Lúc này đã là quá nửa giờ thân, hay, nếu tính theo giờ đồng hồ thì có lẽ là đã qua tám giờ tối. Cứ như mọi ngày thì giờ này cả làng Vĩnh Thái đã phải yên tĩnh lắm rồi, có đi khắp đường làng ngõ xóm cũng chưa chắc đã gặp được ai, nhà nào nhà nấy khép cửa im ỉm mà đi ngủ cả. Không chỉ lúc rỗi việc mới vậy, ngay cả những khi việc nhà nông vẫn còn lu bù thì đi ngoài đường làng cái tầm này cũng hiếm lắm mới bắt gặp được bóng người. Vả lại, nếu có gặp thì chắc cũng chỉ gặp được mấy anh nông dân đi tát nước ngoài ruộng, mà lại còn là đi thành từng nhóm, ít thì cũng dăm ba người, nhiều thì chắc độ chục người. Kể ra thì như vậy cũng phải thôi, bởi về đêm cái làng Vĩnh Thái này yên ắng quá, lại thêm hoàn cảnh bốn bề xung quanh toàn là rừng, thành ra trong lòng ai cũng cảm thấy sợ, một cái nỗi sợ rất mơ hồ nhưng lại không cách nào xua đi được . Ấy vậy mà, ngày hôm nay làng Vĩnh Thái lại rộn đến lạ. Dù trời đêm nay không trăng không sao, nhưng cả làng vẫn cứ sáng rực bởi ánh đèn ánh đuốc. Đã vậy, người đi lại trên đường làng cũng tấp nập vô cùng, ngay cả đám trẻ con cũng lăng xăng chạy qua chạy lại khắp cả làng. Thậm chí, người trong làng còn kết thành từng đoàn mà đi ra ngoài làng, vào sâu trong rừng nữa ấy chứ. Xét ra thì đêm nay làng Vĩnh Thái có rộn ràng như vậy cũng là hợp lý, bởi vì mấy sĩ tử đỗ đạt công danh vừa mới vinh quy lúc chiều thôi. Chẳng qua, nếu nhìn đến nét mặt dân làng thì xem ra họ cũng chẳng vui vẻ gì, thậm chí còn có người lo đến cuống cả lên vậy. Mà nguyên do khiến cho họ phải lo lắng như vậy thực tế ra cũng bắt nguồn từ cái lễ vinh quy ngày hôm nay, hay nói đúng hơn là bắt nguồn từ cái bản thánh chỉ ban hôn lúc sáng ấy. ***************** “Thế nào, đã tìm được chưa?” Trên con đường làng, một người đàn ông trung niên bất chợt hỏi một người đàn ông trung niên khác. Hai người này vốn là hàng xóm sát vách, ngày thường cũng qua lại cũng thân thiết vô cùng, thế nên giờ nghe bạn hỏi thì người đàn ông còn lại liền trả lời: “Chưa, đến giờ vẫn chưa thấy chút tăm hơi nào cả!” “Thế đằng ấy tìm đến đâu rồi? Có đi sâu vào rừng chưa?” “Chưa! Trời đêm thế này, có mấy ai dám đi sâu vào rừng chứ? Bọn tôi chỉ cố tìm được đến hết vòng ngoài rừng thôi, đến tận chân núi Thanh Long thì mới quay về. Thế còn bên ấy thì thế nào?” “Bên này cũng chẳng thấy dấu vết gì cả! Bọn tôi tìm hết cả đoạn đường núi dẫn ra đến đường cái rồi, thậm chí còn nhờ mấy anh lính cưỡi ngựa đi dò hỏi thử xem sao, nhưng đến giờ vẫn chẳng hỏi ra được chút gì. Xem chừng thì cô Yến không đi về phía này đâu, mà tôi nghĩ, có khi là cô Yến đi sâu vào trong rừng rồi ấy chứ.” “Nếu thế thì gay đấy! Cái tầm giờ này chắc bọn thú trong rừng cũng bắt đầu đi săn rồi, mà cô Yến lại là phận con gái chân yếu tay mềm, nhỡ chẳng may gặp phải cái bọn quái ác kia thì đúng là…” “Này, phủi phui cái mồm nhà ông đi nhé. Ông nói thế mà nghe được à? Thôi, đừng có đứng đây mà nói lung tung nữa, mau đi tìm cô Yến tiếp đi.” “Ớ này! Là ông hỏi tôi trước cơ mà! Này…” Gọi một hồi mà thấy ông hàng xóm chẳng buồn thưa, người đàn ông nọ cũng chán chẳng buồn gọi nữa, chỉ có điều ông vẫn bực mình lẩm bẩm vài câu: “Khỉ gió, chẳng biết là ai mau mồm mau miệng, mau đến mất cả phần người khác như thế chứ! Ngứa mồm quá hay sao mà phải đem chuyện nhà vua ban hôn cho cậu cả Phong đi nói với cô Yến chứ lại? Tự dưng làm khổ ông đây, từ tối đến giờ chưa kịp có gì bỏ vào bụng mà đã phải chạy đi chạy lại đến bở cả hơi tai ra. Cứ mà để ông biết được ý, thì ông...” Còn đang nói dở câu thì người đàn ông chợt bắt gặp mấy thằng nhóc vừa chạy từ hướng bìa rừng về. Thế là, ông ta túm vội lấy một đứa mà hỏi chuyện: “Này cu Tí, các ông các bác bên đó đã tìm được cô Yến chưa?” “Ui giời ạ, hóa ra là bác Hành. Bác tự nhiên túm vai con làm con giật hết cả mình.” “Đèn đuốc sáng trưng cả làng thế này mà mày sợ cái gì? Thôi, mau nói tình hình bên đấy cho tao nghe đi.” “Dạ, vâng. Bên đó các bác bắt đầu tìm sâu vào rừng rồi đấy ạ.” “Cái gì, tìm sâu vào rừng cơ à? Mấy cái lão này cũng gan nhỉ! Thế có những ai đi vào rừng rồi?” “Giờ thì mới có mấy bác thợ săn với cả anh Phong, anh Thái thôi ạ. À, còn có cả mấy ông lính chiều nay đi cùng anh Phong về nữa.” “Ừ, thế thì còn tạm được! Thôi, đây, bác cho mấy đứa vài đồng mà ăn quà này. Mau đem tin này đi báo với mọi người đi.” “Dạ vâng, chúng cháu xin ạ!” Nói rồi, mấy đứa nhóc liền chạy tót vào trong làng, đem cái tình hình tìm kiếm nói cho những người khác biết. Còn ông Hành cũng chẳng nấn ná lại lâu mà chạy thẳng về phía ven rừng, xem xem còn giúp được việc gì thì cũng góp một chân một tay vào với mọi người. ************************ Trong lúc ấy, tại một khoảng rừng thưa gần chân núi Phong Long lại đang có một bóng người lặng yên ngồi bên bờ suối. Người nọ là một cô gái, hay nói đúng hơn, là một cô gái đẹp. Đôi mắt cô trong veo như mặt nước hồ thu, lúc này lại đang lơ đãng nhìn vào đáy nước trong suốt, để lộ ra một chút vẻ buồn thương nhàn nhạt. Mái tóc dài suôn mượt buông thõng, che phủ lên tấm lưng ong mảnh mai gọn gàng. Đôi chân trần trắng muốt thi thoảng lại khỏa xuống dòng nước mát lạnh, làm khuấy lên từng trận bọt nước mong manh. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, chiếc mũi dọc dừa cao cao, lại thêm cả cái cằm tinh tế thi thoảng mới lộ ra sau chiếc khăn che mặt. Tất cả những điều ấy đã tạo nên một dung nhan đẹp mơ hồ như sương khói, nhưng lại cũng rực rỡ như ánh trăng rằm. Quả thật, bất cứ gã đàn ông nào nếu chẳng may bắt gặp được dung nhan tuyệt vời này, thì dù là kẻ phàm phu hay những tao nhân mặc khách, hay là đám lãng tử thích nay đó mai đây, hoặc kể như những kẻ khách làng chơi đã quen thói ghẹo má hồng, thì hẳn đều sẽ phải ngây ngẩn đến mất hồn, để rồi từ đây mãi tương tư một bóng hồng khó có ngày gặp lại. Đúng lúc này, từ phía xa chợt vọng lại tiếng bước chân đang đến gần. Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, lại thoăn thoắt vọng lại không ngừng khiến cho cô gái nọ cũng bị đánh động. Người đang đến gần cũng lại là một cô gái, một cô gái xinh xắn mà dịu dàng. Vẻ đẹp của cô không tuyệt sắc như người đang ngồi bên suối, nhưng như thế lại càng khiến cô trở nên chân thực hơn so với cái vẻ mờ ảo xa xăm của người nọ. Cô gái mới tới này chắc chỉ chừng đôi tám, trên khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn lộ rõ vẻ ngây thơ đáng yêu, hòa cùng nét nhu mì ngọt ngào như trái cây đang độ chín tới. Vóc người cô tuy mảnh mai gọn gàng, nhưng lại vẫn có nét khỏe khoắn và mạnh mẽ hiếm thấy.Mà cũng chính cái nét khỏe khoắn nhưng rất dịu dàng ấy lại càng tạo cho cô một sức cuốn hút lạ kỳ, khiến người ta gặp một lần là khó có thể quên được. Cô gái mới đến chính là Tiểu Yến, chẳng qua, nhìn bộ dáng của cô lúc này thì dường như tâm tình cũng chẳng được tốt cho lắm. Xét ra thì có rất nhiều nguyên nhân để một người cảm thấy bực bội, nhưng đối với Tiểu Yến thì có lẽ nguyên nhân khiến cô cảm thấy khó chịu chính là cái bản thánh chỉ rất đột ngột kia. Và có lẽ, cũng vì nguyên nhân ấy mà giờ này Tiểu Yến vẫn còn đang đi “dạo” ở cái chốn rừng sâu núi thẳm này. Cũng chẳng mất bao lâu thì hai cô gái đã gặp mặt nhau. Vừa nhìn thấy người con gái bên bờ suối, Tiểu Yến đã phải kinh ngạc đến ngẩn ra, phần vì vẻ đẹp tuyệt vời của cô, phần lại vì sự xuất hiện của cô gái ấy tại giữa chốn rừng sâu núi thẳm này. Còn cô gái nọ khi nhìn thấy Tiểu Yến thì chẳng những không tỏ ra kinh ngạc, mà thậm chí nàng còn thoáng cười. Dù rằng nụ cười ấy đã bị tấm khăn che mặt giấu đi, nhưng tiếng cười thanh thúy như tiếng suối mát thì vẫn còn quanh quẩn khắp cả khoảng rừng này. “Chị… Chị là ai? Tại sao đã muộn thế này rồi mà chị vẫn còn ở lại trong chốn rừng sâu này?” Tiểu Yến ngạc nhiên lên tiếng trước tiên, giọng nói dường như còn thoáng run rẩy vì một nguyên nhân nào đó. Cô gái nọ nghe thấy vậy thì đột nhiên bật cười to, sau đó liền làm bộ dữ tợn mà nói: “Ha ha, không ngờ hôm nay đi săn lại bắt được con mồi tươi ngon thế này. Nói cho ngươi biết, ta là hồn thú đã biết hóa hình đây. Ta khuyên ngươi đừng nên chống cự làm gì, chỉ phí sức mà thôi. Ha ha ha.” Nói đến mấy lời cuối cùng, tiếng cười của cô gái nọ lại đột nhiên cao vút, vô tình để lộ ra ý địnhđùa giỡn của mình. Tiểu Yến nghe thấy vậy thì cũng thoáng thở phào, trong lòng cũng bớt lo hẳn, chỉ có điều vẫn cẩn thận để tâm cảnh giác: “Chị đừng có trêu em nữa. Vùng rừng núi này cũng chẳng xa lạ gì với em, thế mà trước giờ em có nghe ai đồn thổi về chuyện hồn thú biết hóa hình người đâu?” “Ồ, hóa ra là dân bản xứ à! Ha ha, xem ra trò đùa của chị không có tác dụng gì rồi. À, mà trời cũng đã muộn thế này rồi, sao em lại vẫn đi vào trong rừng sâu thế?” “Em cũng đang định hỏi chị câu này đấy! Em nhìn chị lạ lắm, chắc chẳng phải dân vùng này. Tối muộn thế này, chị còn định vào rừng làm gì vậy?” “À, bọn chị lần này vào rừng vốn là để tìm hồn thú. Mấy người đi cùng chị giờ này đều bận rộn chuẩn bị cắm trại qua đêm cả rồi. Vì chị không thích cái cảm giác bí bách khi đi cùng họ cả một ngày nên mới ra bờ suối này cho khuây khỏa. Còn em thì sao?” “Em, em cũng định đi dạo cho đỡ buồn mà thôi.” Nói đến đây, nét mặt của Tiểu Yến bất chợt lại lộ ra vẻ buồn man mác. Cô gái nọ thấy vậy thì khẽ nhíu mày, sau đó liền nói: “Chị thấy em hẳn là đang có tâm sự trong lòng, nếu không ngại chị là người lạ thì em cứ nói cho chị nghe đi. Biết đâu chị có thể giúp em tìm ra hướng giải quyết thì sao? Mà nếu như chị không giúp gì được cho em, thì ít ra cũng có thể chia sẻ được phần nào nỗi buồn này.” Lời nói của cô gái tuy có hơi đột ngột, thế nhưng bất kể là ánh mắt, giọng nói, hay thái độ của cô đều lộ ra một vẻ chân thành và thân thiết, khiến cho Tiểu Yến tự nhiên lại muốn đem chuyện của bản thân mà kể với cô. Sau khi nghe xong chuyện của Tiểu Yến, cô gái thoáng lộ ra vẻ trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: “Chị nghĩ trong chuyện này nhất định còn nhiều điều khó hiểu, ví dụ như nguyên do của bản thánh chỉ kia chẳng hạn. Hoặc là người đã đến truyền thánh chỉ cũng có điểm đáng nghi. Mà thậm chí ngay cả vị công chúa được hứa hôn kia cũng rất có thể là giả, bởi theo như chị biết thì nhà vua hiện tại chỉ có bốn người con trai mà thôi. Và dù cho bản thánh chỉ ấy có là thật, thì em cũng nên quay về gặp “chàng trai của em” để nói cho rõ mọi chuyện đi. Biết đâu trong chuyện này vốn có sự hiểu nhầm thì sao? Vả lại, một khi em đã thương yêu ai thì cũng nên đặt niềm tin vào người ấy chứ, sao chưa gì đã vội thất vọng thế?” “Chị nói cũng phải, có lẽ em nên quay về gặp mặt anh ấy thử xem sao. Cảm ơn chị nhiều lắm, nhờ có chị mà giờ em cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều rồi. Tạm biệt chị!” Nói rồi, Tiểu Yến liền xoay người rời đi. Chờ cho nàng đã đi khuất tầm mắt, cô gái nọ mới đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi đã về rồi sao?” “Hừ, thật không ngờ trong lúc chúng ta mất công đi thăm dò thì ngươi lại ngồi đây tán dóc với một con bé.” “Như ta đã nói rồi đấy, ta cảm thấy bức bối khi suốt ngày phải đi chung với các ngươi, thế nên ta mới đến đây cho khuây khỏa.” “Hừ, các ngươi hãy thôi cãi nhau đi! Cố mà làm cho xong chuyện này đi, chứ đợi đến lúc bề trên hỏi đến mà vẫn không có kết quả gì thì các ngươi cứ liệu hồn.” “Ha ha, ngươi đừng có đem mấy lời này ra mà dọa ta. Trước khi đi chẳng phải bề trên cũng đã nói rõ rồi sao? Lần thăm dò này của chúng ta coi như là một phép thử mà thôi, cũng chưa cần phải tìm ra được kết quả cụ thể đâu!” “Nhưng ta không thích làm việc vô ích!” Lời này vừa dứt, một trận gió rét căm căm đột nhiên quét ngang cả khoảng rừng, khiến cho dòng suối trong kia lập tức bị đóng băng. Bất kể là tiếng tranh cãi hay tiếng đùa cợt lúc này đều đã ngưng bặt. Kẻ vừa ra tay cũng chẳng nói nhiều với những kẻ còn lại, chỉ thoáng liếc mắt nhìn lướt qua cả bọn sau đó liền đi thẳng vào sâu trong rừng. Mấy bóng đen còn lại cũng lần lượt đuổi theo, chỉ có mình cô gái là còn nấn ná lại nơi bờ suối mà nhìn theo phương hướng Tiểu Yến rời đi, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, một cô bé đáng yêu đến vậy mà…” Dứt lời, cô gái cũng nhanh chóng đuổi theo đồng bọn. Mảng rừng rậm lại một lần nữa trở về với khung cảnh yên tĩnh vốn có, chỉ có điều, trên mặt băng do dòng suối kết thành giờ đây đã xuất hiện thêm một cái xoáy nước dữ dội.