Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 225 : Nguy cơ
“Rít, Nguyễn Phong, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi! Trong muôn ngàn tên nhân loại ta đã và sẽ tiêu diệt, số những kẻ đáng để ta nhớ tên có thể nói là vô cùng ít!”
Vừa dứt lời, gã ma tướng đã lập tức ra tay. Chỉ thấy cái đuôi rắn đột nhiên bổ mạnh về phía Nguyễn Phong, hình thể khổng lồ lại kết hợp với tốc độ nhanh tạo nên từng trận ma sát dữ dội trong không khí. Nhân khi đuôi rắn vừa che khuất tầm mắt của kẻ địch, cái đầu rắn lại nhanh chóng vòng ra phía sau mục tiêu, tạo thành thế bọc kín trước sau khiến cho đối phương khó lòng ngăn cản. Thế nhưng, dường như là cảm thấy đòn công kích này còn chưa đủ chặt chẽ, con rắn khổng lồ lại không chút ngần ngại mà phun ra thêm một trận ma khí đen ngòm, bao phủ kín cả một khoảng không trung nơi Nguyễn Phong đang đứng. Xen lẫn trong làn ma khí tối tăm ấy, gã ma tướng lại còn phả vào một luồng nọc độc tanh hôi, khiến ngay cả những nguyên tố tự nhiên tại nơi đây cũng đã phải biến thành chất kịch độc.
Tất cả những hành động của gã ma tướng đều diễn ra trong chớp mắt, mà đến khi khói độc đã phủ kín vùng trời này thì cũng là lúc mà cái đuôi rắn bổ đến trước mặt Nguyễn Phong. Thế nhưng kỳ lạ thay, Nguyễn Phong đối mặt với đòn công kích mang tính hủy diệt tuyệt đối này lại vẫn cứ trơ ra như một bức tượng, không thèm né tránh hay triển khai bất cứ biện pháp phòng thủ nào.
“Bụp!”
Cái đuôi rắn đã giáng lên thân thể Nguyễn Phong, dễ dàng đập nát hắn thành muôn mảnh. Chỉ có điều, sắc mặt của gã ma tướng lúc này lại không có lấy một chút đắc ý nào, thay vào đó là vẻ cảnh giác cao độ cùng với nét nghi hoặc khó hiểu, hay thậm chí là khó tin! Mà nguyên do khiến hắn bộc lộ ra những cảm xúc ấy lại chính là vì: thân ảnh của người nọ giờ đây đã hóa thành một làn gió nhẹ phiêu đãng khắp trời.
“Xoạt!”
Đúng vào lúc này, khoảng không phía sau đầu rắn bất chợt rung động, để lộ ra một tà áo xanh nhàn nhạt như gió. Chớp lấy thời cơ hiếm có, mũi thương trong tay người nọ không chút chần chừ mà đâm thẳng vào vị trí ba tấc trên thân rắn khổng lồ. Trên thân thương, nguyên lực phong hệ đã được ngưng tụ vô cùng chặt chẽ lúc này cũng ồ ạt tuôn ra, hóa thành một bóng thương xoáy tròn như gió lốc lao nhanh về phía mình rắn.
Mặc dù bên ngoài thân rắn đã được bao vây bởi một lớp vảy cứng cáp và chặt chẽ vô cùng, thế nhưng trước sức ép dữ dội đến từ mũi thương như gió lốc kia, gã ma tướng vẫn không khỏi cảm nhận được một nỗi đau đớn đang chậm rãi xuyên thấu vào da thịt hắn. Biết rằng nguy hiểm đã cận kề, thân thể con rắn lập tức cuộn tròn lại, đầu rắn lại táp ngược về phía đối phương hòng ngăn chặn mũi nhọn đáng sợ kia. Phản ứng kịp thời của gã ma tướng đã thu được hiệu quả như ý, cặp răng rắn sắc bén vừa vặn đớp trúng mũi thương gió, lập tức nghiến nát đòn công kích mạnh mẽ này thành một đám cuồng phong tán loạn. Mà ỷ vào lớp vảy rắn kiên cố rắn của mình, con rắn khổng lồ chẳng buồn ngăn cản ngọn thương bạc “nhỏ bé” kia đâm lên thân thể mình.
Sự đời lắm điều bất ngờ, mà những kẻ mạnh lại hay phải nhận hậu quả bởi chính sự chủ quan của bản thân. Ngay lúc mũi thương bạc đâm lên thân thể của gã ma tướng, trên mũi thương đột nhiên rực lên một ngọn lửa phơn phớt hồng. Ngọn lửa này không quá nóng, thậm chí còn có phần ôn hòa hơn hẳn những ngọn lửa bình thường. Thế nhưng có ai ngờ được rằng, lớp vảy rắn kiên cố vừa gặp phải ngọn lửa ấy liền bị hòa tan, không thể hiện được chút lực phòng ngự nào.
Mũi thương thuận thế mà đâm thẳng vào trong thân thể con rắn, ngọn lửa hồng cũng theo đó mà thiêu đốt, mà hòa tan từng đám ma khí cấu thành nên loài ma vật khổng lồ này. Chỉ tiếc rằng ngọn thương bạc quá nhỏ bé so với hình thể to lớn của đối phương, sau khi đâm hết lực cũng chỉ mới chạm đến tầng da thịt của con rắn chứ chưa tạo ra được thương tổn nghiêm trọng nào đối với nó. Dù vậy, vết thương nhỏ này vẫn khiến cho gã ma tướng phẫn nộ vì đớn đau, không kìm được phải rít lên mấy tiếng chói tai.
“Ríttt, linh hỏa! Thật không ngờ mi lại có được linh hỏa!”
Nói rồi, gã ma tướng lại tức giận quay về phía Long Triệt mà tra hỏi:
“Con thuồng luồng kia, tại sao mi không nói trước cho ta biết rằng đối phương có đến hai kẻ sở hữu linh hỏa?”
Bỏ mặc ngoài tai những lời khó nghe của gã họ Đoạt, Long Triệt vẫn bình thản mỉm cười mà nói:
“Ồ, thật xin lỗi Đoạt tướng quân, là do tôi thất trách mà quên nhắc nhở ngài về việc này! Trong đám nhân loại này đúng là có đến hai kẻ sở hữu linh hỏa, nhưng thực tế hai loại linh hỏa này lại tách ra từ cùng một gốc. Một lần nữa tôi xin lỗi ngài vì sự sai sót này.”
Có lẽ là vì trong lòng đang tức giận, hay có lẽ là vì hắn “cảm nhận” được sự thiếu chân thành trong lời nói của đối phương, gã ma tướng càng nhìn nét mỉm cười trên khuôn mặt kẻ gọi là Long Triệt kia thì trong lòng lại càng khó chịu. Cố nén tâm tình phẫn nộ muốn tiêu diệt đối phương đang bùng nổ trong lòng, gã ma tướng lại chằm chằm nhìn về phía Nguyễn Phong, gằn giọng mà nói:
“Long Triệt, còn thông tin nào đáng lưu ý mà ngươi chưa nói cho ta biết hay không? Nếu có thì hãy mau nói nốt đi, đừng để vì sự tắc trách của ngươi mà làm cho kế hoạch này thất bại. Hẳn ngươi cũng biết, hậu quả khi làm lỡ kế hoạch rồi chứ?”
Vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản trên khóe môi, Long Triệt đáp lời gã ma tướng:
“Đoạt tướng quân, hóa ra ngài cũng e sợ đám nhân loại này hay sao? Xem ra tôi đã coi trọng nhầm người rồi. Mà thôi, nếu ngài đã hỏi thì tôi cũng không có lý do gì để giấu giếm. Nếu có điểm nào đáng lưu ý thì chính là sự phối hợp của hai chủng linh hỏa đồng gốc này. Một khi chúng dung hợp lại với nhau thì uy lực sẽ gia tăng rất lớn, đến lúc đó xin ngày hãy cẩn thận!”
Lời cuối cùng lại được Long Triệt nhấn mạnh đôi chút, khiến cho gã ma tướng không khỏi cảm thấy bị coi thường:
“Rít, có phải e sợ hay không thì trong lòng ta tự biết, ngươi không cần phải nói kháy ta. Chỉ có điều, công việc cung cấp thông tin tình báo vốn vô cùng quan trọng. Các ngươi đã tắc trách mà cung cấp thiếu thông tin, nếu chiến dịch này thất bại thì các ngươi cũng đừng mong thoát khỏi trách nhiệm lần này.”
“Ha ha, ngài không cần phải đem trách nhiệm chụp lên đầu chúng ta. Nếu kế hoạch này thất bại thì bất kể là ta hay ngài đều sẽ phải chịu sự trừng phạt của bề trên, thậm chí ngay cả cơ hội ấy cũng chưa chắc đã có!”
Nghe thấy lời ấy, trong ánh mắt gã ma tướng cũng thoáng hiện lên vẻ đắn đo. Rút cục hắn cũng không phản bác lại lời của Long Triệt mà chỉ hầm hừ vài tiếng để phát tiết nỗi bực dọc trong lòng. Có lẽ là vì cơn giận đối với Long Triệt còn chưa tiêu tan, hay là vì nỗi hận bị đối phương đánh trúng khi trước, gã ma tướng lúc này dồn tất cả khí thế của bản thân tập trung lên một người duy nhất là Nguyễn Phong.
Phải thừa nhận rằng lòng dạ loài rắn đúng là rất hẹp hòi, chỉ có điều thực lực của con rắn này lại rất mạnh. Đối mặt với thứ khí thế khổng lồ của gã ma tướng, dù cho chân hồn của Nguyễn Phong đã đạt đến cấp bậc Bát Quái mà vẫn cảm thấy áp lực vô cùng. Gắng sức điều động phong hệ nguyên tố tụ tập lại quanh mình để chống đỡ áp lực của đối phương, Nguyễn Phong lúc này cũng đã nhận ra nhược điểm của bản thân chính là sự cấp bậc nguyên lực quá kém. Dù rằng nê hoàn cung của hắn có dung lượng rất lớn, thế nhưng nguyên lực mới chỉ đạt đến trạng thái lỏng mà thôi. Phải chống chịu áp lực lớn khiến cho nguyên lực của Nguyễn Phong tiêu hao rất nhanh, khó có thể kiên trì được trong thời gian dài.
“Ồ!”
Đúng lúc này, một dòng nguyên lực tươi mát đột nhiên tràn ngập khắp thân thể Nguyễn Phong, nhanh chóng xua tan đi thứ áp lực đang bủa vây hắn. Chỉ thoáng bất ngờ trong phút chốc, hắn đã nhanh chóng nhận ra lai lịch của dòng nguyên lực này. Thì ra là do nhóc Lục Phong cảm nhận được nguy cơ của Nguyễn Phong nên mới ra tay trợ giúp một phen. Mà cùng lúc ấy, chú nhóc cũng liên lạc với hắn thông qua không gian tinh thần:
“Anh Phong, anh có cần tụi em tham gia chiến đấu hay không?”
“Chưa cần đâu nhóc, giờ anh vẫn còn ứng phó được!”
Nói rồi, Nguyễn Phong liền vận chuyển nguyên lực đi hết một vòng kinh mạch để cho bản thân thích ứng được với áp lực do khí thế của gã ma tướng tạo ra. Mà gã ma tướng lúc này lại kinh ngạc vô cùng! Quả thật, từ lúc Nguyễn Phong xuất hiện, hắn đã phải ngạc nhiên không biết bao nhiêu lần rồi. Từ khả năng tạo ảo ảnh mê hoặc kẻ địch, cho đến ngọn linh hỏa màu hồng phớt với khả năng dung hòa kinh người, lại còn thêm cả sức chịu đựng bền bỉ đến mức khó tin. Có thể nói, trong số tất cả những nhân loại có mặt tại nơi đây, Nguyễn Phong chính là kẻ khiến cho gã ma tướng phải đề phòng nhất. Ấy vậy mà thực lực người này biểu hiện ra lại mới chỉ đạt đến cấp tu tinh mà thôi, nếu để hắn phát triển hơn nữa thì đúng thật là một mối họa lớn đối với ma tộc.
Thầm nghĩ như vậy, gã ma tướng trong lòng đã quyết phải sớm tiêu diệt mối tai họa này. Chỉ thấy cái miệng khổng lồ của con rắn chợt há to, nháy mắt đã nuốt gọn cả đám mây ma khí vào trong bụng. Hình thể của con rắn thế nhưng lại nhỏ đi một vòng, tuy vẫn vô cùng to lớn nhưng lại càng linh hoạt hơn hẳn trước kia. Cặp mắt rắn lúc này đã chuyển sang màu xanh đen, ma khí đan xen cùng kịch độc bao phủ khắp toàn thân rắn. Liếc mắt nhìn gã nhân loại đầy nguy hiểm kia, thân rắn đột nhiên lao nhanh về phía đối phương, chuẩn bị tung ra một đòn ác liệt nhất.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
206 chương
78 chương
119 chương
143 chương