Bẫy tình tình bẫy

Chương 61 : Ngoại truyện: mất tự chủ (1)

Ngày thứ ba kể từ khi đính hôn, Doãn Nghiên Hi nhận được điện thoại của Nghiêm Chinh. Khi cô gọi “chủ tịch Nghiêm”, rõ ràng đầu bên kia có hơi bất ngờ. “Làm sao cô biết được là tôi?” Nghiêm Chinh hỏi. “Tôi nhớ là cô đã trả lại danh thiếp cho tôi mà.” Doãn Nghiêm Hi khẽ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ trả lời bâng quơ. “Tôi nhớ số đuôi là số Pi.” “Vậy sao?” Dường như Nghiêm Chinh cảm thấy hứng thú. “Vậy cô có thể nhớ được mấy số lẻ phía sau dấu phẩy?” “34195.” “Vậy tôi nhớ nhiều hơn cô một chút.” Nghiêm Chinh nói ra mấy con số. “37897.” “Vậy ra nãy là tôi đang múa rìu qua mắt thợ mất rồi.” Doãn Nghiên Hi tự giễu. Nghiêm chinh lắc đầu cười, nói. “Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, cô cũng tin ư?” “Chẳng phải anh đã tin lời tôi nói đấy sao?” Doãn Nghiên Hi hỏi ngược lại. Nghe cô hỏi lại, Nghiêm Chinh lập tức cười thành tiếng. “Cô Doãn không những có trí nhớ tốt mà ứng đối cũng rất nhanh, xem ra là tôi đã mời đúng người rồi.” Không đợi cô lên tiếng, anh liền đi thẳng vào vấn đề. “Không biết là cô Doãn có ý kiến gì với dự án này hay không?” “Tôi đã làm xong một bản kế hoạch rồi, nếu anh cần gấp tôi có thể gửi qua cho anh.” Nghiêm Chinh có chút bất ngờ. “Cô đã chuẩn bị sẵn một bản kế hoạch rồi ư?” Doãn Nghiên Hi cười cười. “Đương nhiên là nếu tôi đã muốn nhận công việc này thì hẳn là phải nên bỏ công sức ra, để chuẩn bị trước một số thứ.” Nghiêm Chinh lại gật đầu cười, thở dài. “Xem ra tôi đã không chọn lầm người rồi.” Hai ngày sau đó, anh cũng lặp lại những lời này không dưới ba lần, tiếp đó là vấn đề về tiền lương trong vòng một năm cũng như là thư bổ nhiệm chức vụ và cuối cùng là hai cái chìa khóa này đây. “Chiếc xe này tôi chuẩn bị cho cô Doãn như là quà ra mắt, mong là chúng ta sẽ hợp tác làm việc thành công, còn về vấn đề nhà ở…” Nghiêm Chinh dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp. “Sau một năm, nếu như dự án vẫn hoạt động bình thường, nó sẽ là tiền thưởng cuối năm của cô.” Nhìn hai chiếc chìa khóa mà trợ lý mang tới tận nơi cho mình, Doãn Nghiên Hi hỏi lại Nghiêm Chinh ở đầu bên kia điện thoại với một thâm ý khác,. “Nếu như những thứ tôi muốn không phải là những thứ này thì sao?” Nghiêm Chinh hơi ngạc nhiên. “Vậy cô muốn những thứ gì?” Doãn Nghiêm Hi cười nhạt, đổi chủ đề. “Khi nào tôi sẽ bắt đầu đi làm?” “Tuần sau đi, đợi khi tôi đi Châu Âu về sẽ trực tiếp gặp cô để bàn bạc chi tiết công việc cụ thể.” Nghiêm Chinh nói xong, nhưng vẫn nhớ tới câu hỏi lúc nãy của cô. “Cô còn chưa nói với tôi là cô muốn gì thứ gì?” Đối với việc anh cứ cố chấp hỏi cô muốn gì, Nghiên Hi chỉ còn biết cười ha ha một tiếng rồi nói. “Sau này anh sẽ biết.” Thứ cô muốn có, chính là anh…