10 giờ, tại tòa cao ốc Thẩm Thị. Thẩm Mục Phạm đang xem bảng báo cáo thì di động nằm trên bàn rung nên anh cầm lên. Khi liếc thấy tên người gửi, khóe môi anh khẽ nhếch lên. “Anh có đang ở công ty không? Vừa lúc em đang ở gần đấy, buổi trưa chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé.” – Bạch Chi Âm. Thẩm Mục Phạm thoáng suy nghĩ, không nói đồng ý nhưng cũng không từ chối mà nhắn hỏi ngược lại. “Sao lại ở gần đây?” Tin nhắn của Bạch Chi Âm khoảng một phút sau gửi lại. “Sắp tới sinh nhật Liên Hi, em đến để mua quà cho anh ấy.” Thẩm Mục Phạm cầm di động, đáy mắt ẩn chứa hứng thú. Dám ngang nhiên nói với anh là chọn quà cho người đàn ông khác, tám phần là muốn làm cho anh ghen. Biết là thế, nhưng trong lòng anh vẫn vì vậy mà có chút không thoải mái. “Ừm, vậy hả? Vậy em cứ từ từ lựa quà.” Anh nhấn nút gửi đi, ngẫm lại lại bổ sung thêm một câu. “Anh phải đi gặp khách hàng gấp.” Mặc dù không có được câu trả lời rõ ràng, nhưng cái này đã nằm trong dự đoán của Bạch Chi Âm. Người có thân phận như Thẩm Mục Phạm, bị một người phụ nữ tính kế, không trả thù là tốt lắm rồi. Bây giờ tức giận nên đùa giỡn cô, cô cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận, ai bảo cô là người sai trước, hơn nữa còn có việc nhờ vả người ta? Sau khi tự thuyết phục bản thân và đã thông suốt, Bạch Chi Âm giẫm bước giày cao gót vào quầy hàng hiệu bên cạnh. Nhân viên bán hàng thấy có khách đến, khuôn mặt tươi cười chào đón. “Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách không ạ?” “Tôi muốn mua một món quà tặng bạn trai.” Bạch Chi Âm khiêm tốn nhờ tư vấn. “Cô có đề xuất nào không? Bình thường thì nên tặng cái gì là được?” Nhân viên bán hàng âm thầm đánh giá Bạch Chi Âm từ đầu đến cuối một lượt, rất nhanh trong đầu đã phán đoán ra sức mua của cô. Mặc dù nhìn ra được Bạch Chi Âm không phải người giàu có gì, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp giữ nguyên nụ cười. “Nếu bạn trai chị mặc âu phục, chị có thể tặng cà vạt.” “Cà vạt?” Bạch Chi Âm do dự. “Cái này có phải hàm chứa lời nói bóng gió quá rõ ràng không?” Theo như Doãn Nghiên Hi nói, dây nịt hay đại loại những cái như vậy đều có nghĩa là trói buộc, ngụ ý là phải buộc chặt đối phương. Đây không phải là lần đầu nhân viên bán hàng nghe thấy những lời thế này nên chỉ cười cười, cực kì chân thành hỏi. “Chẳng lẽ chị không muốn trói chặt đối phương sao?” Đương nhiên là muốn, Bạch Chi Âm gật đầu, chẳng qua cô sợ… Nhân viên bán hàng là người tinh ý, thấy cô do dự liền biết được quan hệ của hai người tám phần là vẫn chưa chắc chắn, chỉ có tình cảm chưa chắc chắn mới có thể lo lắng mỗi một việc làm của bản thân sẽ là một ám hiệu nào đó, có khi nào sẽ khiến đối phương không thoải mái. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nhân viên bán hàng đưa ra lời đề nghị hợp lí. “Hay là tặng một cặp ghim cài tay áo, cửa hàng chúng tôi mới nhập về một lượng hàng mới, chị có thể xem thử.” “Cũng được.” Bạch Chi Âm gật đầu, những cái ghim cài tay áo này rất tinh xảo đẹp đẽ, cũng không hàm ý gì đặc biệt, nếu tặng cũng không quá giới hạn. Nhân viên bán hàng dẫn Bạch Chi Âm đến khu trưng bày phụ kiện. Nhưng khi nhân viên bán hàng vừa dẫn cô đi xem quầy chuyên bán phụ kiện, vừa giới thiệu cho cô nhiều mẫu nhưng vẫn không làm cô hài lòng. Cô nhân viên thoáng nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ lại ngại giá cả quá đắt nên đang định giới thiệu một kiểu có chất liệu gỗ và giá cả cũng thuộc loại bình dân, chợt nghe Bạch Chi Âm hỏi. “Có cái nào được hơn không?” Cô nhớ rõ ghim cài tay áo của Thẩm Mục Phạm đều rất đặc biệt, vừa nhìn là biết thuộc loại đắt tiền, nếu thể hiện sự chân thành thì cô phải làm như thế nào để không bị chê cười đây? Nhân viên bán hàng nghe cô nói như vậy, chuẩn bị lấy ra vài cặp có chất liệu bạch kim, nào biết chưa kịp lấy ra khỏi kệ lại nghe Bạch Chi Âm nói. “Tốt nhất là lấy loại số lượng có hạn.” Nhân viên bán hàng trong nháy mắt sợ run, lại đánh giá Bạch Chi Âm một phen, thầm nghĩ người đẹp này thật không biết tự lượng sức mình, mở miệng là đòi loại số lượng có hạn, cũng không tự xem xét những thứ từ trên xuống dưới người mình có gì đáng giá. Hơn nữa cô ta tưởng hàng giới hạn thì có tiền là mua được sao? Nếu thế thì sao lại gọi là số lượng có hạn nữa chứ? Không kìm được cái bĩu môi, nhân viên bán hàng cảm thấy cần phải phổ cập kiến thức về hàng hiệu cho Bạch Chi Âm. Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy quản lí vội vã chạy về hướng cô. Không đúng, chính xác là chạy về hướng Bạch Chi Âm, vừa đứng lại liền khom người chào hỏi. “Cô Bạch, tôi là quản lý cửa hàng, xin hỏi cô có cần tôi phục vụ gì không ạ?” Thái độ khách sáo của quản lí làm nhân viên bán hàng rất kinh ngạc. Cửa hàng các cô gồm các sản phẩm cao cấp đắt tiền, những khách hàng có thể khiến quản lí đích thân phục vụ cô nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra, nhưng trong ấn tượng thì Bạch Chi Âm này cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì, hơn nữa dường như ở xứ Cảng này cũng không có nhà họ Bạch nào là quá hiển hách. Nhân viên bán hàng cẩn thận đánh giá Bạch Chi Âm đến lần thứ ba, lúc này đây càng nhìn càng thấy quen. Bạch? Bạch! Cô ta bỗng trợn tròn mắt, một đoạn thông tin giật gân oanh tạc toàn bộ tin tức bát quái hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Là cô ta! Bạch Chi Âm, vợ chưa cưới được đồn đãi của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, là nhân vật chính trong chim sẻ hóa phượng hoàng phiên bản mới. Chẳng trách vừa bước vào cửa hàng cô đã cảm thấy cô gái này có phần quen quen. Đều do cô đãng trí, một khách hàng đầy tiềm năng như vậy lại đi xem nhẹ. Tự trách mà thở dài, cô lùi về một bên nhìn quản lí đưa ra một vài mẫu ghim cài tay áo loại cao cấp. “Cô Bạch, mấy mẫu này tuy không phải là loại số lượng có hạn, nhưng sản xuất với số lượng cũng rất ít.” Thật ra vừa rồi khi quản lí chủ động tiến lại đây chào hỏi, Bạch Chi Âm cũng giống như cô nhân viên bán hàng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh hiểu được bản thân là nhờ hưởng chút ánh hào quang của Thẩm Mục Phạm. Cáo mượn oai hùng chắc là thế này đây. Bạch Chi Âm cười tự giễu, cô liếc nhìn những chiếc khuy áo trên khay đựng, trực tiếp hỏi. “Bình thường anh Thẩm thích kiểu dáng nào?” Trong cửa hàng có nhiều loại ghim cài như vậy, sở dĩ cô chọn cửa hàng này cũng không hẳn là vì nó đủ sang trọng, còn là vì nó cửa hàng Thẩm Mục Phạm hay đi. Nếu quản lí có thể chu đáo mà nhận ra cô, thì nhất định sẽ đặc biệt lưu ý đến sở thích của Thẩm Mục Phạm. Quả nhiên, quản lí nhanh chóng lấy từ trong tủ trưng bày ra ba cặp khuy. “Những mẫu này có thể anh Thẩm sẽ thích.” Bạch Chi Âm nhìn kĩ, quả thật đúng là rất hợp với phong cách của Thẩm Mục Phạm. So sánh một hồi, cô cầm lấy một cặp chất liệu bằng bạch ngọc. “Cái này đi, có lẽ anh ấy chưa có kiểu này.” “Ắt hẳn là chưa có.” Quản lí giải thích “Đây là mẫu mới vừa nhập ngày hôm qua, chúng tôi vẫn chưa kịp gửi catalogue đến cho anh Thẩm.” Nghe quản lí nói vậy, Bạch Chi Âm càng chắc chắn. “Vậy cái này đi, giúp tôi gói lại.” “Vâng.” Quản lí tự mình gói lại, lại dẫn Bạch Chi Âm đến quầy thu ngân để tính tiền. Nói chuyện đùa vui một lát, Bạch Chi Âm bỗng nhớ tới. “À, đúng rồi, tôi còn phải chọn một vài thứ nữa.” Cô đã nói là mua quà sinh nhật cho Liên Hi, kết quả chưa mua gì cả, như thế này nếu Thẩm Mục Phạm hỏi không phải sẽ lộ hết sao. “Cô Bạch định chọn cái nào?” Quản lí hỏi. Bạch Chi Âm quét mắt khắp cửa hàng, cuối cùng dừng lại ở khu cà vạt. “Cà vạt đi, kiểu dáng đơn giản một chút, không cần quá đắt tiền.” Quản lí ngầm hiểu, chọn mấy cái đưa cho cô xem. Bạch Chi Âm nhìn nhìn, cầm lấy một cái màu bạc. “Cái này đi, cũng gói lại giúp tôi.” Thu được một khoản lợi ưng ý, quản lí cung kính tiễn Bạch Chi Âm ra cửa, cho đến khi cô đi xa mới thở phào. May là ông tinh mắt nhận ra cô, nếu không chỉ vì sự thất lễ của nhân viên thì cửa hàng không đơn giản chỉ là chuyện mất đi một khách hàng. *** Bạch Chi Âm cho xe dừng lại dưới tòa cao ốc Thẩm Thị, xem giờ rồi tiến vào tòa nhà. Cứ tưởng rằng sẽ phải đấu trí so dũng với cô gái ở quầy lễ tân mới có thể thuận lợi tiến vào, nào biết người ta vừa liếc mắt một cái liền nhận ra cô, thái độ cực kì nhiệt tình. “Cô Bạch, cô tới tìm chủ tịch Thẩm phải không?” “Đúng vậy, tôi có hẹn dùng bữa trưa với anh ấy.” Bạch Chi Âm cười mỉm, giả vờ ngượng ngùng. “Nhưng hình như tôi đến hơi sớm, còn chưa đến giờ.” “Nếu không thì cô có thể lên trên lầu đứng đợi một lát, còn nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ nghỉ trưa.” “Cũng được.” Lễ tân cười cười dẫn Bạch Chi Âm vào thang máy, nhưng khi chuẩn bị ấn số tầng thì ngẩn người. Thì ra thang máy trong tòa nhà đều phải quét thẻ, cấp bậc khác nhau thì được cấp thẻ vào các tầng khác nhau. Chỗ của Thẩm Mục Phạm là tầng cao nhất, lễ tân chỉ là một nhân viên cỏn con không thể nào lên tầng trên được. “Thật ngại quá, trước mắt cô vẫn phải chờ một chút, tôi gọi điện báo thư kí một tiếng để họ đến dẫn cô đi.” Nhân viên lễ tân ngại ngùng nói. Bạch Chi Âm cắn môi dưới, cô cứ tưởng có thể trực tiếp qua ải, đến lúc đó Thẩm Mục Phạm muốn từ chối cũng không được. Nhưng bây giờ phải thông qua thư kí, chắc chắn thư kí phải hỏi anh một tiếng, lỡ anh không muốn gặp cô… Nhưng không đợi cô kịp rút lui, nhân viên lễ tân đã gọi điện thông báo cho thư kí, báo cáo lại việc Bạch Chi Âm tới. Nhận điện thoại là thư kí thứ nhất, cô nhìn qua lịch trình của sếp, xác định buổi trưa không có làm gì, nhưng lại không chắc thân phận của Bạch Chi Âm, không biết làm sao đành phải gọi điện hỏi trợ lí đặc biệt của Thẩm Mục Phạm. Lí Khả vừa nghe đến tên Bạch Chi Âm, gần như không suy nghĩ gì liền dặn dò. “Trước tiên cô hãy dặn lễ tân tiếp đón cho tốt, tôi sẽ đi xuống ngay lập tức.” Người khác không biết thân phận Bạch Chi Âm nhưng anh đã thấy ông chủ hành động một cách điên cuồng, đi tàu suốt đêm đến đảo Nam Nha, anh biết cho dù không hẹn trước thì ông chủ cũng sẽ bỏ qua hết thảy để cùng Bạch Chi Âm dùng cơm. Ban đầu Bạch Chi Âm còn có chút thấp thỏm, sau nghe thấy có người sẽ đến tiếp đãi cô thì liền nhẹ nhõm thở phào, ít nhất cô không bị đuổi. Nhưng khi Li Khả dẫn cô đến phòng khách tầng cao nhất, cô mới biết Thẩm Mục Phạm đang tiếp một vị khách quan trọng, chưa biết cô đến đây. “Không cần quấy rầy anh ấy, tôi ở đây chờ là được rồi.” Bạch Chi Âm ‘biết điều’ nói. Lí Khả cân nhắc một chút rồi gật đầu đáp ứng. “Vậy đi, tôi bảo thư kí mang cho cô chút đồ uống, cô dùng cà phê hay trà?” “Cho tôi cà phê đi.” Thư kí nhanh chóng mang cà phê tới, Lí Khả dặn dò thư kí phải tiếp đãi cho tốt sau đó mới rời đi nhưng quay về văn phòng, cẩn thận nghĩ lại, quyết định vẫn là báo trước cho Thẩm Mục Phạm một tiếng. “Chủ tịch Thẩm, cô Bạch có đến đây, đang ở phòng khách.” Thẩm Mục Phạm đang nói chuyện nhưng mắt lóe sáng liếc qua màn hình, khóe môi nhếch lên. Anh chỉ biết cô gái này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, Thẩm Mục Phạm bước vội vào phòng khách, gần đến trước cửa anh đột nhiên dừng bước. Anh vội vã chạy tới như vậy không phải có vẻ quá gấp gáp muốn gặp cô sao? Không được, phải để cô đợi một lát. Xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, Thẩm Mục Phạm liếc mắt vào bên trong, lông mày phút chốc nhíu lại, sau đó liền đẩy cửa, bước vài bước đến trước mặt cô, giật lấy ly cà phê trên tay cô. “Em đang có thai sao còn uống cà phê?” Giọng điệu hung dữ của Thẩm Mục Phạm, Bạch Chi Âm nghe được cũng phải tức lộn ruột, anh ta đã để ý đến cà phê không tốt cho đứa bé, sao trước đó lại đòi bỏ nó. Thẩm Mục Phạm cũng thấy bản thân hơi mất khống chế, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi. “Em tới đây làm gì?” “Rủ anh cùng dùng bữa.” Bạch Chi Âm sờ sờ bụng. “Gần đây em rất hay đói bụng.” Đáng tiếc Thẩm Mục Phạm không tiếp nhận tín hiệu của cô. “Đói bụng thì đi ăn, ở đây anh còn việc, em không cần chờ anh.” Thái độ lãnh đạm của Thẩm Mục Phạm khiến Bạch Chi Âm hoài nghi, chẳng lẽ do cô suy nghĩ nhiều, thật ra anh không hề để tâm? Siết chặt bàn tay, cô hơi dỗi nói. “Em đến đây là vì muốn dùng cơm với anh, nếu anh bận thì em sẽ ngồi đây chờ.” Thẩm Mục Phạm liếc nhìn cô một cái. “Nếu muốn ăn cơm với em thì em phải hẹn trước.” Bạch Chi Âm biết anh đang cố ý làm khó cô nên tức giận đến nghiến chặt răng. “Được, bây giờ em đi ra ngoài đặt hẹn trước với thư kí của anh.” Nói xong liền cầm túi xách, thở hổn hển đi ra ngoài. Không biết vì đi quá nhanh hay là bị tức đến choáng váng mà chân cô vấp phải bàn, người bị mất thăng bằng liền té xuống. Ngay khi thân thể Bạch Chi Âm vừa nghiêng qua, Thẩm Mục Phạm như bị bóp chặt cổ họng, mắt mở to, ngay cả thở cũng quên mất. “Cẩn thận…”