Gió, bỗng ngừng thổi. Bụi, cũng tĩnh lặng xuống. Âm thanh, dường như biến mất. Không gian, cũng đông đặc lại. Thời gian, dường như ngừng trôi. Trong thời khắc này, tất cả mọi sự vật trên thế giới đều đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí của Nguyễn Phong. Thứ duy nhất còn sót lại, chính là một chiêu thức đang được hắn thi triển. Mũi thương sáng loáng, chĩa thẳng vào khu vực nguyên tố hỗn loạn. Thân thương thẳng tắp, vững vàng vô cùng, dường như không có bất cứ lực lượng nào có thể khiến nó suy chuyển. Một mảnh lụa hồng buộc tại đầu thương, trong giây lát này cũng yên lặng rủ xuống, giống như đang chờ đợi một điều gì đó. Đôi mắt Nguyễn Phong nhắm chặt, tâm nhãn cũng không được khai mở. Tất cả các giác quan của Nguyễn Phong dường như cũng tự động đóng kín, hoàn toàn ngừng lại việc trao đổi với ngoại giới, có chăng cũng chỉ có duy nhất đôi tai Nguyễn Phong còn hoạt động. Hắn lắng nghe! Nguyễn Phong lắng nghe, không phải âm thanh bùng nổ của nguyên tố, không phải tiến gào thét ghê rợn của bầy yêu quái. Nguyễn Phong lắng nghe, là gió, mà nói đúng hơn phải là hồn của gió. Tâm thần Nguyễn Phong, hoàn toàn chìm đắm vào một thế giới xa lạ, thế giới của linh hồn. Nguyễn Phong thông qua chân hồn của bản thân, trực tiếp giao lưu với những nguyên tố Phong hệ. Rút cuộc hắn đã biết được, thì ra nguyên tố cũng có linh hồn. Vô số phong hệ nguyên tố, nhỏ bé vô cùng, xinh xắn như những thiên thần, đang trực tiếp nói chuyện cùng Nguyễn Phong. Lần đầu tiên, Nguyễn Phong cảm giác bản thân lại gần gũi với gió đến như vậy. Một ý nghĩ xoay chuyển trong tâm trí Nguyễn Phong, vô số nguyên tố phong hệ tụ tập lên mũi thương, lên thân thương, lên cả cơ thể Nguyễn Phong. Những nguyên tố này vui vẻ nhảy múa, tha hồ bay lượn, biến hóa thành muôn hình vạn trạng, không hề cố định, hoàn toàn tự do, thật đúng với bản chất của gió. Tâm thần Nguyễn Phong, dường như muốn gia nhập cùng với những nguyên tố phong hệ kia, hòa mình vào sự tự do vô tận, thế nhưng một ý niệm kịp thời xuất hiện, níu giữ Nguyễn Phong về với thực tại. Hiện giờ còn chưa phải lúc để tự do, bản thân vẫn còn đang ở trong vòng vây khốn, hơn nữa anh em kết nghĩa, còn cả vị bằng hữu mới quen, bọn họ cũng đang trông chờ vào Nguyễn Phong, hy vọng Nguyễn Phong có thể đưa bọn họ ra khỏi vây khốn. Tâm trí Nguyễn Phong nhanh chóng trở về với thực tại, không ngờ, cái cảm giác thân thuộc kia vẫn còn tồn tại trong lòng. Đối mặt với tình huống trọng yếu lúc này, tâm trí Nguyễn Phong yêu cầu, yêu cầu những nguyên tố kia làm theo ý hắn. Vô vàn nguyên tố vốn đã tụ tập tại trên thân thương, theo ý nghĩ của Nguyễn Phong, dần dần ngưng kết lại, chuyển thành một luồng gió xoáy cuốn quanh mũi thương. Gió xoáy không hề tản mát, cũng không phát tán sức mạnh đáng sợ của mình. Gió xoáy cứ thế nén ép lại, dần dần ngưng tụ vào trong ngọn thương, hình thành lên một đạo thương ảnh trong suốt. Nguyễn Phong không ngờ được, tốc độ ngưng kết nguyên tố của bản thân trong lúc này lại nhanh đến như vậy, phải chăng là do cái trạng thái kì diệu vừa rồi, hay là do cảm giác thân thuộc vừa thoáng qua trong tâm trí? Không đợi cho Nguyễn Phong lí giải, nguyên tố Phong hệ đã hoàn thành ngưng kết, hóa thành một mũi thương sắc bén trong suốt, liên tục xoay tròn. Nguyễn Phong nhắm chuẩn vào khu vực hỗn loạn, một thương mạnh mẽ đâm ra. Thương ảnh ngưng tụ từ gió xoáy mạnh mẽ đâm thẳng đến chính giữa vết rách, tốc độ nhanh chóng vô cùng, để lại trong không khí từng đạo tàn ảnh. Mũi thương va chạm với những vụ nổ, không hề có tiếng gió rít vang lên, cũng không có bất cứ âm thanh ma sát nào, một mực xuyên thẳng qua những vụ nổ, đâm vào khu vực mà nguyên tố hỗn loạn nhất. Cả khu vực hỗn loạn đột nhiên dừng lại, giống như đã bị một mũi thương này của Nguyễn Phong dẹp yên. Thế nhưng, bình yên chỉ là cái vỏ bọc hào nhoáng của hỗn loạn, không đợi cho bất cứ ai kịp phản ứng, một tiếng nổ to đột ngột vang lên, giống như muốn nổ tung cả cái vách chắn này ra, nổ tung cả màng nhĩ của những người đang đứng xung quanh. Bốn người Nguyễn Phong nhanh chóng bịt tai, thậm chí còn dùng nguyên lực che kín lỗ tai, thế nhưng sự trùng kích của sóng âm vẫn mãnh liệt tấn công, khiến lỗ tai bọn họ cũng rỉ ra một dòng máu đỏ tươi. Mà con thụ yêu thủ lĩnh, có lẽ vì không kịp phản ứng, hoàn toàn bị sóng âm thanh công kích cho điên đảo, cả thân thể nó cũng bị đẩy lui lại một khoảng, mà nguyên lực đang đều đặn cung cấp cho đám rễ cây cũng bị gián đoạn. Mà tại vị trí vết rách, trong sự mong đợi của nhóm người Nguyễn Phong, nguyên tố rốt cuộc cũng bùng nổ toàn diện. Bốn loại nguyên tố giao hòa vào nhau, nối tiếp nhau, cạnh tranh nhau mà bùng nổ. Một cái xoáy hình thành tại vị trí vết nứt, từ xa nhìn vào có phần giống với miệng lỗ đen, lúc này đây đang không ngừng tán phát ra từng đợt sóng năng lượng mãnh liệt, tàn phá cái vách chắn rễ cây. Mà xung quanh cái xoáy này, hàng chục tia chớp không ngừng lóe sáng, nổ vang, mạnh mẽ xung kích, thiêu đốt đám rễ cây khô héo. Từng cái rễ cây vốn thô to, lúc này nhanh chóng héo rũ lại, quắt queo đi, giống như bị một thứ gì đó hút hết sức sống. Mà một phần không nhỏ rễ cây, lại bị nghiền nát, xé rách toạc ra, giống như bị một lực lượng thật lớn đánh vào. Một bản giao hưởng của sự phá hoại được tấu lên, đánh tan đi lớp vách chắn đang bao vây nhóm Nguyễn Phong, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng nổ vang mạnh mẽ, cuốn bay tất cả mọi thứ xung quanh, hất tung chúng ra xa. Bốn người Nguyễn Phong mạnh mẽ sử dụng nguyên lực hình thành lên từng bức chắn, chống đỡ lại sự trùng kích cuối cùng. Không đợi cho lũ thụ yêu kịp hồi tỉnh, cũng không đợi cho đám rễ cây có khả năng hồi phục, sau khi tiếng nổ kết thúc, cả bốn người nhanh chóng đột phá qua khu vực trống trải vừa được xé ra, chạy thoát khỏi vòng vây của lũ yêu quái. Nguyễn Phong trong lúc thoát thân, trí tuệ vẫn không ngừng hoạt động, không quên để lại cho lũ thụ yêu một món quà nho nhỏ. Chỉ thấy khi bốn người vừa ra khỏi phạm vi năm mươi mét, tại vị trí vách chắn bị xé rách lại lần nữa xuất hiện một lốc xoáy mạnh mẽ, ngăn cản lũ thụ yêu không thể đuổi theo bọn họ. Nguyên lực trong thân thể mỗi người lúc này cũng đã cạn kiệt, chỉ còn đủ để duy trì tốc độ chạy của họ. Nguyễn Phong thông qua liên kết linh hồn, nhanh chóng gọi Phong Thiên ra ngoài. Phong sí hổ vừa xuất hiện lập tức hóa to, đôi cánh mạnh mẽ giang rộng, chở cả bốn người bay lên không trung. Bọn Trần Duy, Văn Thái thở phào một tiếng, dường như vừa được giải thoát khỏi một phiến toái lớn lao, mà thực sự thì hai người cũng vừa thoát khỏi phiền toái lớn vậy. Đức Minh lần đầu tiên nhìn thấy hồn thú của Nguyễn Phong, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một vẻ ngưỡng mộ và mong muốn. Nguyễn Phong điều khiển Phong Thiên, nhằm theo hướng quay thôn làng lúc trước mà quay trở về. Với tốc độ bay của phong sí hổ, có lẽ bọn họ đã thật sự thoát khỏi con thụ yêu ghê tởm kia. Chỉ là suy nghĩ này trong tâm trí bọn họ còn chưa tồn tại được bao lâu, đã nhanh chóng bị sự thật xóa bỏ. “Lũ nhân loại kia, các ngươi khá lắm, không ngờ có thể xuyên thủng vách chắn, tàn phá lớp rễ cây của ta. Nếu ta hôm nay mà không xé xác bọn ngươi, thì thật không thể hả được mối giận này” Theo tiếng gầm rú của thụ yêu, từng nhánh rễ cây mạnh mẽ xuyên phá mặt đất, đâm lên không trung, truy đuổi tấn công Phong sí hổ. Lớp lớp rễ cây bao phủ, giăng kín như mạng nhện, không để lại cho nhóm Nguyễn Phong một lối thoát nào. Theo sự chỉ huy của Nguyễn Phong, phong sí hổ nhanh chóng tăng độ cao, vượt qua được lớp ngăn cản kín đặc của thụ yêu. Thế nhưng thụ yêu cũng không phải tay mơ, mấy vạn năm tồn tại cũng đã khiến cho nó đúc rút được không ít kinh nghiệm. Rễ cây nhanh chóng thu lại, sau đó lại mạnh mẽ phóng ra. Số lượng rễ cây lần này đã giảm đi đáng kể, nhưng mỗi cái lại dài hơn gấp mấy lần, giống như những xúc tu của con bạch tuộc, vờn quanh phong sí hổ, trực chờ tấn công bọn họ. Trong tình trạng nguyên lực cạn kiệt như lúc này, bốn người Nguyễn Phong hoàn toàn không có cách nào để chống lại những công kích từ đám rễ cây của thụ yêu, chỉ có thể dựa vào sự linh hoạt của phong sí hổ mong có thể tránh thoát. Thế nhưng, thụ yêu lại không để cho nguyện vọng của nhóm người trở thành hiện thực, rễ cây dần dần đan xen vào nhau, công kích một cách có tổ chức, đã mấy lần vụt qua sát người phong sí hổ. Tránh né không thể giải quyết được vấn đề, rút cục cũng có lúc phong sí hổ không kịp phản ứng, chẳng may bị rễ cây đánh trúng một bên cánh. Tuy không thể tiếp tục bay lượn, nhưng phong sí hổ vẫn có thể dựa vào bốn lốc xoáy dưới chân, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Ngay khi phong sí hổ vừa chạm vào mặt đất, tám cái rễ cây thô to đã nhanh chóng bao vây nhóm người Nguyễn Phong lại. Từng cái rễ cây đen xì, cứng ngắc, thế nhưng lại đong đưa một cách mềm mại uyển chuyển, đẹp mắt tựa như vũ điệu của những con độc xà vậy. Theo một hiệu lệnh của thụ yêu, đám rễ cây mạnh mẽ bổ xuống, vụt thẳng đến đỉnh đầu của nhóm người Nguyễn Phong. Thế tới của rễ cây dũng mãnh vô cùng, nếu như đập lên thân thể con người thì cho dù là võ giả cảnh giới bát quái cũng sẽ bị tan xương nát thịt. Ánh mắt của Trần Duy ánh lên vẻ tuyệt vọng, mà Đức Minh thì lại rất không cam tâm. Văn Thái nhìn chằm chằm vào đám rễ cây, ánh mắt đầy sự kiên cường bất khuất. Mà trong bốn người, có lẽ chỉ có Nguyễn Phong trong lúc này vẫn còn cố gắng nghĩ cách thoát thân. Hắn, còn tâm nguyện phải làm. Hắn, nhất định phải sống!