Núi Trúc Long, Hoàng Lăng, sân rồng. Nhìn từ bên ngoài vào, cục diện giằng co giữa triều đình Đại Việt và đội quân ma tộc thật bình lặng một cách lạ thường. Thế nhưng, chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận một cách rõ ràng thứ áp lực không tên đang bao trùm nơi đây. Thứ áp lực ấy đè nặng lên tâm tình của tất cả quan viên trong triều, khiến cho sắc mặt mỗi người đều lộ rõ một vẻ cẩn thận và lo lắng hiếm có. Trong cả triều đình lúc này cũng chỉ có hoàng đế Lý Hiền Tông và hoàng tử Càn Hiếu là còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt hai người khi nhìn về phía thành Đông Long cũng không kìm nổi mà lóe lên một tia chờ mong và lo lắng. Bầu trời kinh đô vẫn phủ kín một dòng mây đen, thế nhưng bên dưới tầng mây ấy lúc này lại đang diễn ra một trận đại chiến gay cấn có thể quyết định số phận của cả một dân tộc. Một con thuồng luồng khổng lồ toàn thân thuần một màu đen đang tranh đấu kịch liệt với một cuốn sách trời sáng rực ánh trăng sao. Con thuồng luồng bất chợt mở rộng cái miệng dữ tợn mà gào lên một trận thật dữ dội. Thanh âm đáng sợ ấy dường như vọng tới cả núi Trúc Long khiến cho mấy vị quý phi của hoàng đế đều xanh mặt vì sợ hãi. Mà ở phía đối diện của con thuồng luồng, cuốn sách trời sáng trong vẫn vững vàng đối chọi với con quái vật, níu giữ lại một niềm tin tưởng cuối cùng cho dân chúng kinh đô, và cho tất cả mọi người đang có mặt tại núi Trúc Long này nữa. “Hừ, kẻ ngu đúng là không biết sợ. Đến giờ phút này mà đám nhân loại yếu ớt kia vẫn còn bám víu vào một tia hy vọng xa vời hay sao. Hừ hừ hừ, cứ chờ đi, chờ mà xem cái hy vọng của các ngươi sụp đổ đi.” Trước cửa Hoàng Lăng, gã ma tướng dẫn đầu quân đoàn ma tộc bao vây nơi này đang thản nhiên cười nhạo biểu hiện của tất cả quan lại trong triều đình, cười nhạo cả vị hoàng đế Lý Hiền Tông kia nữa. Hắn biết rõ những người này đang chờ đợi điều gì. Và hắn cũng biết rõ bề trên đã chuẩn bị cẩn thận đến thế nào cho kế hoạch này. Một vị ma tướng cấp bậc tương đương với Lưỡng Nghi, lại thêm một vị ma sứ cùng với một quân đoàn một vạn ma. Với lực lượng như vậy, hắn không tin đám nhân loại này còn có thể chống cự được uy thế của ma tộc. Đúng là phe nhân loại cũng có cao thủ, theo tin tức tình báo của ma tộc thì phía đối phương còn có một cao thủ cấp Lưỡng Nghi và ba tu giả cấp Tứ Tượng. Thế nhưng như vậy vẫn là chưa đủ, chờ đợi bọn họ chỉ có thất bại mà thôi! Nghĩ đến đây, tên ma tướng lại bật cười mấy tiếng. Tuy rằng hắn cũng mang danh là ma tướng, nhưng thực lực còn xa mới bằng được vị tướng quân đang chiến đấu tại Đông Long kia. Mà nhiệm vụ của hắn cũng đơn giản hơn nhiều lắm, chỉ cần tiêu diệt toàn bộ đám nhân loại có mặt tại Hoàng Lăng này mà thôi. Chỉ đơn giản như vậy thì hắn muốn làm lúc nào mà chẳng được! Mà đã như thế, cớ sao không hưởng thụ một chút niềm vui trong công việc chứ? Cứ thoải mái để cho đám nhân loại kia bám víu lấy một tia hy vọng cuối cùng đi, rồi sau đó tự tay hắn sẽ dập tắt chút hy vọng mong manh ấy. Như thế chẳng phải là thú vị lắm sao? “Rầm rầm rầm…” Đúng lúc này, mặt đất chợt chấn động một hồi, mà từ dưới lòng đất cũng vọng lại từng tràng thanh âm sụp đổ. Tên ma tướng thấy vậy lại bật cười thêm một hồi. Dùng địa đạo để mai phục sao? Tự hủy địa đạo để tiêu diệt ma tộc chúng ta sao? Thật đúng là một lũ ngu xuẩn! Mấy tên ma thuộc tộc Ám Dạ tuy rằng không có tài năng gì nổi bật, nhưng bọn chúng lại sống rất dai. Chút uy hiếp này còn chưa đủ để gây thương tổn thực sự đối với đám ma ấy, nói gì đến việc tiêu diệt bọn chúng chứ. Mà đám nhân loại này, tự hủy đi địa đạo cũng tương đương với việc hủy đi một con đường rút lui rồi, thật không hiểu tại sao bọn chúng cũng có lúc ngu xuẩn đến vậy. Tiêu diệt đám người này, thật không xứng với tài năng của một vị ma tướng như hắn mà! **************************** Nguyễn Phong đột nhiên cảm thấy lo lắng, lo cho sự an nguy của nhóm Trần Duy. Theo từng hồi chấn động từ dưới mặt đất truyền lại, nỗi lo lắng trong lòng Nguyễn Phong càng lúc càng sâu sắc, dần dần chuyển thành sự bồn chồn bất an khiến cho sắc mặt hắn cũng phải biến đổi. Nỗi bất an ấy hắn đã gặp một lần, chính là lúc hắn nhìn thấy Thanh gặp nguy hiểm. Chẳng nhẽ, Trần Duy đã gặp phải sự cố gì? Hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm tình, Nguyễn Phong tự nhủ với lòng rằng: một người lanh lợi như Trần Duy hẳn sẽ tìm được cách để vượt qua khó khăn thôi. Hắn cũng biết rõ, đây vốn chỉ là lời tự dối lòng mình. Thế nhưng, vào lúc này đây, hắn lại thà tin vào lời nói dối ấy chứ không hề muốn tin tưởng cảm giác của bản thân, bởi hắn quan tâm đến anh em của mình. Thế nhưng, sao trong tâm vẫn cứ lo lắng bồn chồn đến thế? Giá kể như hắn có thể kề vai sát cánh cùng bọn họ thì có lẽ sẽ tốt hơn, bởi hắn còn có thể cùng anh em thân thiết chia sẻ một phần hiểm nguy. Mà giờ này, hắn lại chỉ có thể yên lặng đứng tại đây chờ đợi trong lo lắng, thật đúng là không hợp với tác phong của bản thân hắn chút nào. “Này Nguyễn Phong, sao sắc mặt anh kém thế? Đang lo lắng cho nhóm Trần Duy à? Đừng quá lo lắng chứ, tôi tin là bọn họ sẽ vượt qua được của ải này thôi! Dù sao mỗi chúng ta đều có lúc phải đối mặt với hiểm nguy của chính bản thân mà.” Đúng lúc này, Lý Nguyên Kiệt đột nhiên vỗ vai Nguyễn Phong, lựa lời khuyên bảo hắn một phen. Nghe được những lời ấy, trong lòng Nguyễn Phong cũng phần nào bình tĩnh lại. Đúng vậy, ba người bọn họ tuy rằng thân thiết, nhưng mỗi người vẫn còn những việc mà bọn họ phải tự hoàn thành, và còn cả những nguy hiểm mà họ phải tự mình đối mặt. Hắn có thể lo lắng cho anh em của mình, nhưng càng quan trọng hơn là phải đặt niềm tin vào bọn họ, tin tưởng rằng anh em của hắn nhất định sẽ vượt qua được những gian lao trên con đường tu luyện đầy chông gai này. Hắn, tin tưởng! ********************************** Mà lúc này, Trần Duy và những sĩ tử còn lại đã bước đến đoạn cuối của con đường rút lui, bọn họ đã tới rất gần cửa ra rồi! Ánh sáng tự nhiên mang theo một cảm giác thanh thoát và tươi mới đã rọi lại đây, chiếu lên khuôn mặt từng sĩ tử, soi sáng niềm hy vọng trong lòng mỗi người. Đồng đội của họ có những người đã mãi mãi nằm lại nơi đây, thế nhưng ý nguyện của những người ấy đã được bọn họ kế thừa. Bọn họ còn sống, và sẽ tiếp tục sống thật tốt, để có thể phát huy được ý nguyện của những người đã hy sinh! Trong lòng bảy người lúc này đều lóe lên suy nghĩ ấy, bước chân của bọn họ cũng vì thế mà nhanh hơn hẳn. “Rầm!” Đúng lúc này, đoạn đường phía sau bọn họ chợt sụp đổ. Từng rãnh sâu nhanh chóng kéo dài trên những mảnh tường cuối cùng, liên kết với nhau thành một mảnh trận đồ kỳ bí. Vách tường hai bất chợt sáng lên, cả tòa địa đạo đang chấn động dữ dội bỗng ngưng lại trong giây lát. Chẳng qua, bảy sĩ tử kia thật không dám dừng lại một chút nào. Áp lực lúc này đã đè nặng lên cõi lòng bọn họ. Bất chấp thương thế trên mình khồng ngừng rỉ máu sau mỗi bước đi, bất chấp sau lưng mỗi người còn cõng theo một đồng đội đã hy sinh, bất chấp cả nguyên lực đã trong cơ thể đã hoàn toàn cạn kiệt, tốc độ của mỗi người vẫn cố gắng đẩy lên đến mức tối đa. Cái chết, chưa bao giờ gần bọn họ đến vậy. Trong giây phút này, một bước chậm lại rất có thể sẽ khiến bọn họ mãi mãi không thể nhìn thấy ngày mai. Năm mươi mét, hai mươi mét, mười mét. Rất gần rồi, rất rất gần rồi! Cố lên, chỉ một chút nữa thôi! Có người đã tự nhủ lòng mình như vậy, cố gắng kích thích sức mạnh ý chí của bản thân đến mức tối đa để bước ra khỏi đoạn đường này. Cũng có người đã hoàn toàn kiệt sức, tầm mắt cũng đã mờ đi vì mệt nhọc. Mười mét, chỉ mười mét cuối cùng này sao bỗng gian nan đến thế? Chẳng lẽ đã bước đến tận đây rồi mà bọn họ lại phải dừng lại? Bọn họ không cam lòng, bọn họ không muốn gục ngã trước vạch đích, thế nhưng bọn họ thật sự đã không cách nào tiến bước được nữa. Cuộc đời, thật biết trêu ngươi! “Đứng dậy đi, chúng ta nhất định phải cùng nhau đi hết con đường này. Đừng quên, trên vai các cậu còn có ý chí của những người đã hy sinh. Các cậu không thể gục ngã ở đây được. Đứng dậy đi!” Đúng lúc này, một tiếng quát bất chợt vang lên, mang theo sức mạnh của ý chí và niềm tin mà tràn vào tâm chí các sĩ tử. Đây là tiếng quát của Trần Duy. Hắn cũng đã hoàn toàn kiệt sức rồi, nhưng hắn không chịu đầu hàng. Đối mặt với lũ ma tộc hung ác, đối mặt với lũ gian tế xảo quyệt mà tàn độc, đã có lúc nào bọn họ chịu đầu hàng. Chính vì lẽ ấy, họ càng không thể nào đầu hàng trước một chút khó khăn này! Cố gắng hít vào một hơi căng tràn lồng ngực, Trần Duy dứt khoát khoác lấy tay của người sĩ tử bên cạnh hắn. Nếu đã không thể tự mình bước hết đoạn đường, vậy bọn họ sẽ dìu nhau mà đi, mà vượt qua khó khăn ấy. Những sĩ tử còn lại cũng chợt tỉnh ngộ. Từng cánh tay mạnh mẽ khoác chặt lấy nhau, dìu nhau bước đi nốt đoạn đường khó khăn này. Gian mật thất chợt lung lay, thế nhưng những bức tường vẫn còn chưa sụp xuống. Phải chăng gạch đá cũng có tình, không muốn vùi lấp quyết tâm của những sĩ tử kia? Có lẽ là vậy, hoặc có lẽ là những sĩ tử kia thật sự may mắn. Ngay khi bọn họ vừa bước ra khỏi tòa địa đọa, đoạn đường cuối cùng cũng đã sụp đổ. Một trận áp lực xô đến đẩy ngã cả bảy sĩ tử, thế nhưng lại không ngăn được bọn họ cất tiếng cười vang. Bọn họ đã vượt qua rồi! Giữa mảnh rừng trúc bát ngát màu xanh, tiếng cười của bảy sĩ tử theo gió cuốn mà vọng đi thật xa. Rõ ràng đấy niềm vui thoát nạn, nhưng tiếng cười của bọn họ sao mà lạc lõng và cô đơn đến thế! Đồng đội của họ mới lúc nào còn cười nói vui vẻ, thế nhưng giờ đã ở đâu rồi? Bất chợt, theo gió thổi qua tán trúc rì rào khẽ vọng lại một tiếng nấc, bi thương mà chua xót! Rồi rất nhanh, tiếng nấc ấy đã vỡ òa, tan ra thành những giọt nước mắt nóng bỏng. Áp lực nặng nề đã biến mất, sau niềm vui nhất thời vì thoát chết, trong lòng mỗi người chỉ còn lại một mảnh bi thương. Bạn bè ơi, đồng đội ơi, mới khi nao còn cùng chung một bầu nhiệt huyết, sẵn sàng chiến đấu chống lại đám ma tộc kia! Vậy mà sao giờ đây, ngồi tại mảnh rừng trúc này chỉ còn lại có bảy người? Công danh, quyền quý lúc này đã như là gió thoảng mây bay. Chỉ còn lại đây nỗi buồn đau căm phẫn, mới là những cảm xúc chân thật nhất trong lòng bảy sĩ tử. Chiến tranh, thật sự khốc liệt quá sao!