậy làm sao mà đền?”
Bạch Chi Âm cười tươi. “Anh phải trừ độ hao mòn ra chứ.”
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi mặc cái áo này.”
Bạch Chi Âm bĩu môi. “Vậy cũng phải giảm giá đi, rẻ chút.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Thẩm Mục Phạm nhắc nhở cô. “Cô quên rồi sao, tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.”
“Tôi không quên.” Bạch Chi Âm đưa tay chọt chọt chiếc cúc áo của anh. “Nhưng bây giờ tôi đâu có bàn chuyện làm ăn với anh.”
Thẩm Mục Phạm à một tiếng. “Vậy thì đang nói về cái gì?”
“Nói chuyện tình cảm ấy.” Bạch Chi Âm cười tươi tắn. “Nếu anh đã là người theo đuổi tôi thì sẽ không ngốc tới mức đi tính toán với tôi một chiếc áo sơmi chứ?”
Thẩm Mục Phạm tỏ vẻ giật mình, ngạc nhiên. “Chẳng phải chúng ta chỉ diễn kịch, giải vờ thôi sao?”
“Đúng là giả vờ, cho nên tôi chưa nói là không đền cho anh, chỉ bảo anh giảm giá mà thôi.” Bạch Chi Âm hờn dỗi lườm anh một cái. “Hợp tác thì phải có chút thành ý chứ?”
“Thành ý?” Thẩm Mục Phạm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Cũng phải. Vậy cô cũng giảm giá cho tôi đi.”
Phải chăng cô đã nhìn lầm rồi? Cái gã này có hứng thú với cô chỗ nào đâu chứ? Không chịu thiệt chút nào cả, đến lúc này mà còn nhớ tới chiếc đĩa bình an phú quý. Bạch Chi Âm hít sâu một hơi, tức tối mắng: “Gian thương.”
“Tôi thừa nhận.” Thẩm Mục Phạm lơ đãng nhún vai, không hề để ý. “Không gian thì không giàu.”
Bạch Chi Âm lười tranh cãi với anh, nghĩ một chút rồi nói ra một con số. “45 triệu.”
Thẩm Mục Phạm lắc đầu. “Bỏ bớt một con số 0.”
4 triệu rưỡi? Bạch Chi Âm trợn tròn mắt. “Sao anh không bảo bỏ con số lẻ luôn đi?”
“4 triệu càng tốt.” Thẩm Mục Phạm nói một cách đàng hoàng. “Dù sao thì cũng tăng gấp đôi rồi.”
Bạch Chi Âm thở một hơi thật dài. “Chủ tịch Thẩm, đây là ‘thành ý’ của anh sao?”
“Cô Bạch đừng chỉ nhìn lợi ích trước mắt.” Anh nhẫn nại giải thích. “Phải nghĩ xem mục đích cuối cùng của cô là gì? Là tiền? Hay là gì khác? Như cô đã nói, tôi giả vờ theo đuổi cô thì có thể giúp cô tìm được một anh chồng tốt. Chút lợi ích nhỏ trước mắt này có đáng là gì đâu?”
Ha ha, bây giờ cô đã hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông rồi. Cô nói những lời ấy chẳng qua chỉ là kế sách kể khổ, khiến Thẩm Mục Phạm thương hại mình, đồng thời bộc lộ điểm yếu chí mạng của mình trước mặt anh, khiến anh tin là có thể khống chế được cô.
Anh nói rất đúng, mục đích của cô không phải là tiền, nhưng nếu bắt cô chịu thiệt như vậy thì trong lòng cô lại thấy ấm ức.
Thấy cô cau mày, vênh mặt lên thở hổn hển thì Thẩm Mục Phạm cong môi cười, hỏi. “Thế nào? Nghĩ thông chưa? Bán hay không?”
“Không bán! Không được 40 triệu, tuyệt đối không bán!” Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Cùng lắm thì tôi đi làm vợ bé cho người ta. Tôi không tin với nhan sắc của tôi mà không hớp hồn được một ông già nào đó.”
Nghĩ đến việc cô sẽ đi quyến rũ mấy lão già kia, Thẩm Mục Phạm không khỏi nhíu mày lại, cánh tay đang ôm cô cũng bất giác siết chặt, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng mùa đông. “Tôi sẽ chuyển 40 triệu vào tài khoản của cô.”
Hả? Tình huống gì đây? Sao anh lại nhượng bộ nhanh như thế? “Anh chưa thấy hàng mà?” Cô nhắc nhở rất hữu nghị.
“Cô chưa gan tới mức dám bán dồ dỏm cho tôi.” Thẩm Mục Phạm trả lời rất chắc chắn.
Câu này rất đúng. Chọc giận anh thì còn đáng sợ hơn là đắc tội với mười Bạch Phi Dương.
Thấy cô gật đầu đồng ý, Thẩm Mục Phạm nói thêm. “Nhưng tôi còn có một điều kiện nữa.”
“Anh nói đi, còn điều kiện gì nữa?” Đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười điều kiện cô cũng sẽ bằng lòng.
“Nếu một ngày nào đó cô nhìn trúng ai thì phải cho tôi xem qua.” Thẩm Mục Phạm trầm giọng, nói.
“Tại sao?” Bạch Chi Âm thắc mắc.
Thẩm Mục Phạm liếc cô một cái. “Bởi vì cô gái mà Thẩm Mục Phạm tôi từng theo đuổi không thể có mắt thẩm mỹ quá kém được.”
Bạch Chi Âm nghĩ lại thì câu này cũng rất có lý. Nếu cô thật sự tìm một người quá tệ hại thì một mặt, người ta sẽ nói móc cô là mắt nhìn càng ngày càng kém, mặt khác sẽ cười Thẩm Mục Phạm lúc trước sao lại chọn một người không có mắt như thế.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Cô mau mắn nói, lòng thầm nghĩ dù sao thì từ trước tới nay mục tiêu của cô cũng chỉ có một mình anh, điều kiện này không ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Thỏa thuận xong, Bạch Chi Âm liền vui vẻ để Thẩm Mục Phạm bế lên xe, sau đó lái xe về nhà họ Bạch. Khi đến trước cửa, Thẩm Mục Phạm khăng khăng đòi bế cô vào nhưng bị cô vội vàng ngăn cản. “Đừng mà, bây giờ quan hệ của chúng ta là người theo đuổi và người được theo đuổi, không nên thân mật quá.”
Thẩm Mục Phạm đồng ý với cách nói của cô, nhưng lại rất lo cho vết thương của cô. “Chân cô vẫn ổn chứ?”
“Yên tâm đi, tôi không sao.” Bạch Chi Âm đẩy cửa xe ra, cẩn thận xuống xe, sau đó cúi người xuống, thông qua cửa sổ nói với anh. “Có thể cho tôi danh thiếp của anh không? Để tiện liên lạc.”
“Đương nhiên.” Thẩm Mục Phạm mỉm cười rồi lấy hộp đựng danh thiếp từ trong cái hộc gần vôlăng ra, rút một tấm đưa cho cô. “Cô gái mình theo đuổi chịu nhận số điện thoại của mình, như vậy là thành công bước đầu rồi.”
Bạch Chi Âm nhận lấy tấm danh thiếp, nhét vào trong túi xách, rồi nói hùa theo ý của anh. “Về đợi điện thoại của tôi đi. Nếu nhận được điện thoại của người mình theo đuổi thì chứng tỏ anh có cơ hội.”
Nói xong, cô vẫy tay chào anh, sau đó đỡ lấy bức tưởng, nhảy lò cò vào nhà. Mãi đến khi bóng dáng nhỏ nhắn ấy biến mất khỏi tầm mắt thì Thẩm Mục Phạm mới khởi động xe, rời khỏi đó. Có điều ngay cả anh cũng không phát hiện ra, từ nãy đến giờ, khóe môi của anh vẫn luôn mỉm lên thành một đường cong nhẹ.
***
Về tới nhà, Bạch Chi Âm vào phòng xem Bạch Thiên trước, dọn dẹp đồ chơi dưới đất, sau đó đắp chăn lại cho cậu rồi mới ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa quay đầu lại thì cô đã nhìn thấy Bạch Vi Đức đang đứng ở cuối hành lang. Cô ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu với anh ta. Khi cô đang nghĩ rằng anh ta sẽ làm như không thấy nụ cười lịch sự của cô như thường ngày thì Bạch Vi Đức lại cau mày rồi bước tới, hơn nữa còn phá lệ, nói chuyện với cô. “Thế này là sao?”
Thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, Bạch Chi Âm vội giải thích. “Không cẩn thận nên bị trật thôi.”
Chân mày Bạch Vi Đức nhíu càng chặt hơn, dường như rất không hài lòng với câu trả lời này của cô, khiến cho Bạch Chi Âm rất bối rối. Không biết tại sao, cô tự nhận là có thể ứng phó được với mọi người trong nhà họ Bạch, chỉ có Bạch Vi Đức là không, bởi vì cô không thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì.
Ở nhà họ Bạch, những người khác một là giống như Bạch Tiêu Vi, cực kỳ ghét cô, luôn nghĩ mọi cách để đuổi cô đi; hai là giống như Bạch Phi Dương, luôn muốn lợi dụng cô; ba là giống như cha cô, vẫn có chút yêu thương và quan tâm cô. Chỉ có thái độ của Bạch Vi Đức là khiến cô nhìn không thấu.
Nói anh ta ghét cô, thì anh ta chưa từng làm khó cô và Tiểu Thiên, thậm chí khi đám người Bạch Tiêu Vi ức hiếp bọn cô thì còn lên tiếng ngăn cản. Nhưng nếu nói anh ta tốt với cô, thì chưa đến mức đó. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô là anh ta quay người đi mất, giống như trên người cô có bệnh truyền nhiễm gì nguy hiểm, lại gần một chút là sẽ bị lây. Về phần chủ động nói chuyện với cô như hôm nay, đúng là ngàn năm có một.
Nhưng hình như năng lực ngôn ngữ của Bạch Vi Đức có vấn đề, sau khi cô trả lời thì không nói tiếp nữa. Bạch Chi Âm cảm thấy hai người cứ im lặng như vậy thì rất kỳ nên liền tằng hắng vài cái. “Anh hai, nếu không còn chuyện gì nữa thì em vào phòng trước đây.”
Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không nhưng khi cô gọi anh hai thì cảm nhận được Bạch Vi Đức thoáng cứng người. Cô nghĩ có lẽ là anh ta không thích cách xưng hô này, giống như Bạch Tiêu Vi chưa bao giờ cho phép cô gọi cô ta là chị hai.
Thấy anh ta vẫn không trả lời, Bạch Chi Âm nhún vai, quyết định về phòng trước. Đêm nay cô đã quá mệt mỏi, không có tâm trạng nào mà ở đây đấu mắt với anh ta.
Cô đỡ tường, nhảy lò có từng bước vào trong phòng. Vừa đi được nửa mét, eo cô bỗng nhiên bị nắm chặt. Khi người được nhấc bổng lên, cô thầm cảm thán một câu: Trời, tối nay sao thế này? Sao người nào người nấy đều ôm kiểu ôm công chúa hết vậy.
Bạch Vi Đức bế cô đặt lên trên giường, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, bên trong liền vang lên tiếng nước xào xào. Bạch Chi Âm vừa định đứng lên xem anh ta đang làm gì thì liền nhìn thấy Bạch Vi Đức từ bên trong đi ra, tay cầm theo chiếc khăn mặt.
“Đắp lên mắt đi.” Anh ta lạnh lùng nói.
Bạch Chi Âm ngẩn ra một chút, sau đó vội vã nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm bên cạnh, lúc ấy mới phát hiện mắt mình sưng như quả đào, thảo nào mà cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
“Cảm ơn anh.” Cô ngẩng đầu lên, đáp lại anh ta bằng một nụ cười chân thành. Nhưng không ngờ Bạch Vi Đức – người vừa nãy vẫn còn bình thường – bỗng nhíu mày, sau đó không nói tiếng nào mà bỏ mặc cô rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, Bạch Chi Âm lè lưỡi. “Đúng là kỳ quái.”
***
Không biết có phải do tối qua đã đạt được mục đích nên thả lỏng người hay không mà sáng hôm sau, Bạch Chi Âm không nghe thấy tiếng chuông báo thức, thức dậy nhìn đồng hồ thì đã hơn 8 giờ, khiến cô giật mình một cái rồi lập tức bò dậy, sửa soạn qua loa rồi chuẩn bị đi làm. Tuy cô nhận mức lương bèo bọt nhưng lại phải chịu sự quản lý rất nghiêm khắc, nếu đến muộn bị phạt tiền theo quy định không nói, còn bị mắng một trận nữa.
Cô cầm túi xách, khập khiễng đi xuống lầu. Vừa đến phòng khách, liền nghe thấy phía sau có người gọi mình, đó là giọng của người mà cô quá quen thuộc.
Cô quay đầu lại, chào một tiếng. “Ông nội, chào buổi sáng.”
Bất ngờ là ông ta không hề phản bác lại rằng: ‘bây giờ mà sớm sao?’, mà chỉ liếc nhìn cái chân bị thương của cô một cái. “Tại sao lại không cẩn thận như thế?”
Đương nhiên Bạch Chi Âm không dám mơ tưởng rằng ông ta đang quan tâm tới mình, nói không chừng là đang trách cô làm chân bị thương, không thể đi làm. Vì thế, cô cắn môi, cân nhắc nói. “Hôm qua con làm bảng báo cáo đến hoa mắt, khi đi đường nhìn không rõ nên bị trật một chút.”
Bạch Phi Dương ừ một tiếng. “Vết thương có nặng lắm không?”
“Không nặng lắm.” Bạch Chi Âm vội vàng nói. “Bác sĩ nói nghỉ vài ngày là khỏi.”
“Vậy thì ở nhà nghỉ vài ngày đi.” Bạch Phi Dương ung dung nói. “Chuyện công ty cứ giao cho anh hai con là được.”
Bạch Chi Âm kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Anh hai? Chẳng phải anh ấy không chịu vào Bách Diệp sao?”
Rõ ràng là Bạch Phi Dương rất vui vì cháu trai chịu vào công ty làm. Tuy giả vờ như rất bình tĩnh nhưng ánh mắt ông ta vẫn không giấu được vẻ tươi cười. “Nó đã lớn rồi, việc làm ăn của nhà họ Bạch sớm muộn gì cũng phải giao cho nó.”
Về phần cô, Bạch Phi Dương cười thầm trong bụng. Xem ra ông ta phải tính toán một chút, phải chọn cháu rể thế nào thì mới có thể bắt cô tiếp tục buôn lậu cho nhà họ Bạch.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
18 chương
149 chương
54 chương
46 chương
253 chương
54 chương
68 chương