Thời gian lúc này đã là quá trưa, Nguyễn Phong sau khi tỉnh lại cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ là lúc này trong lòng hắn còn có rất nhiều việc nghi vấn, cho nên mặc kệ là đã hôn mê bao lâu, trước tiên Nguyễn Phong vẫn cần phải giải đáp nghi vấn này đã. Mà người có thể giúp hắn giải đáp, tất nhiên chỉ có thể là Vũ Ngôn. Nguyễn Phong đi dạo một lượt, bất ngờ phát hiện ra mình đã lạc. Nơi hắn đang ở hiện tại quy mô thực không kém gì nhà hắn tại làng Vĩnh Thái. Khuôn viên rộng rãi, đường lối quanh co, lại có nhiều khu vực như vườn hoa, hồ nước, nhà bếp, nhà ở của người hầu…… Nguyễn Phong không thuộc đường, cho nên đi lạc cũng là một chuyện dễ hiểu. Đang suy nghĩ có nên tìm một người để hỏi đường hay không, Nguyễn Phong chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc “Văn Thái, ngươi thử nói xem, đại ca đã tỉnh hay chưa?” “Chắc là cũng sắp tỉnh rồi. Vết thương của đại ca không nặng, lại đã điều dưỡng liên tục năm ngày, có lẽ cũng khỏi hẳn rồi. Không bằng chúng ta cùng đi thăm đại ca, biết đâu hắn đã tỉnh rồi cũng nên.” Giọng nói quen thuộc của Văn Thái và Trần Duy vang lên, khiến cho Nguyễn Phong không khỏi cảm động. Có hai người anh em luôn quan tâm đến hắn như vậy, Nguyễn Phong cũng cảm thấy bản thân thật may mắn. Bước nhanh về phía trước, vừa lúc Nguyễn Phong đi đến thì hai người Văn Thái cũng bước ra. Ba người gặp nhau, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết. “Đại ca, ngươi thật đã tỉnh lại rồi, thật là tốt quá” “Đúng thế, ngươi tỉnh lại là tốt rồi. Vết thương của ngươi đã khỏi hẳn chưa đại ca?” “Ha ha, khỏi rồi, khỏi cả rồi. Hai người các ngươi vẫn luôn lo lắng cho ta, thật khiến ta cảm kích.” “Đại ca, ngươi nói gì vậy, chúng ta là anh em, tất nhiên là phải lo lắng cho nhau rồi” “Đúng, chúng ta là anh em” Trong lòng ba người bọn họ lúc này tràn đầy tình cảm ấm áp, thật không khác gì anh em ruột thịt, thân thiết vô cùng. Văn Thái mạnh mẽ giang hai tay, khoác lên vai cả hai người anh em của mình, hắn là người bộc trực thẳng thắn, tình cảm rõ ràng, cho nên hành động này cũng hoàn toàn tự nhiên, không có chút gượng ép nào. Hai người Nguyễn Phong cũng thoải mái khoác vai Văn Thái. Ba người bọn họ cùng nhau trải qua hiểm nguy, lúc này đã thân thiết vô cùng, đã dám giao trọn niềm tin cho nhau. “Đại ca, xin lỗi. Lần trước là tại chúng ta quá yếu, khiến cho ngươi phải một mình chống đỡ thụ yêu mới lâm vào cảnh hôn mê. Sau này chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không trở thành gánh nặng của ngươi nữa” “Lỗi phải cái gì chứ, các ngươi lúc đó đã làm hết sức rồi. Hơn nữa, ta là đại ca, tất nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ anh em của mình rồi”“Ha ha, được rồi, ngươi là đại ca, từ giờ cứ chống đỡ giùm chúng ta đi nhé. Đại ca, đỡ này” Văn Thái cười to một tiếng, cánh tay của hắn mạnh mẽ vỗ vào vai Nguyễn Phong. Nguyễn Phong thấy vậy, cũng không tránh, vui vẻ nhận cái vỗ vai này của Văn Thái. Nào ngờ, ngay khi Văn Thái sắp vỗ lên vai Nguyễn Phong, chợt lại cảm thấy phía trước trống rỗng. Rõ ràng Nguyễn Phong vẫn đứng đó, thế nhưng Văn Thái chỉ có thể nhìn thấy, cảm thấy, mà lại không thể thật sự vỗ lên người hắn. Giống như khi đưa tay túm lấy một cơn gió vậy, rõ ràng người ta có thể cám nhận được gió thổi qua kẽ tay, nhưng lại chẳng thể nào nắm lấy cơn gió. Văn Thái nghi hoặc, thử lại hai ba lần vẫn không có cách nào vỗ được lên vai Nguyễn Phong, cuối cùng chỉ có thể thở dài bỏ qua. “Đúng rồi, ta vốn định đi gặp sư phụ, nhưng lại không biết sư phụ đang ở nơi nào. Các ngươi có thể dẫn ta đi gặp sư phụ không?” “Ồ, chuyện này thì đơn giản thôi” Nguyễn Phong theo sự dẫn đường của Văn Thái, nhanh chóng đi đến chỗ sư phụ hắn. Căn phòng của Vũ Ngôn nếu xét trong khuôn viên tòa nhà này thì thật sự có chút đơn sơ, giản dị, thế nhưng được cái khung cảnh xung quanh rất yên tĩnh, thanh nhàn. “Đại ca, ngươi cứ vào gặp sư phụ đi nhé. Ta lại đi tìm Trần Duy nói chuyện tiếp, không làm phiền đến ngươi nữa” Văn Thái nói xong liền rời đi, để lại không gian cho Nguyễn Phong và sư phụ bàn chuyện. Nguyễn Phong tiến lên, gõ cửa ba lần, giọng nói của Vũ Ngôn từ trong phòng truyền ra: “Phong nhi à, vào đi” Một cơn gió nhẹ thổi qua, tự động mở ra hai cánh cửa, Nguyễn Phong lặng yên bước vào phòng, cúi đầu làm lễ chào sư phụ hắn. “Cảm giác của con giờ như thế nào? Sau khi tỉnh lại có thấy chút gì khó chịu không?” “Dạ thưa sư phụ, con cảm thấy hoàn toàn bình thường, không có chút nào khó chịu” “Vậy thì tốt. Lần trước con lâm vào hôn mê, kỳ thực là nhân họa đắc phúc. Thân thể con hấp thu quá nhiều phong nguyên tố từ bên ngoài, trong lúc hôn mê thì các phong nguyên tố này lại lần lượt tẩy rửa thân thể, mở rộng kinh mạch của con. Chuyện này đối với con đường tu luyện của con sau này cũng có thể coi là một chuyện tốt” “Dạ, sư phụ. Thực ra hôm nay con cũng có chuyện muốn thỉnh giáo. Sau khi con tỉnh dậy, cảm thấy thân thể rất tốt, trình độ tu luyện cũng có bước tiến đáng kể, thế nhưng con lại không rõ ràng hiện tại con đang ở cấp bậc nào? Hy vọng sư phụ có thể giúp con lý giải vấn đề này” “Ồ, lại có chuyện lạ vậy sao? Không rõ bản thân thuộc cấp độ nào? Để ta kiểm tra xem sao?” Tâm thần Vũ Ngôn nhanh chóng thẩm thấu vào thân thể Nguyễn Phong, kiểm tra một lượt khắp các đường gân mạch, lục phủ ngũ tạng, sau đó mới chuyển đến nê hoàn cung. Lúc này, ngay cả Vũ Ngôn cũng có chút kinh ngạc. Nê hoàn cung của Nguyễn Phong, không ngờ lại lớn hơn rất nhiều so với những người tu hành khác. Một tu luyện giả sau khi trải qua mười cấp trong giai đoạn tân thủ thì nê hoàn cung sẽ ngưng mở rộng. Dung lượng của nê hoàn cung sau mười lần khai mở, nếu không có gì đặc biệt thì sẽ lớn gấp khoảng bốn đến năm lần so với ban đầu. Hầu hết người tu luyện, nê hoàn cung cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, vì vậy trải qua mười lần mở rộng thì cũng chỉ hơn kém nhau một chút, trừ khi là một vài kẻ có tư chất đặc biệt thì nê hoàn cung mới có thể mở rộng hơn nhiều so với người khác. Mà Nguyễn Phong rõ ràng không có tư chất đặc biệt đó, trước kia Vũ Ngôn cũng đã từng kiểm tra, thế nên lúc này nhìn thấy nê hoàn cung lớn hơn bình thường của Nguyễn Phong thì hắn mới kinh ngạc. Tuy nhiên sau khi kiểm tra cẩn thận, Vũ Ngôn cũng yên tâm. Nê hoàn cung của Nguyễn Phong rất chắc chắn, không có chút dấu hiệu nào vì mở rộng mà sinh ra khiếm khuyết. Thu hồi lại tâm thần, Vũ Ngôn nhìn Nguyễn Phong một lượt, sau đó mới nói: “Ta đã kiểm tra qua kinh mạch và nê hoàn cung của con. Về cơ bản thì không có gì bất ổn, chỉ là nê hoàn cung của con đã mở rộng ra rất nhiều, sớm đã vượt xa cấp bậc tân thủ. Thế nhưng dung lượng nê hoàn cung cũng chỉ là một bộ phận để đánh giá về cấp độ của một tu luyện giả. Bây giờ ta muốn kiểm tra xem sức mạnh của con đã đạt đến cấp độ nào rồi. Con hãy ngưng tụ nguyên lực đến mức tối đa rồi tấn công vi sư xem nào” Nguyễn Phong theo lời chỉ đạo của Vũ Ngôn, liền điều động toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, tập trung lại tại vị trí nắm đấm. Theo sự điều động của Nguyễn Phong, phong nguyên tố trong không khí cũng từ từ ngưng tụ tại trên nắm tay hắn, hình thành nên một vòng gió xoáy bao phủ lấy nắm đấm của Nguyễn Phong. Vũ Ngôn cẩn thận quan sát, trong lòng cũng ngạc nhiên không thôi. Những nguyên tố kia giống như đều mang theo một phần tâm tình vui sướng mà tụ tập lại, tự do nhảy nhót trên nắm tay của Nguyễn Phong. Có thể khiến cho nguyên tố sinh ra tâm tình, điều này vốn không nằm trong khả năng của một tân thủ nhỏ bé. Nói cho đúng ra, chỉ khi nào đạt đến cấp độ Bát Quái, tu luyện giả mới có thể khiến cho nguyên tố dưới sự điều khiển của bản thân sinh ra cảm tình. Chẳng nhẽ, Nguyễn Phong một mạch đã thăng lên đến cấp bậc Bát Quái? Nói về cấp bậc Bát Quái, người ta thường gọi đây là một ngưỡng cửa quan trọng trong quá trình tu luyện của mỗi tu luyện giả. Khi một tu luyện giả có thể bước vào cấp bậc Bát Quái, chân hồn của hắn sẽ tiến hóa, trờ thành một chân hồn thực sự. Ở những cấp bậc ban đầu, chân hồn của một người tu luyện hầu hết đều phải tìm kiếm từ ngoại giới. Dù cho có sử dụng phương pháp nào, thì chân hồn đó vẫn chỉ là một cầu nối, giúp cho tu luyện giả có thể mượn sức mạnh của những linh hồn khác, từ đó có thể điều động nguyên tố trong tự nhiên. Thế nhưng một khi tiến vào cấp bậc Bát Quái, chân hồn sẽ dung hòa với bản thân tu luyện giả, thừa hưởng một phần ý chí của chủ nhân, trở thành một chân hồn của riêng bản thân kẻ đó mà thôi. So sánh hai loại chân hồn, thì loại trước giống như là khách mời từ ngoài về để giúp bản thân làm việc, mà loại sau thì lại giống như tay chân của bản thân, tự do điều khiển và nắm giữ. Chính vì vậy, chân hồn của tu luyện giả ở cấp bậc Bát Quái sẽ có khả năng hấp thu và điều động nguyên tố vượt xa xo với nhưng tu luyện giả ở cấp bậc Tu Tinh. Mà còn có một điều quan trọng nữa, đó là chân hồn sau khi kế thừa ý chí của chủ nhân, sinh ra linh trí nhất định thì có thể ảnh hưởng đến các nguyên tố trong tự nhiên, khiến chúng nảy sinh ra cảm tình. Cảm tình hoàn toàn không thể xem thường, bởi nguyên tố mang theo cảm tình sẽ ảnh hưởng đến khí thế của chiêu thức, có thể tác động tới tâm tình của kẻ địch. Trong chiến đấu, tâm tình cũng là một phần quan trọng không thể bỏ qua, nếu có thể điều khiển được tâm tình của kẻ địch, vậy cũng tương đương với việc nắm được lợi thế quan trọng trong cuộc chiến. Đây cũng là lí do tại sao cường giả Bát Quái cấp lại có thể dễ dàng đánh bại đối thủ yếu hơn mình, dù cho sức mạnh sử dụng ra tương đương nhau.