Gió đêm hiu hiu thổi, lay động không khí, lay động cỏ cây, lay động cả tâm tình những người vừa mới bước một vòng quanh ranh giới sinh tử. Đám võ giả bình thường sau khi biết được bản thân vẫn còn sống, không khỏi vui mừng đến phát khóc, một số kẻ còn quỳ lại ông bà tổ tiên để lại phúc ấm, phù hộ cho con cháu. Mà mấy người Nguyễn Phong, dù biểu hiện không có quá khích như những võ giả bình thường kia, nhưng tâm tình cũng nhẹ nhõm đi hẳn, đều không khỏi thở phào một cái. Ai mà biết được, đám yêu quái kia trước khi chết lại có thể bộc phát ra khả năng đáng sợ như thế. Nghĩ đến cảnh những công kích mạnh mẽ của Nguyễn Phong đánh lên người con thụ yêu trung cấp kia mà cũng chỉ để lại vài lỗ nhỏ, cả bốn người đều không khỏi cảm thấy kinh hãi. Nếu như bọn thụ yêu có trí tuệ cao hơn một chút, chỉ cần thấy tình hình không ổn là ngay lập tức tập hợp lại, thì chỉ cần khoảng mười con thụ yêu loại nhỏ hợp thể biến thành một con thụ yêu to hơn, có lẽ bốn người bọn họ cũng đã không có khả năng tiêu diệt yêu quái. Hoặc giả như, bọn yêu quái biến được thành hai, ba con thụ yêu tầm trung như vừa nãy, có lẽ bọn họ cũng chỉ có thể bỏ chạy trối chết, hoàn toàn không thể chống lại những yêu quái khủng bố như vậy. Càng nghĩ, mỗi người trong số những tu luyện giả có mặt ở đây lại càng cảm thấy bản thân quá may mắn. Nguyễn Phong cũng không lo nghĩ quá nhiều về chuyện này, dù sao con thụ yêu kia cũng đã bị bọn họ tiêu diệt, và bây giờ tất cả mọi người vẫn còn sống mạnh khỏe, vậy đã là rất tốt rồi. Nhìn sang phía người thanh niên tự xưng là Nguyễn Đức Minh kia, Nguyễn Phong trong lòng cũng thầm giật mình. Người này bề ngoài nhìn có vẻ từng trải, dày dặn kinh nghiệm, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ. Tuổi tác như vậy mà có thể rèn luyện được công phu đao pháp mãnh liệt chuẩn xác đến thế, cũng có thể nói là kì tài. Nguyễn Phong nghĩ đến đây, không khỏi nổi lên tâm tư kính trọng người tài, hai tay chắp lại chào hỏi đối phương: “Vị dũng sĩ này, lúc nãy chiến đấu kịch liệt, tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân, giờ xin được tự giới thiệu lại một lượt. Tôi là Nguyễn Phong, vốn là sĩ tử lên kinh dự thi, đi qua vùng này nghe nói có yêu quái hoành hành, cũng muốn ra tay trừ ác một phen. Đây là anh em kết nghĩa của tôi, Văn Thái và Trần Duy. Vừa nãy trông thấy anh mạnh mẽ chém giết đám yêu quái, mấy anh em chúng tôi cũng rất khâm phục, muốn cùng anh kết làm bạn bè, không biết ý anh thế nào?” “Ha ha, hóa ra các cậu cũng là những người vì chính nghĩa mà trừ gian diệt ác, vậy thì cũng chính là bạn của Đức Minh tôi rồi. Dòng họ tôi nhiều đời nay vẫn luôn đặt mục tiêu trừ gian diệt ác, bảo vệ nhân loại làm mục tiêu. Tôi đời này cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tiêu diệt cái ác, đem lại cuộc sống bình yên cho người dân. Có thể được kết bạn với những người tài giỏi như các cậu, đó chính là điều may mắn của tôi. Ở đây không có cao lương mĩ vị gì, chỉ có một bình rượu trắng, hy vọng các cậu không chê. Chúng ta phải uống một chén để kỉ niệm cho tình bạn này chứ nhỉ!” “Được, anh đã mời thì tôi cũng không khách khí. Nào, cạn chén vì tình bạn của chúng ta. Cạn chén vì lí tưởng trừ gian diệt ác, bảo vệ lẽ phải của chúng ta” “Cạn” Bốn người vui vẻ uống rượu, một bầu đầy rượu cứ như vậy bị bốn người uống hết sạch. Rượu trắng không làm người ta say, mà chính bầu không khí hùng tráng, sự vui mừng của những người có chung ý tưởng lớn gặp nhau lại khiến cho bốn người rạo rực trong lòng. Nguyễn Phong có vẻ tỉnh táo nhất, lên tiếng trước: “Đức Minh, giờ anh có ý định gì? Tôi xem bọn thụ yêu chúng ta vừa giết cũng chỉ là lũ sâu bọ, kẻ đứng đằng sau bọn chúng cho đến giờ vẫn còn chưa có chút tung tích nào. Nếu chúng ta không thể giết được con yêu quái này, vậy thì dân làng quanh đây hẳn sẽ không thể nào có được cuộc sống bình yên.” “Tôi cũng biết vậy, nhưng chúng ta hiện giờ không thể vội được. Mấy võ giả bình thường kia, tôi định đưa bọn họ về lại thôn làng. Để bọn họ đi cùng chúng ta, thật sự tác dụng không nhiều, mà hơn nữa lại dễ trở thành mục tiêu cho lũ yêu quái tấn công. Chúng ta không đủ sức để bảo vệ toàn bộ bọn họ được” “Anh nói đúng, chúng ta có lẽ lên tranh thủ thời gian, đưa bọn họ về thôn làng dưỡng thương, còn chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích của lũ yêu quái” “Vậy chúng ta cũng nên đi ngay thôi. Để bọn họ ở trong rừng thêm một giây phút nào thì tính mạng của họ đều sẽ có thể bị đe dọa” Mấy tu luyện giả bọn họ thống nhất được ý kiến, liền ngay lập tức chuẩn bị, dẫn dắt những võ giả bình thường kia trở về làng. Vũ Ngôn từ đầu đến cuối cũng không nói một tiếng, vẫn lặng lẽ suy tư đi theo sau mấy người Nguyễn Phong. Nguyễn Đức Minh thấy người này cứ trầm tư như vậy, trong lòng cũng âm thầm suy đoán, chỉ là nghĩ mãi cũng không cho ra được một đáp án chính xác về thân phận của Vũ Ngôn. Đoàn người đi xa dần, nhằm theo hướng ngược lại với lộ trình ban đầu của nhóm Nguyễn Phong, tìm đường trở lại thôn làng. Đến khi bọn họ đã hoàn toàn đi xa, trong rừng cây chợt nổi gió. Khi gió ngừng lại, giữa khoảng rừng vừa rồi đã xuất hiệm thêm một bóng người. Đêm tối u ám, lại có tán cây che phủ rậm rạp, ánh trăng cũng không thể xuyên thấu xuống rừng cây, bóng tối cứ thế phủ lên thân hình người mới đến, tạo ra cho kẻ này một vẻ bí ẩn, ma quái. Đôi mắt hắn trong đêm tối vậy mà lại sáng lên, tỏa ra chút ánh sáng xanh thẫm, quỷ dị vô cùng. Ánh sáng không đủ, khiến người ta không thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt hắn, chỉ là kẻ này cũng không dừng lại tại mảnh rừng rậm này quá lâu, sau khi xem xét tình trạng của lũ yêu, hắn lại biến mất một cách quỷ dị. Kẻ này đến đi vội vã, nhanh chóng trả lại cho rừng cây một vẻ yên tĩnh nên có, chỉ là trong không trung vẫn văng vẳng một âm thanh quỷ dị: “Các ngươi đã muốn dấu vết, vậy ta sẽ cho các ngươi dấu vết” Nhóm người Nguyễn Phong đi xuyên đêm, đến khi trời rạng sáng thì đã về đến thôn làng mà bọn họ từng ở lại. Thực ra mà nói, quãng đường cũng không quá xa, cũng chỉ tốn khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ là có thể đến nơi, chỉ là lúc ban ngày bốn người Nguyễn Phong vừa đi vừa tìm kiếm tung tích của thụ yêu, cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy. Sau khi bọn họ trở lại, dân làng biết tin đều vây quanh bọn họ, hỏi han tình hình. Khi biết đã có những võ giả hy sinh, trong lòng dân làng ai cũng dân lên một cảm xúc bi thương, cũng có mấy người cảm thấy may mắn, bởi vì người thân của họ đã may mắn trở lại được. Để cho mấy võ giả bình thường trở về nghỉ ngơi, năm người Nguyễn Phong cũng đi vào làng, chuẩn bị cẩn thận một phen. Những thứ cần thiết cho hành trình săn giết thụ yêu như lương thực, vũ khí, các loại thuốc trị thương, phòng độc…. đều được mấy người bọn họ chuẩn bị đầy đủ. Đang khi năm người định cáo biệt dân làng để đi tiêu diệt thụ yêu, đột nhiên có một người dân làng hốt hoảng chạy đến. Nhìn vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ của hắn, mọi người đều biết đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Người nọ cũng không chần chừ, hít sâu một hơi liền đem mọi chuyện kể ra. Không ngờ bọn thụ yêu lại tấn công làng. Năm người còn đang muốn truy tìm thụ yêu đầu sỏ, không ngờ đối phương đã dẫn xác đến trước, bọn họ ngay lập tức phóng ra ngoài làng. Lúc này ngoài làng, thụ yêu lúc nhúc bao vây, chặn tất cả đường ra vào làng. Hầu hết đều là lũ thụ yêu nhỏ, xen lẫn cũng có vài con thụ yêu trung cấp. Đằng sau lũ thụ yêu này, còn có một con thụ yêu rất to lớn, trên thân nó cành lá rậm rạp, còn có những chỗ vỏ cây sần sùi, bướu cây nổi cục rất to. Chỉ cần nhìn cũng biết, con thụ yêu to kia chính là chỉ huy của lũ yêu quái xung quanh. Ánh mắt đám người Nguyễn Phong không hẹn mà cùng trở nên cẩn trọng, vũ khí nhanh chóng được tuốt ra khỏi vỏ. Bọn thụ yêu nhỏ hoàn toàn không gây được uy hiếp gì đối với năm người, chân chính nguy hiểm chính là mấy con thụ yêu trung cấp và một con thụ yêu cổ thụ kia. Ba người Nguyễn Phong cùng với Nguyễn Đức Minh nhanh chóng kết thành trận hình thoi, nhanh chóng càn quét một lượt lũ thụ yêu nhỏ. Mấy con thụ yêu trung cấp thấy vậy cũng gầm gừ liên hồi, sau đó tiến lên muốn bao vây bốn người bọn họ lại. Không ngờ Vũ Ngôn từ đầu đến giờ vốn vẫn bình thản lại đột ngột xuất chiêu. Chỉ thấy tay hắn vung lên trong không trung, các ngón tay linh hoạt kết hợp lại với nhau, tạo thành các hình thù kì lạ, chỉ có Nguyễn Phong mới nhận ra được sư phụ mình đang muốn làm gì. Nguyên lực trong không trung bị cấp tốc điều động, tất cả hỏa nguyên lực tụ tập lại, hình thành lên một con hỏa long cuồng mãnh vô cùng, chỉ lướt qua trong không trung một vòng đã thiêu rụi toàn bộ lũ thụ yêu nhỏ và trung cấp. Vũ Ngôn lúc này mới nghiêm nghị lên tiếng: “Nguyễn Phong, sư phụ đã dọn đường cho con rồi. Giờ chỉ còn con thụ yêu đầu sỏ kia, nó chính là thử thách mà các con phải đối mặt. Hãy tiêu diệt nó đi, đây chính là một bước rèn luyện quan trọng của các con. Nếu có bất kì nguy hiểm gì, hãy kêu lên một tiếng, ta sẽ ra tay trợ giúp các con” “Dạ, sư phụ. Chúng con tuyệt đối sẽ không khiến người thất vọng” Nguyễn Minh Đức chứng kiến một màn hỏa long công kích vừa rồi, lúc này lại nghe thấy lời đối đáp của thầy trò Vũ Ngôn, hắn giật mình hiểu ra, người nhìn có vẻ bình thường kia không ngờ lại là cao thủ, là sư phụ của mấy vị bằng hữu hắn mới làm quen này. Lắc lắc đầu cảm thán, hắn cũng tăng tốc độ, cùng ba người Nguyễn Phong vọt lên, nhằm thẳng tới con thụ yêu kia. Trong khi cả bốn người đang tập trung toàn lực vào con thụ yêu, không ngờ nó lại quay lưng bỏ trốn. Tốc độ của nó hoàn toàn tương phản với hình thể cồng kềnh của bản thân, nhanh chóng bỏ trốn vào rừng rậm. Đức Minh sửng sốt một chút, sau đó nhìn ba người còn lại, nhanh chóng hét to: “Chúng ta mau đuổi theo nó, không được để con yêu quái này thoát” Cả bốn người đều vọt nhanh vào rừng rậm, chỉ có Nguyễn Phong dường như cảm thấy điều gì đó không ổn, đôi lông mày cau chặt lại. Cùng lúc đó, Vũ Ngôn cũng đang nhăn tít hai đầu lông mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.