Tối! Thật quá tối! Trước mắt Trần Duy giờ đây chỉ còn lại một màu đen tối tăm sâu thẳm! Chân hồn, nguyên lực, võ công, binh khí… Vào giờ phút này hắn chẳng hề sở hữu bất cứ thứ gì? Công danh lợi lộc, phú quý gấm hoa… Giờ đây chỉ còn là những giấc phù du, chẳng đáng để cho hắn phải tìm kiếm, theo đuổi! Trong bóng tối vô biên vô tận này, toàn bộ mọi thứ trên cõi đời đều đã mất đi ý nghĩa vốn có, ngay đến cả sự sống hay cái chết cũng chẳng còn thiên liêng như chúng đã từng! Có chăng, chỉ còn lại những kỷ niệm là vẫn mãi gắn bó với Trần Duy, khiến cho cõi lòng hắn tìm lại được chút hơi ấm trên suốt chặng đường tối tăm ấy. “Vi vút vút!” Tiếng gió lạnh lùng bất chợt cuốn qua dòng tâm tưởng của Trần Duy, khiến cho hắn không khỏi giật mình mà đưa mắt kiếm tìm. Thế nhưng, chỉ vừa mới quan sát cảnh vật xung quanh, trên khuôn mặt Trần Duy đã không giấu nổi vẻ ngạc nhiên xa lạ, xen lẫn chút vui mừng đến ngẩn ngơ. Cảnh vật phản chiếu lại trong đôi mắt Trần Duy lúc này đã không phải là một màu tối đen buồn chán như trước kia, thay vào đó là từng mảnh bát ngát non xanh tràn đầy sự tươi mới của sức sống. Vội vàng chạy về phía trước một đoạn đường, rút cục hắn không nhịn được mà quỳ hẳn xuống mặt đất xanh tươi kia, vốc lấy một nắm đất thật tơi mà đưa lên mũi ngửi, mà cảm nhận lấy cái hương vị của sự sống, của tự nhiên tưởng chừng như đã cách xa hắn mãi mãi. Tận đến khi khuôn mặt tinh nhanh của Trần Duy đã lấm lem những vết bùn đất, và trong mũi hắn đã tràn đầy hơi thở mộc mạc của tự nhiên, thì hắn mới lưu luyến mà “trao trả” nắm đất tơi về với đất mẹ. Đến lúc này hắn mới chợt nhận ra rằng, bản thân vậy mà lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi đói khát một chút nào, nhất là sau khi hắn đã nhịn ăn nhịn uống mà đi suốt cả một chặng đường dài tối tăm. Chẳng qua, mối nghi hoặc trong lòng hắn rất nhanh đã bị xua tan, hay nói đúng hơn là hắn đã chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến chút nghi vấn nhỏ nhoi kia, bởi trước mắt hắn lúc này đột nhiên xuất hiện một bóng hình uy nghi to lớn. Rồng! Bóng hình nọ chính là một con rồng, một con rồng toàn thân biếc một màu xanh như trúc như tre. Trên bức nền xanh tươi của núi rừng nơi đây, thân hình con rồng ấy lại nổi bật lên với từng đường nét tinh tế nhưng không kém phần trang nghiêm, khắc họa một cách chân thật nhất uy thế của loài vật linh thiên được muôn người tôn sùng này. “Gầm!” Từ lúc xuất hiện cho đến giờ, con rồng nọ chưa từng để mắt đến Trần Duy dù chỉ trong một giây. Phải chăng là vì hắn quá nhỏ bé so với sinh vật cao quý kia, đến mức đối phương chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của Trần Duy? Hay bởi vì hắn vốn chỉ là một vị khách qua đường, ngay từ ban đầu đã không thuộc về thế giới biếc xanh này, thế nên sinh vật nọ mới chẳng hề nhận ra sự tồn tại của hắn? Trần Duy chẳng thể biết được đáp án của câu hỏi này, bởi ngay lúc này đây, một tiếng rồng ngâm tràn đầy sự uy nghiêm đã cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Ngẩng đầu nhìn bóng rồng khổng lồ kia rồi lại quan sát khắp bốn phía một lượt, Trần Duy đột nhiên phát hiện ra rằng: bóng tối dường như đang chậm rãi xâm lấn thế giới xanh biếc này! Không chờ cho hắn kịp phản ứng, con rồng to lớn kia đã vỗ cánh xông về phía bóng tối âm u, ra sức chiến đấu để đẩy lùi bước tiến của kẻ địch không có lấy một thân hình thật sự này. Thời gian thoáng chốc đã trôi qua một tháng, mà trong suốt ba mươi ngày này, gần như ngày nào Trần Duy cũng được quan sát cuộc chiến chống lại bóng tối của con rồng xanh biếc như trúc. Cứ mỗi ngày trôi qua thì bóng tối lại trở nên mạnh hơn, và nó cũng đã học được cách để tạo ra từng đội quân hung tàn hòng xâm chiếm mảnh lãnh thổ tràn ngập màu xanh này. Thế nhưng, con rồng cũng chẳng hề đơn độc. Trong cuộc chiến chống lại sự xâm lược của bóng tối, nó cũng đã tìm được cho bản thân những người chiến hữu cánh sát vai kề. Sau mỗi một cuộc chiến, sự phối hợp giữa bọn họ lại ngày càng chặt chẽ hơn, mà tình cảm của bọn họ cũng càng thêm gắn bó khăng khít. Mãi cho đến một ngày… “Trúc Long! Kẻ địch mỗi ngày đều đang trở nên mạnh hơn, mà sức mạnh của chúng ta lại cứ bị chúng bào mòn dần. Nễu tình hình cứ tiếp tục như vậy thì chỉ nay mai là chúng ta sẽ không giữ nổi mảnh đất này mất.” Trên một đỉnh núi cao chót vót, hơn mười con rồng đang tụ hội với nhau để bàn bạc về tình thế của cuộc chiến này. Trên nét mặt của bọn họ lúc này đều mang theo một vẻ trầm tư sâu sắc, dường như là buồn bã vì sự bất lực của bản thân, hay có lẽ là đang lo lắng trước sự lớn mạnh nhanh chóng của bóng tối. Rút cục, một con rồng toàn thân đều được bao phủ bởi một lớp vảy trắng trong như ngọc đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả những con rồng khác. “Tôi cũng biết rõ tình hình chứ, thế nhưng hiện giờ chúng ta đâu thể làm gì khác hơn được? Chẳng nhẽ chúng ta lại rút lui, để mặc cho mảnh đất này rơi vào tay địch hay sao?” Kẻ được hỏi chính là con rồng xanh biếc như trúc kia, chỉ có điều lúc này nó đã không còn thể hiện ra được chút cao quý hay uy nghi nào! Có chăng chỉ còn lại sự mệt mỏi và lo lắng đang hiện hữu trong đôi mắt rồng cũng mang thuần một màu xanh. “Thế anh đã thử liên hệ với những rồng khác chưa?” Một con rồng toàn thân rực rỡ ánh vàng đột nhiên lên tiếng hỏi. Thế nhưng, đáp án mà nó nhận được lại chỉ khiến cho nó càng thêm lo lắng. “Tôi đã phát tín hiệu cầu viện rồi, thế nhưng có lẽ phải vài ngày nữa bọn họ mới có thể tới được đây.” “Vài ngày nữa, vài ngày nữa thì chúng ta thất thủ rồi còn gì!” “Cũng chưa hẳn là vậy? Chỉ cần chúng ta đồng lòng quyết chiến, thì có lẽ sẽ giữ được nơi này đến lúc bọn họ tới.” Trúc Long vẫn cố níu kéo lấy một tia hy vọng mong manh, chỉ có điều niềm hy vọng ấy đã ngay lập tức bị lời nói của một con rồng đỏ phá vỡ. “Trúc Long, anh lạc quan quá rồi đấy! Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà anh vẫn còn chưa chịu nhìn thẳng vào sự thật hay sao? Tốc độ lớn mạnh của kẻ địch ngày càng nhanh, dù chúng ta có quyết chiến đến cùng thì cũng không thể giữ được mảnh đất này quá ba ngày. Mà dù chúng ta có thể may mắn thủ được thêm một vài ngày nữa thì sao? Liệu anh có chắc rằng những rồng khác sẽ kịp thời đến đây hỗ trợ chúng ta hay không? Nếu trên đường bọn họ gặp phải chướng ngại thì sao? Chẳng nhẽ chúng ta lại cứ cố sức mà giữ mãi mảnh đất này, để rồi cuối cùng tất cả mọi người đều phải hy sinh vô ích hay sao?” “Hồng Long nói đúng đấy, chúng ta không thể nào bảo vệ mảnh đất này một cách mù quáng như vậy được. Có đôi khi chúng ta cũng phải biết buông tha cho sự cố chấp trong lòng mình để đạt được lợi ích chung cho tất cả mọi người chứ! Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tạm thời rút lui để hội họp với các rồng khác, chờ khi đã chuẩn bị đầy đủ lực lượng thì sẽ tổ chức phản công để chiếm lại mảnh đất này. Các anh nghĩ sao?” “Ý kiến của Bạch Long cũng hay đấy!” “Tôi nghĩ đây cũng là một phương án khả thi!” “Trúc Long, anh nghĩ sao?” “Tôi không đồng ý!” Câu trả lời của Trúc Long khiến cho những rồng khác nhất thời sững sờ, một vài rồng còn giận dữ mà to tiếng: “Trúc Long, anh quá ích kỷ rồi đấy!” “Đúng vậy, anh đã từng suy nghĩ đến tính mạng của những rồng khác hay chưa, hay là anh chỉ lo giữ khư khư cho cái mảnh đất mà anh trấn thủ này?” “Đúng, tôi là một kẻ ích kỷ, tôi cứ muốn giữ khư khư cái mảnh đất này đấy! Trong số các anh, đã có ai từng nhìn thấy kết cục của một mảnh đất khi rơi vào trong tay kẻ địch chưa? Tất cả những sinh vật từng tồn tại trên mảnh đất ấy đều sẽ biến mất! Thời gian và không gian tại nơi ấy đều sẽ trở nên hỗn loạn! Mà ngay cả sức sống của chính mảnh đất ấy cũng sẽ cạn khô, để rồi đến một ngày kia khi bóng tối đã lùi xa, thì mảnh đất ấy cũng đã trở thành một mảnh đất chết!” Lời nói của Trúc Long khiến cho tất cả những con rồng còn lại đều phải sững sờ. Đối diện với sự thực tàn khốc ấy, chẳng một ai trong số họ còn có thể lên tiếng phản bác hay đề cập đến ý định rút lui. Bầu không khí trên đỉnh núi chợt lâm vào cảnh trầm mặc suốt một lúc lâu, tận đến khi Trúc Long một lần nữa lên tiếng thì sự im lặng ấy mới bị phá vỡ: “Thôi, có lẽ cuộc bàn bạc ngày hôm nay nên ngừng lại tại đây, mọi người cũng nên đi nghỉ sớm đi. Tôi biết trong số các anh có nhiều người vẫn còn đang gánh vác trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ của mình, nếu các anh muốn rời đi thì tôi cũng sẽ không ngăn cản. Dù sao thì mỗi người đều có nhiệm vụ của bản thân, mà ngay cả tôi, cũng chỉ là một kẻ ích kỷ muốn bảo vệ lãnh thổ quê hương mình!” Dứt lời, Trúc Long liền xoay người bay đến một đỉnh núi cách đó không xa, lặng yên nghỉ ngơi trong sự “ích kỷ” của riêng mình. Những con rồng còn lại vẫn lặng yên nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi rồng đều ánh lên nét tâm sự phức tạp. Rút cục, Bạch Long lại là rồng lên tiếng đầu tiên: “Trúc Long đã đưa ra quyết định của mình rồi, anh ta sẽ chiến đấu đến cùng với kẻ địch. Tôi cũng sẽ ở lại đây sát cánh cùng Trúc Long, còn các anh thì sao?” “Thật xin lỗi, nhưng lãnh thổ của tôi vẫn còn cần được bảo vệ!” “Tôi… Tôi sẽ ở lại đây chiến đấu với kẻ địch!” “…” Chỉ trong thoáng chốc, mọi rồng đều đã đưa ra quyết định của mình. Trong số hơn những con rồng có mặt tại đây thì có đến bảy rồng vẫn còn mang trên mình nghĩa vụ bảo vệ cho một mảnh lãnh thổ, rút cục chỉ còn lại có năm rồng là quyết định ở lại, sát cánh chiến đấu cùng Trúc Long. Đưa mắt nhìn bảy rồng kia buồn bã rời đi, trong mắt những rồng ở lại không khỏi thoáng lộ ra vẻ lo lắng và mờ mịt. Trận chiến ngày mai, liệu bọn họ có đủ sức để vượt qua?