Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 205 : Đại chiến chính thức
Nguyễn Phong thoáng thất thần!
Trong hoàn cảnh đối mặt với ma tộc, kể cả khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu, mà lại thất thần thì đúng là một sai lầm khó có thể chấp nhận được. Thế nhưng, trong một giây phút nọ, Nguyễn Phong hoàn toàn không thể khống chế được tinh thần mình. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, tâm trí hắn đã bay đến một nơi thật xa. Ở nơi ấy, Nguyễn Phong mơ hồ nhìn thấy một vầng trăng sáng cô độc; một tòa thành hoang vắng thê lương; và còn có, một bóng dáng xinh đẹp nhưng thật yếu đuối. Bóng hình kia, bóng hình đã khắc sâu vào trí nhớ hắn từ rất lâu rồi, là Thanh!
Thanh lúc này mới mong manh làm sao! Khuôn mặt nàng tái nhợt, cánh môi thâm không chút sức sống. Ngay cả mái tóc đen óng ả mà Nguyễn Phong vẫn mơ thấy hàng đêm lúc này cũng đã lấm tấm những sợi bạc trắng.
Là ai? Là ai đã khiến Thanh trở nên như vậy?
Nguyễn Phong phẫn nộ đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh, hắn muốn tìm ra thủ phạm đã khiến Thanh phải chịu đau khổ. Bất chợt, tâm trí Nguyễn Phong tê buốt. Chẳng biết từ lúc nào, thứ cảm giác lạnh lẽo và hung ác của ma khí đã bao phủ khắp tâm trí hắn. Tinh thần Nguyễn Phong như bị khóa chặt lại, mặc cho hắn cố gắng ra sao cũng không thể điều khiển được. Hắn chỉ có thể trơ mắt ngắm nhìn bóng dáng yếu đuối của Thanh, trơ mắt nhìn từng cơn sóng ma khí cuồn cuộn tràn về phía nàng. Mắt Nguyễn Phong nhòa đi trong niềm đau đớn và bất lực, cõi lòng hắn quặn thắt từng cơn. Chẳng nhẽ hắn lại phải mất Thanh một lần nữa?
Đúng lúc này, trước mắt Nguyễn Phong đột nhiên sáng ngời. Ánh sàng vàng ấm ấp chậm rãi xua tan đi thứ cảm giác lạnh lẽo đang bao vây tinh thần hắn. Đắm chìm trong vầng sáng chói lòa ấy, tinh thần hắn chỉ lờ mờ cảm nhận được, Thanh vẫn an toàn!
“Này Nguyễn Phong, anh làm sao vậy? Sao mắt anh lại đỏ thế kia?”
Một sĩ tử đứng bên chợt nhận ra sự khác lạ của Nguyễn Phong liền quan tâm hỏi thăm. Nguyễn Phong bị câu hỏi ấy làm cho giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn khắp bốn phương hòng tìm lấy một bóng hình quen thuộc. Thế rồi hắn nhận ra, hắn vẫn đang đứng tại sân rồng nơi hoàng lăng. Nguyễn Phong chợt cười, một nụ cười nhợt nhạt! Hắn cười như muốn tự giễu bản thân mình, chỉ có điều chính bản thân Nguyễn Phong cũng không biết được hắn muốn giễu cợt thứ gì. Là giễu tâm trí mình quá kém cỏi, hay giễu thực lực mình quá yếu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh gặp nguy hiểm? Cố gắng hít vào một hơi thật sâu để bình ổn tâm tình, Nguyễn Phong khẽ gật đầu cảm ơn người sĩ tử nọ:
“Cảm ơn anh, tôi ổn rồi. Có lẽ tại tôi không khống chế được tâm tình khi nhìn thấy ma tộc nên mới biểu hiện như vậy thôi.”
“Anh nói cũng phải! Đám ma tộc kia thật đáng hận, cứ nhìn thấy bọn chúng là tôi chỉ muốn xông lên chiến đấu một phen cho thỏa nỗi giận trong lòng.”
Một sĩ tử khác quay sang góp lời, ánh mắt hắn cũng đã đỏ rực từ lúc nào.
“Chúng ta cứ nên bình tĩnh lại đã. Lòng yêu nước ghét giặc thì ai cũng có, nhưng phải phát huy đúng lúc mới được. Giờ mà xông lên chỉ làm loạn hàng ngũ, tạo sơ hở cho đám ma tộc tấn công mà thôi.”
“Ừ, anh nói phải lắm, tôi nghe theo anh vậy.”
Nguyễn Phong khẽ gật đầu với sĩ tử nọ, chẳng qua ánh mắt hắn lại nhìn về một phương hướng khác. Phía kinh đô giờ này có lẽ đã bắt đầu chiến đấu rồi đấy! Trong lòng Nguyễn Phong vừa nghĩ vậy thì ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên: bầu trời thành Đông Long đã ngời sáng ánh sao! Ánh sao mỹ lệ quyện vào nhau, hóa thành một cuốn sách trời oai nghiêm mà huyền bí. Nguyễn Phong lúc này lại chẳng có tâm trạng để quan sát cuốn sách trời, chỉ nhẹ giọng thì thào vài tiếng:
“Sách trời đã định sẵn, ma tộc tất bại vong! Không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu kiếp nạn này? Không biết, Thanh và đám trẻ bây giờ ra sao rồi?”
****************************************
“Sách trời đã mở, thời cơ cũng đến rồi. Đông à, cũng đã đến lúc thầy trò ta tham gia vào trận chiến này rồi!”
Tại một căn nhà nhỏ phía nam thành Đông Long, một ông lão râu tóc bạc trắng lặng yên nhìn lên cuốn sách trời huyền ảo. Trên gương mặt già nua chợt hiện lên một vẻ si mê khó hiểu, thế nhưng rất nhanh vẻ si mê ấy đã bị thay thế bằng sự dứt khoát và quyết đoán. Khẽ thở dài một tiếng, ông lão bình tĩnh dặn dò học trò của mình:
“Đông à, trước khi chiến đấu, có mấy lời sư phụ cần phải nhắc nhở con. Trận chiến này nguy hiểm vô cùng, chỉ sơ sảy một chút cũng đã có thể mất mạng. Mà tính con vốn hiếu động, lại thêm con còn nhỏ tuổi suy nghĩ chưa chín chắn, thật khiến cho ta phải lo lắng! Thực lòng mà nói, ta không hề muốn cho con tham gia vào trận chiến này. Chẳng qua, kiếp nạn ma tộc đã là điều không thể tránh, con sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với lũ ma tộc đáng hận. Chi bằng ta sớm đưa con đi chiến đấu với lũ ma tộc, ít ra ta còn có thể bảo vệ con đến lúc con đã quen với chiến trận. Vậy nên, chút nữa khi tham gia chiến đấu, con nhớ phải theo sát ta đấy nhé.”
“Dạ, con biết rồi!”
Chú nhóc lễ phép đáp lời sư phụ, trên vẻ mặt non nớt lúc này lại hiện lên sự nghiêm túc và cẩn thận hiếm thấy. Chỉ có điều, vẻ nghiêm túc ấy chẳng duy trì được lâu, ngay lúc ông lão còn chưa kịp phản ứng thì chú nhóc đã điều khiển con rối lao vút đi:
“Sư phụ, người nói nhiều quá, con đi trước nhé!”
“Cái đứa nhóc này! Thật là…”
Ông lão tức đến độ thở không ra hơi, khuôn mặt già nua lại đỏ bừng lên vì lo lắng. Bực mình giậm chân trút cơn giận xuống mặt đất, ông lão vội vàng bay lên không đuổi theo chú nhóc.
“Ầm ầm ầm!”
Ông lão vừa rời đi không lâu thì căn nhà nhỏ đột nhiên vỡ tan. Từng con rối to lớn bước ra khỏi đống đổ nát, phải có đến năm chục con rối là ít. Lũ rối ấy tựa như có lý trí, chẳng cần ai điều khiển vẫn nhanh chóng tập hợp thành đội hình chiến đấu rồi xông về phía đám ma quân.
“Kia là cái gì?”
Một tên đội trưởng trong đám ma quân chỉ về phía đám rối mà hỏi. Những tên ma binh dưới quyền chỉ huy của hắn đều ngơ ngác nhìn nhau, chẳng tên nào có thể trả lời được câu hỏi của gã đội trưởng. Đúng lúc này, một tên ma binh chợt hét to:
“Đó là… Đó là lũ rối chiến đấu! Mau, chúng ta mau xếp thành đội hình phòng thủ. À đúng rồi, còn phải phát tín hiệu xin hỗ trợ nữa. Chỉ bằng trung đội chúng ta thì không thể chống lại được lũ rối đó đâu.”
“Này, chú mày nói lung tung gì thế? Bọn rối đấy đúng là to xác thật, nhưng chúng nó chỉ có hơn năm mươi đứa, còn chúng ta có đến gần hai trăm ma cơ mà. Quân số gấp bốn lần mà còn không thắng được lũ rối đó thì chẳng bằng chết đi cho rồi?”
Một gã ma binh đứng gần đó bật cười chế nhạo tên ma binh đang lo lắng kia. Ma tộc bọn chúng vốn tự xưng là dũng mãnh, dù có lấy ít đánh nhiều cũng không ngại, nói chi đến tình hình quân số chiếm ưu thế như hiện nay? Gã ma binh nhận ra lai lịch của đám rối tức thì nghẹn họng, không biết phải làm cách nào để khuyên nhủ đám đồng đội này. Chẳng qua, gã cũng không phải kẻ nhút nhát. Nhìn đồng đội xung quanh hừng hực khí thế, gã cũng vững lòng chuẩn bị chiến đấu. Tên đội trưởng của trung đội ma binh này lập tức ra lệnh cho đám quân sĩ xếp thành đội hình tấn công, nhằm thẳng về phía đội ngũ rối mà xông tới.
Hai đội ngũ đâm thẳng vào nhau trong sự tĩnh lặng. Không có tiếng kêu la thê thảm, cũng không có tiếng hô xông trận hừng hực khí thế. Chỉ có máu đen như mực chảy thành dòng, chỉ có chân tay gẫy nằm la liệt trên đường, và còn hàng đống vũ khí nứt vỡ không thể nhận dạng. Trung đội ma quân với quân số lên đến hai trăm ma, thế mà khi đối mặt với đám rối lại trở nên yếu đuối đến lạ. Lớp vảy giáp cứng rắn mà đám ma binh vẫn tự hào nay bỗng mong manh quá, sừng nhọn gai nhọn trên thân thể chúng hình như cũng đã mòn hết rồi. Khó khăn lắm bọn chúng mới đánh gục được một con rối, thế nhưng khi nhìn lại chiến trường thì đám ma binh lại buồn bã nhận ra: đồng đội của chúng đã ngã gục gần hết rồi. Hơn hai trăm ma, một nửa trong số đó đã gục ngã! Vậy mà đội quân rối mới chỉ mất đi hai ba tên. Chênh lệch đến mức này, thật khiến cho đám ma phải khiếp sợ.
“Bụp!”
Một cột khói đen phóng thẳng lên trời rồi nổ tung. Đó là tín hiệu cầu viện! Gã đội trưởng đã buộc phải cầu viện. Mấy trung đội ma binh gần đó nhanh chóng phái quân đến tiếp viện, thế nhưng bất kể là tên ma nào khi nhìn thấy tình hình chiến đấu tại đây đều cảm thấy cõi lòng run rẩy một phen. Mãi tới khi quân số viện trợ lên đến hơn ngàn ma, tình hình chiến đấu mới trở nên cân bằng. Ma quân sử dụng chiến thuật quân số mà vây kín đám rối lại, lại vận dụng cả đội hình nhóm nhỏ liên tục di chuyển vị trí mới có thể giảm thiểu được thương vong. Đám rối tuy có sức mạnh đáng sợ, nhưng số lượng rất ít, lại thêm sự kém linh hoạt so với đám ma quân nên rốt cuộc cũng bị cầm chân.
Tình hình giằng co tưởng như sẽ kéo dài rất lâu, thế nhưng đúng lúc này, khắp thành Đông Long lại vang lên từng hồi tiếng hô chém giết xen lẫn những tiếng nổ vang trời. Từng đội ngũ nhân loại ẩn nấp đã lâu, nay chớp đúng thời cơ mới xung phong chiến đấu. Từng cứ điểm mà ma quân đã chiếm đóng lần lượt bị đẩy lùi, tin thất bại cũng liên tục truyền đến tai gã ma tướng. Sắc mặc gã ma tướng càng lúc càng thâm trầm, hai hốc mắt tối đen lại dường như bốc lên một ngọn lửa giận dữ. Hắn nhìn về phía người cha nuôi của Thanh, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn vài phần giễu cợt:
“Hay, hay lắm, hay thật đấy! Phải công nhận là các ngươi đã bày ra kế hoạch rất hay, ẩn núp chờ đợi cũng thật hay, hay đến mức ta muốn trở tay cũng không kịp! Chỉ có điều, như vậy thì đã sao? Mặc cho các ngươi có tính toán hay đến mấy đi chăng nữa, nhưng nếu thực lực không đủ thì cũng chẳng thay đổi được điều gì.”
Vừa dứt lời, gã ma tướng liền lấy ra một chiếc kèn lệnh đen tuyền, vận nguyên lực mà thổi chiếc kèn đó. Tiếng kèn chói tai vang vọng khắp thành Đông Long. Đám ma quân vừa nghe được tiếng kèn lệnh liền nhanh chóng rút khỏi cứ điểm. Từng nhánh ma quân cùng lui về khu vực phía bắc thành Đông Long, nghiêm chỉnh xếp hàng chờ đợi mệnh lệnh của gã ma tướng. Tuy rằng quân số đã tổn thất đến hai phần, gã ma tướng vẫn bình tĩnh chỉ huy đội quân ma binh bố trí trận hình. Cha nuôi của Thanh thấy vậy thì khẽ than nhẹ một tiếng, giọng nói già nua chầm chậm vang lên:
“Trận đại chiến này, cũng nên bắt đầu đi thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương