Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 219 : Người của chúng ta!

Tin tức bất ngờ lập tức khiến cho toàn bộ triều đình đều phải sốt ruột. Trần Kiến Quốc còn chưa kịp trị liệu vết thương cho tốt đã lại phải chỉ huy quân sĩ bày trận chuẩn bị chiến đấu. Gã ma tướng thấy vậy liền bật cười, một đằng thì đưa tay ra sau rút mũi tên đang găm trên lưng ra, một bên lại tiếp tục buông lời châm chọc triều đình Đại Việt: “Ta khuyên các ngươi một câu này, đừng có cố gắng làm chi cho mệt, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt bằng sạch mà thôi.” “Hừ, lũ ma tộc các ngươi chớ có hòng đe dọa chúng ta. Người Đại Việt không một ai sợ hãi chúng bay đâu.” “Khặc khặc, thật vậy sao? Vậy ta cũng muốn xem thử xem, đến lúc chịu đau khổ rồi thì chúng bay có biết sợ hay không?” “Vút!” Đáp lại lời châm chọc của gã ma tướng là một loạt mười mũi tên mang theo nguyên tố lôi hệ nồng đậm. Đã một lần phải chịu thiệt từ loại chiêu thức này, gã ma tướng nào còn dám khinh thường, vội vã vận ma khí ngưng tụ thành một ngọn roi đen kịt. Một tay của gã ma tướng lập tức nắm lấy ngọn roi rồi vung lên ngăn cản những mũi tên, tay còn lại thì giấu sau lưng, ra vẻ vô cùng nhàn nhã. Chẳng qua nếu nhìn từ phía sau sẽ thấy được, trên cánh tay giấu sau lưng của gã ma tướng có một con rắn độc màu xanh đen đang lặng lẽ trườn xuống đất, nháy mắt đã biến mất trong lớp nền gạch nơi sân rồng. “Bụp!” Vung roi đánh nát một mũi tên cuối cùng, gã ma tướng lập tức nghiêng người lao về phía Càn Hiếu. Ngọn roi trong tay hắn tựa như độc xà uốn lượn giữa không trung, bóng roi dày đặc hoàn toàn khóa cứng mọi hành động của đối thủ. Đối mặt với bóng roi rợp trời thế mà Càn Hiếu vẫn bình tĩnh như thường, cánh cung trong tay lại giương lên nhưng không lắp tên, cứ vậy bắn ra một mũi tên hoàn toàn được hình thành từ nguyên lực lôi hệ. Mũi tên lập tức xé nát ba bốn bóng roi, khiến cho lưới roi kín kẽ vô cùng cũng phải xuất hiện một khe hở. Lý Càn Hiếu nhanh chóng chuyển mình vọt ra khỏi khe hở nọ, thân pháp dũng mãnh nhanh nhẹn tựa sấm sét. Nào ngờ ngay lúc này, từ dưới mặt đất chợt vọt lên một bóng đen tấn công về phía hắn. Đòn tấn công bất ngờ khiến Càn Hiếu không kịp né tránh, chỉ có thể đánh ra một đòn vội vã để ngăn cản. Bóng đen nọ vậy mà lại uyển chuyển không ngờ, khẽ uốn mình một vòng đã lách qua đòn công kích của Càn Hiếu. Thì ra nó lại chính là con độc xà mà tên ma tướng đã thả ra! Đột phá được sự ngăn cản của con mồi, con độc xà liền vươn cao đầu, há rộng miệng để lộ ra bốn cái răng nanh sắc nhọn mà đớp về phía cổ họng Càn Hiếu. Đúng lúc này, khắp người Càn Hiếu lại đột ngột bùng lên một ngọn lửa tối màu nhưng vô cùng dữ dội. Con độc xà vừa đụng phải ngọn lửa cuồng bạo kia đã lập tức bị bức lui, đã vậy thân thể nó còn bị lửa thiêu cháy đen, khắp người đều tỏa ra một thứ mùi khét thật hôi thối. Gã ma tướng thấy vậy thì không khỏi lộ ra vẻ tức giận, lập tức vẫy tay gọi con rắn trở về. Chỉ có điều con rắn còn chưa bò được bao xa thì trên mình nó lại bốc lên một ngọn lửa, nháy mắt đã thiêu con độc xà ra tro. Nét mặt gã ma tướng thoáng đổi, hai lỗ tai không ngờ lại rỉ ra một tia máu đen nhưng đã lập tức bị ma khí bịt kín. “Thì ra ngươi chính là kẻ sở hữu linh hỏa! Nếu qua thêm vài năm nữa thì có lẽ ngươi đúng là một mối họa lớn đối với ma tộc chúng ta! Khá lắm, khá lắm, nhưng mà ngày hôm nay gặp phải ta thì ngươi chết chắc rồi.” “Hừ, ma tộc các ngươi mới là kẻ đáng chết!” Càn Hiếu lạnh lùng đáp lại lời gã ma tướng, trong ánh mắt hắn khi nhìn về phía đối phương không ngờ lại lộ ra một tia điên cuồng. Bất chợt, từ phía ngoài sân rồng chợt vang lên một hồi thanh âm chém giết. Mới đầu những thanh âm ấy chỉ thoang thoảng tựa có tựa không, thế nhưng theo thời gian trôi qua thì những tiếng chém giết lại ngày càng rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người nơi đây đều có cảm giác như bản thân đang ở nơi sa trường vậy. “Khà khà khà, thật là đúng lúc!” Vừa nghe thấy thanh âm chém giết kia, còn có cả từng tràng tiếng gào rú hung tợn của đám ma binh, tên ma tướng lập tức bật cười. Tiếng cười kiêu ngạo không kiêng nể ai thật khiến cho mọi người đều phải nổi giận, chẳng qua trong lòng bá quan văn võ lúc này sự lo lắng lại chiếm phần hơn, khiến cho không ai còn tâm trạng mà để ý đến tiếng cười của gã ma tướng. Thứ gì phải đến rồi cũng đến. Trên con đường dẫn vào sân rồng, một toán binh sĩ thủ thành lúc này đang vừa đánh vừa lui. Mà Lương Văn thân là tướng quân lại đứng ở đầu chiến tuyến, trực tiếp giao tranh với bè lũ ma tộc. Ở phía đối diện với những binh sĩ thủ thành, đám ma binh lại đang tiến công vô cùng mãnh liệt. Chỉ thấy tên nào tên nấy hai mắt đều đã đỏ ngầu, trên người lại được bao phủ bởi một mảng khói đen có khả năng ngăn cản lực sát thương khiến cho bọn chúng lại càng thêm hung hãn. Rốt cuộc, chiến đấu đã lan đến sân rồng. Từng đội binh sĩ Kim Long nhanh chóng kết thành hai vòng phòng ngự trong ngoài, vừa bảo hộ cho hoàng đế cùng bá quan văn võ, lại sẵn sàng chiến đấu với ma binh bất cứ lúc nào. “Cung binh nghe lệnh, mau bắn tên hỗ trợ binh sĩ thủ thành!” Theo một tiếng hiệu lệnh của Trần Kiến Quốc, từng đội cung binh liền đồng loạt bắn tên. Tên bay rợp trời liên tục phủ xuống đầu đám ma binh, rốt cuộc cũng khiến bọn chúng phải lui về phía sau. Lương Văn tranh thủ cơ hội này lập tức điều khiển binh sĩ lui lại để ổn định trận hình. Bản thân hắn lúc này lại tiến đến trước mặt Lý Hiền Tông, quỳ xuống chắp tay mà tâu: “Muôn tâu bệ hạ, vi thần tự thấy hổ thẹn vì đã không làm tròn trọng trách được bệ hạ giao phó, lại để cho lũ ma tộc xâm phạm đến Hoàng Lăng, khiến cho bệ hạ phải lo lắng một phen. Nay vi thần khẩn cầu bệ hạ ban phạt!” “Khanh tuổi trẻ nông nổi, vì nóng lòng muốn lập công lao mà lại tạo cơ hội cho kẻ địch xâm nhập hoàng lăng, khiến cho bao nhiêu binh sĩ phải hy sinh, quả là một tội rất lớn. Thế nhưng xét thấy khanh có tài cầm quân đánh giặc, lại anh dũng gan dạ trong chiến đấu với địch, dù thất thủ nhưng vẫn liều mình ngăn cản bước tiến của đối phương, đó cũng đã xem là công lao. Tất nhiên, công tội vốn cần phải phân biệt rõ ràng, không thể vì khanh có công mà bỏ qua tội. Tuy nhiên, giờ là thời điểm đặc biệt, trẫm cho phép khanh có cơ hội lập công bồi tội, khanh thấy thế nào?” “Đa tạ bệ hạ ban ân, thần nguyện sẽ gắng hết sức mình để lập công chuộc tội, dù chết cũng không từ.” “Tốt lắm, khanh mau đứng lên đi, chiến đấu còn chưa chấm dứt đâu.” Nghe được lời ấy, Lương Văn liền hành lễ với Lý Hiền Tông rồi lập tức đứng lên, trở lại bên binh sĩ của mình. Theo một tiếng hiệu lệnh của Lương Văn, những binh sĩ thủ thành lập tức tiến đến khoảng trống giữa hai vòng phòng ngự rồi bày ra trận hình đột kích. Mà ở phía đối diện, đám ma binh lúc này cũng đã xếp thành trận thế chỉnh tề, trên mặt tên nào cũng lộ ra vẻ hung tợn khát máu, chỉ trực xông lên tấn công quân sĩ Đại Việt. Làm người thống lĩnh đám ma binh, gã ma tướng khi nhìn thấy nét mặt của thuộc hạ thì vô cùng hài lòng, lập tức cất cao giọng ra lệnh: “Tấn công!” Tiếng hiệu lệnh của gã ma tướng liền kích thích sĩ khí của tất cả binh sĩ ma tộc, khiến cho ma khí của bọn chúng như cũng muốn sôi lên. Lấy gã ma tướng làm đầu, từng dòng ma khí từ trong trận hình của đám ma tộc cuồn cuộn dâng lên, tràn ngập cả một khoảng trời. “Cung binh nghe lệnh, lập tức chia làm ba đợt trước sau, liên tục bắn tên quấy nhiễu trận hình quân địch.” Ma khí phủ kín bầu trời khiến lòng người không khỏi lo lắng. Trần Kiến Quốc thân là thống lĩnh chỉ huy quân đội Đại Việt lúc này liền ra lệnh tấn công. Lại một trận mưa tên ngợp trời được bắn ra, đổ ập xuống đầu đám binh sĩ ma tộc. Thế nhưng, mưa tên lần này lại không thể đem lại hiệu quả như ý, những mũi tên thông thường vừa chạm đến tầng ma khí dày đặc kia liền lập tức bị ăn mòn. Mà một vài mũi tên lẻ tẻ mang theo nguyên lực lại bị ngăn cản từ bên ngoài, không cách nào xuyên thấu qua lớp ma khí nồng đậm kia. Ma khí càng tụ càng dày, toàn bộ bầu trời nơi này đều đã bị nhuộm thành một màu đen như mực. Gã ma tướng thấy ma khí đã ngưng tụ đủ liền chuyển mình bay lên không trung. Ngay lúc tiến đến giữa vầng ma khí thì thân thể hắn cũng biến đổi, hoàn toàn thoát khỏi lốt người mà biến thành một con rắn toàn thân đen như mực. Đến khi quá trình biến hình đã hoàn tất, ma khí xung quanh liền ồ ạt tụ lại trên thân rắn, khiến cho hình thể con rắn càng lúc càng hóa lớn, sau lưng còn mọc ra ba đôi cánh khổng lồ màu đen. “Rít!” Con rắn há rộng miệng mà rít lên một tiếng chói tai, từ trong miệng rắn không ngừng phun ra nuốt vào từng trận ma khí tanh hôi kinh khủng. Thân rắn khẽ chuyển, nháy mắt đã vươn mình lên cao, chuẩn bị bổ mạnh xuống trận hình phòng ngự của binh sĩ Đại Việt. “Đoạt tướng quân, xin hãy chờ một lát.” Đúng lúc này, từ phía đông chợt vọng lại một giọng nữ ngọt ngào quyến rũ. Con rắn khổng lồ khẽ liếc mắt nhìn qua hướng đông, cái lưỡi rắn nhọn hoắt lại rít lên mấy tiếng khó lọt tai: “Rít, Thủy Tuyệt, Long Triệt, các ngươi có lời gì thì mau nói đi, chớ làm chậm trễ thời gian ta tiêu diệt đám nhân loại này.” Lúc này, mấy bóng người từ phía đông phóng đến cũng đã trở nên rõ ràng, đúng là đám người Long Triệt nãy giờ vẫn ở phía đông Hoàng Lăng. Chỉ thấy Long Triệt đột nhiên tăng nhanh tốc độ vọt đến trước mặt con rắn khổng lồ, thản nhiên cười nói: “Đoạt tướng quân, không nên vội vàng. Ở nơi này vẫn còn có người của chúng ta!”