Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 223 : Khói lửa chiến tranh!
“Cháu à, đừng quá thương tâm. Cha cháu tuy đã ra đi, thế nhưng bác tin rằng ông ấy vẫn luôn dõi theo người thân của mình. Nếu lúc này cha cháu nhìn thấy cháu thương tâm quá độ như vậy thì ông ấy liệu có yên lòng hay không?”
Lâm gia chủ chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh nam tử nọ, nhẹ giọng vỗ về an ủi hắn. Lời an ủi vốn rất bình thường, thế nhưng ý xuất phát từ tâm lại dễ dàng đi vào lòng người. Nghe được lời an ủi của Lâm gia chủ, nam tử nọ cũng dần bình tĩnh lại, chỉ có điều hai khóe mắt vẫn còn đỏ rực. Lệ nam nhi vốn đâu dễ rơi, nhưng một khi nam nhi đã rơi lệ thì những giọt nước mắt ấy cũng không dễ ngừng lại. Chẳng qua, hắn vẫn đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn chưa cạn, trong ánh mắt còn nhòe nước ấy lúc này đã ánh lên một niềm quyết tâm sắt đá.
Cẩn thận nâng thi thể của Mạc thái sư trên hai tay, nam tử nọ chậm rãi quay về phía những người đã đầu hàng ma tộc mà nói:
“Các vị, tôi đến đây là muốn thông báo cho các vị một tin tức: người thân của các vị đã được giải cứu rồi!”
“Cháu… Điều cháu nói là thực chứ?”
“Người thân của chúng ta đã được giải cứu rồi sao?”
“Ồ, con trai ta đã được giải cứu rồi!”
“…”
Vừa nhận được tin ấy, những người bị đám ma tộc ép buộc đều kinh ngạc vô cùng, có người còn tưởng như mình đã nghe nhầm vậy. Kỳ thực, từ lúc nam tử nọ xuất hiện thì trong lòng bọn họ đã dấy lên một niềm hy vọng, chỉ có điều niềm hy vọng ấy thật quá mong manh khiến cho họ không dám tin tưởng. Đến khi niềm hy vọng trong lòng mỗi người đã được chứng thực thì bọn họ lại không khỏi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì sự thực ấy đến quá bất ngờ!
Gông cùm mà đám ma tộc chằng lên mình bọn họ rút cục cũng đã được gỡ bỏ, sự lo lắng và dằn vặt trong lòng mỗi người cũng vơi đi ít nhiều. Đã không còn trói buộc, liệu có mấy ai muốn mang trên mình cái danh phản quốc? Chẳng còn lý do gì để chần chừ, hơn mười vị quan cả văn lẫn võ đồng loạt bước ra khỏi hàng ngũ của đám ma binh, tiến về phía quân đội Đại Việt. Nào ngờ đúng lúc này, một trận ma khí bất chợt quét qua giới tuyến phân tách hai quân mà chặt đứt đường quay về của bọn họ.
“Rít, ta đã nói rồi, các ngươi đã đầu hàng ma tộc thì không có đường quay về đâu!”
Gã ma tướng nhìn thấy cảnh ấy thì không khỏi nổi giận mà rít lên vài tiếng hăm dọa. Cùng lúc ấy, cái đuôi rắn khổng lồ cũng quất mạnh vào không trung làm phát ra một thanh âm ma sát vang dội, dọa cho những vị quan kia phải lui về phía sau bốn năm mét.
“Hừ, đám ma tộc các ngươi đừng hòng trói buộc được ta!”
Đúng lúc này, Uông đô tướng bất chợt quát to một tiếng, bước chân cũng không chút chậm trễ mà tiến về phía lằn ranh ma khí. Dù gì cũng là người luyện võ, bước tiến của Uông đô tướng mạnh mẽ hơn hẳn so với những vị quan văn kia, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách bốn năm mét mà đặt một chân lên giới tuyến. Thế nhưng, Uông đô tướng còn chưa kịp bước qua giới tuyến thì cái đuôi rắn khổng lồ đã quật mạnh xuống ngay trước mặt ông làm dấy lên một trận sóng khí dữ dội. Bị sóng khí quét trúng thân thể, Uông đô tướng không kìm được mà hộc ra một búng máu, bước chân cũng loạng choạng lui về phía sau đến cả chục mét.
“Rít, đây chỉ là đòn cảnh cáo mà thôi! Nếu như còn có tên nào định bước qua giới tuyến này thì đừng mong giữ được mạng!”
Rít lên mấy tiếng thị uy, gã ma tướng lại vung vẩy cái đuôi rắng khổng lồ giữa không trung như muốn cảnh cáo những người nọ đừng có làm ra điều dại dột. Nhưng hắn nào ngờ được rằng, những con người này vốn đâu có sợ chết! Mặc cho gã ma tướng có ra sức thị uy, bọn họ vẫn cứ tiến bước về phía trước, trong lòng mỗi người đều mang theo một quyết tâm: dù có chết cũng phải trở về bên đồng bào Đại Việt!
Tự mình cảm thụ được bản tính kiên cường của những người nọ, gã ma tướng không khỏi tức giận đến phát điên lên. Cái đuôi rắn khổng lồ không chút ngần ngại mà vung lên rồi lại quất về phía người đầu tiên bước lên lằn ranh ma khí là Trương ngự sử.
“Vút!”
Không chờ cho tên ma tướng kịp sát hại vị trung thần, một chùm sáng rực rỡ màu tím đã xé gió mà bắn về phía cái đuôi rắn khổng lồ. Cẩn thận nhìn kỹ lại, gã ma tướng mới phát hiện ra chùm sáng nọ lại là năm mũi tên mang theo nguyên lực lôi hệ. Liếc mắt nhìn về thân ảnh Lý Càn Hiếu đang giương cung, gã ma tướng rít lên một tiếng đầy khinh thường, cái đuôi rắn đang lao nhanh cũng chẳng thèm chuyển hướng tránh né.
“Phập… Bùng!”
Năm mũi tên do Càn Hiếu bắn ra nhất loạt găm thẳng lên cái đuôi rắn khổng lồ, vị trí vừa khéo tạo thành năm đỉnh của một ngôi sao năm cảnh. Nguyên lực lôi hệ trên thân tên lúc này chợt tản ra xung quanh, hóa thành một dòng những tia sét nhanh chóng di chuyển qua cả năm mũi tên, vẽ lên một ngôi sao rực rỡ mà dữ dội.
Đến tận lúc này, người ta mới phát hiện ra trên thân tên còn có một tầng nguyên lực hỏa hệ vô cùng hung bạo. Sau khi nguyên lực lôi hệ đã tản ra, lớp nguyên lực hỏa hệ này lại tụ tập tại chính giữa ngôi sao năm cánh, hình thành nên một khối cầu lửa nóng bỏng. Kết cấu của cầu lửa dường như không ổn định, hay có lẽ chính bản chất của ngọn lửa ấy vốn đã bất ổn mà liên tục bộc phát từng cơn sóng lửa nóng cháy. Thế nhưng, mặc cho sóng lửa có hung dữ đến mấy cũng vẫn bị giữ chặt trong lòng ngôi sao năm cánh, không làm sao thoát ra được.
Nỗ lực giải tỏa năng lượng của khối cầu lửa không thành công, sau ba đợt sóng lửa như vậy thì khối cầu lửa rút cục đã đạt đến tình trạng bùng nổ. Chỉ thấy sắc đỏ trên bề mặt cầu lửa nhanh chóng rút vào trong, cả khối cầu lửa dần chuyển sang màu tro tàn rồi nổ mạnh. Một cơn sóng lửa dữ tợn nháy mắt đã phá tan kết cấu của ngôi sao, ngay sau đó liền lan rộng ra mà nuốt trọn một khúc đuôi rắn to lớn.
“Rítttttt!"
Gã ma tướng lần này đã phải trả giá cho sự khinh thường của bản thân. Cơn đau nhức đáng sợ truyền lại từ khúc đuôi khiến gã không kìm được mà phải rít lên một tiếng chói tai. Nhân lúc gã ma tướng còn chưa kịp phản ứng lại, hơn mười vị quan nọ đều nhanh chóng bước qua giới tuyến, tiến vào trong trận hình của quân sĩ Đại Việt. Nhìn về phía những người còn ở lại trong hàng ngũ ma tộc, Trương ngự sử không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở:
“Các vị, đến lúc này rồi các vị còn chần chừ gì nữa? Chẳng nhẽ các vị thật muốn đeo lấy cái danh phản quốc hay sao? Các vị đã từng nghĩ đến sau này sẽ làm sao để đối mặt với người thân, đối mặt với đồng bào Đại Việt hay chưa? Các vị, mau mau quay về bên đồng bào mình đi thôi, giờ còn chưa muộn đâu!”
Nghe được lời kêu gọi của Trương ngự sử, những người còn chần chừ rút cục cũng đưa ra quyết định của mình, vội vàng rời khỏi trận hình của đám ma tộc.
“Rít, các ngươi đừng hòng thoát được!”
Đúng lúc này, tên ma tướng chợt quát lên một tiếng giận dữ. Cái đuôi rắn bị thiêu đốt đã được ma khí chữa trị phần nào lại một lần nữa quất mạnh về phía những người chậm chân. Thế nhưng hắn lại một lần nữa bị ngăn cản, chỉ có điều người ngăn cản hắn lần này lại là Long Triệt:
“Đoạt tướng quân, cứ để cho bọn họ rời đi thôi!”
“Rít, ngươi nói vậy là có ý gì? Đầu tiên thì ngươi ngăn ta lại để kêu gọi đám nhân loại đó đầu hàng, giờ bọn chúng đổi ý thì ngươi lại ngăn ta giết bọn chúng. Nói đi, ngươi muốn làm gì? Phải chăng là ngươi muốn làm trễ nải công việc của ta?”
“Ha ha, ngài nói lời ấy là sai rồi. Sao ngài không nhìn thử xem đám nhân loại ấy đã tổn thất thế nào? Chẳng phải thái sư của bọn chúng đã tự sát rồi đó sao? Chẳng phải sĩ khí của bọn chúng cũng đã suy giảm rồi đó sao? Hành động này của chúng ta đã thu được kết quả rất khả quan đấy chứ!”
Nghe được lời giải thích của Long Triệt, gã ma tướng cũng thoáng ngây người trong chốc lát. Thế nhưng rất nhanh hắn đã lĩnh hội được ý tứ của hành động này, cơn giận dữ trong lòng cũng vì thế mà vơi đi ít nhiều.
“Thôi được, lời giải thích của ngươi coi như là chấp nhận được. Thế nhưng bây giờ là lúc ta phải làm việc của mình, ngươi đừng nên đưa thêm bất kỳ ý kiến nào nữa!”
“Được thôi, được thôi, dù sao cũng đã đến lúc tiêu diệt toàn bộ đám nhân loại này rồi!”
Vừa dứt lời, Long Triệt liền lui về phía sau, nhường lại “sàn diễn” cho gã ma tướng họ Đoạt. Có lẽ là vì cơn đau nhức vẫn còn âm ỷ nơi đuôi rắn, hay có lẽ là vì những tức giận mà hắn phải chịu từ nãy đến giờ, ánh mắt gã ma tướng khi nhìn về phía binh sĩ Đại Việt tràn ngập một vẻ tàn nhẫn; nhất là khi hắn nhìn về phía Càn Hiếu, sự hung tợn trong cặp mắt rắn càng thêm rõ ràng và dữ dội.
“Rít!”
Chỉ thấy con rắn khổng lồ giữa không trung chợt rít lên một tiếng thật dài rồi phun một trận ma khí tanh hôi về phía triều đình Đại Việt. Đám ma khí này mang theo kịch độc kinh người, nền gạch nơi sân rồng vừa bị ma khí chạm phải liền tan rã ngay lập tức. Binh sĩ Đại Việt thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, thế nhưng bọn họ vẫn ổn định giữ vững trận hình, không một ai chịu lui bước.
Ngay lúc đám ma khí kịch độc vượt qua giới tuyến giữa hai quân, một cơn gió mạnh bớt chợt nổi lên cuốn theo vô số tàn lửa mà quét về phía đám ma khí. Muôn vàn tàn lửa theo gió bay múa khắp trời khiến người ta tưởng như đang có muôn ngàn nụ hoa không ngừng hấp thụ đám ma khí kịch độc kia, lặng lẽ thanh lọc những thứ xấu xa khỏi cuộc đời tươi đẹp này. Tàn lửa và ma khí cùng tan biến, trả lại cho mảnh sân rồng một phút giây bình lặng hiếm hoi. Thế nhưng, trong khói lửa chiến tranh liệu sẽ có chỗ tồn tại cho những bình yên?
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương