Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 187 : Lão Ngô
“Nguyễn Phong, sao cậu lại thả tên ma tộc đó đi?”
Bốn người vừa ra tay lại chính là Nguyễn Phong, Văn Thái, Trần Duy và Nguyên Kiệt. Trong lòng Lý Nguyên Kiệt lúc này tràn ngập sự khó hiểu, không kìm được quay phải quay sang hỏi Nguyễn Phong.
“Ồ, tại sao chúng ta phải bắt hắn lại chứ?”
Nguyễn Phong thản nhiên hỏi lại Nguyên Kiệt, trong ánh mắt còn ẩn chứa vài tia hàm ý. Nguyên Kiệt cũng là người thông minh, vừa nghe lời ấy liền phần nào đoán ra được mục đích của Nguyễn Phong, khóe miệng cũng tự nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nguyễn Phong lúc này mới đi tới bên thằng Tí, nhẹ nhàng vỗ vai chú nhóc mà nói:
“Này nhóc, hôm nay em dũng cảm lắm, thế mới đáng mặt nam nhi chứ!”
Nhóc Tí thấy ác ma đã bị Nguyễn Phong đánh đuổi thì khẽ thở phào một hơi, lại nghe được lời khen ngợi thì trong lòng mừng lắm, tâm tình cũng được thả lỏng hẳn. Đến tận lúc này nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, thằng nhóc mới hoảng sợ rùng mình một phen, đến chính bản thân nó cũng chẳng hiểu nổi lúc đó mình lấy đâu ra dũng khí để mà đối mặt với tên ác ma. Chẳng qua, lúc nhìn thấy Nguyễn Phong mỉm cười đứng bên cạnh thì trong lòng thằng Tí cũng vững vàng hơn hẳn. Làm nam nhi ít ra cũng phải như thế, chẳng quản ma quỷ có độc ác đến đâu cũng dám dũng cảm đối mặt với bọn chúng, chỉ cần phẩy tay cũng đánh đuổi được lũ ma quỷ hung tàn đáng sợ. Sau này, mình cũng nhất định phải mạnh mẽ như thế! Thằng Tí tự đặt ra mục tiêu cho bản thân, trong lòng hừng hực quyết tâm đạt được mục tiêu ấy.
Chỉ có điều, không để cho thằng Tí đắm chìm trong tâm tình tích cực được bao lâu, một trận đau nhói từ sau lưng truyền đến hòa cùng với cảm giác mệt mỏi yếu ớt khiến cho nó ngất ngay tại chỗ. Nguyễn Phong nhanh tay đỡ lấy thằng nhóc, phát hiện ra vết thương sau lưng nó thì không khỏi nhíu mày. Trên miệng vết thương bị bao phủ bởi một đám khói đen khiến cho máu rỉ ra liên tục, hơn nữa đám khói đen ấy còn đang lan dần ra xung quanh khiến miệng vết thương càng lúc càng mở rộng. Ma khí thật độc ác! Nguyễn Phong vội vã điều động nguyên lực phong hệ tụ tập trong lòng bàn tay, từ từ xua tan đám ma khí trên lưng thằng Tí. Từng đám phong nguyên tố vừa gặp ma khí liền mạnh mẽ công kích đối phương, mà ma khí cũng chẳng chịu kém cạnh điên cuồng chống cự lại phong nguyên tố. Trận tranh đấu giữa hai loại lực lượng diễn ra rất nhanh nhưng chẳng kém phần thảm thiết, sau cùng cả hai loại lực lượng đều tan biến đi chẳng còn sót lại chút dấu vết nào. Chữa trị cẩn thận vết thương của thằng nhóc, Nguyễn Phong liền đưa nó về nhà, thằng nhóc cần được nghỉ ngơi!
*******************************************
Một cơn gió lạnh buốt cuốn qua ngõ nhỏ, thổi tung từng cảnh cửa gỗ cũ kỹ ọp ẹp làm phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe. Phía cuối con hẻm, một đám khói đen nháy mắt đã tụ tập lại cùng nhau, từ từ biến hóa thành hình dạng con người. Ám sắc mặt trắng bệch lê từng bước nặng nề bước vào trong gian nhà hoang, ánh mắt hắn vẫn còn xen lẫn vài phần tức giận và hoảng sợ. Suýt chút nữa thì đã bị bọn chúng bắt được rồi! Mặc dù may mắn trốn thoát được, thế nhưng Ám cũng đã bị tổn thương không hề nhẹ. Cuộn mình lại thành một đống trong góc tối của căn phòng, Ám để mặc cho bóng tối xâm lấn da thịt, xâm lấn tâm trí và cả linh hồn của hắn. Phía ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, Ám cũng chẳng buồn để ý.
“Ám, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói lảnh lót dễ nghe, thế nhưng Ám vừa nghe thấy những lời này thì sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, hắn không thích người đang lên tiếng – một kẻ đầy gian xảo đầy âm mưu! Mãi đến khi đối phương lặp lại câu hỏi lần thứ ba, Ám mới uể oải trả lời:
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm. Chẳng qua là ta không may nên mới gặp phải đám tu luyện giả vây công mà thôi.”
“Sao, bọn chúng phục kích ngươi?”
“Có lẽ là vậy, cũng có thể là bọn chúng chỉ đi ngang qua mà thôi.”
“Dù là trường hợp nào đi nữa thì cũng không thể xem thường, bọn chúng đã bắt đầu đề phòng rồi đấy. Từ giờ trở đi, ngươi nên cẩn thận hơn khi thực hiện nhiệm vụ.”
“Ta biết rồi!”
“Ta có một ít ma thảo có thể giúp ngươi hồi phục nhanh hơn đấy, ta để ngoài cửa nhé.”
“Không cần, cô cứ mang đi đi, ta thích tự mình khôi phục hơn.”
“Nếu vậy thì thôi!”
Tiếng bước chân lại vang lên rồi mờ nhạt dần, người nọ đã rời xa. Trong căn phòng, Ám lặng lẽ gặm nhấm nỗi cô độc trong bóng tối mờ mịt, hắn đã quen như vậy rồi. Chỉ có điều, Ám lại không phát hiện ra rằng thân thể hắn đã chẳng còn hòa nhập cùng bóng tối nữa, bởi thi thoảng lại có một vệt ánh sáng mờ mịt lóe lên trên người hắn.
****************************************
Khu phía đông kinh thành vốn luôn luôn yên tĩnh và trang nghiêm, thế nhưng bầu không khí ấy hôm nay lại bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của hai nhân vật kì lạ. Một ông lão tóc lốm đốm hoa râm thong thả bước đi trên con đường lớn, bộ dáng lão chẳng khác nào đang đi dạo trong vườn nhà mình cả. Phía sau lão là một đứa nhóc khoảng chừng bốn năm tuổi tò mò quan sát cảnh vật xung quanh, thi thoảng lại ngó nghiêng vào một tòa phủ đệ quyền quý với cặp mắt đầy hâm mộ. Hai ông cháu kỳ lạ thoải mái bước qua trước mặt một đội lính tuần tra, thế mà đám lính kia lại chẳng hề phát hiện ra bọn họ, cứ như thể cả hai đều là người vô hình vậy. Bước đến trước một tòa phủ đệ thuộc diện nhỏ nhất tại khu vực này, ông lão liền dừng lại gõ cửa. Cánh cửa dày được mở ra một cách chậm chạp, một chú nhóc tầm mười bốn tuổi thò đầu ra khỏi khe cửa nhìn ngó xung quanh, sau cùng lại chậm chạp đóng cửa lại:
“Khỉ gió đứa nào rảnh rỗi đi gõ cửa nhà cậu làm cậu lại phải chạy ra mở cửa. Không biết là cậu đang rất bận sao?”
Nói đến đây, chú nhóc như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng luống cuống chạy vào trong phủ:
“Thôi chết rồi, ấm nước trà của ông chủ để quá lửa mất rồi!”
Sau lưng chú nhóc, hai ông cháu nọ lặng yên bước vào trong phủ, chẳng qua vẻ mặt của ông lão dường như không được tốt lắm, còn đứa cháu lại đang cố mà nín cười. Đúng lúc này, từ trong phủ chợt truyền ra một tiếng hỏi:
“Không biết là vị khách nào ghé thăm quý phủ, vì cớ gì lại phải che giấu diện mạo chứ?”
Âm thanh như từng tiếng chuông đồng vang vọng khắp phủ, từng đợt như sóng cả cuồn cuộn ập về phía hai ông cháu. Ông lão nhìn từng đợt sóng âm cuốn đến mà không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm nghị lên tiếng đáp lại:
“Lão Hoàng, bạn bè lâu năm không gặp mà tiếp đón thế này sao?”
Từng chữ như thật như ảo bỗng chốc xuất hiện theo lời nói của ông lão ngăn cản những đợt sóng âm đang cuốn đến. Lời vừa dứt, cả tòa phủ đệ bỗng nhiên trở nên im lặng hoàn toàn, ngay cả một gợn gió cũng không có. Bất chợt, một tiếng cười to vang vọng khắp tòa phủ đệ, Hoàng lễ sinh đích thân bay ra đón tiếp vị khách đặc biệt này:
“Ha ha, lão Ngô, cái phong thái lén lút lại rất tự nhiên này đúng là chỉ riêng lão mới có, vừa nhìn là ta nhận ra ngay.”
Ông lão tóc hoa râm nghe vậy thì sắc mặt thoáng giãn ra, mỉm cười chắp tay chào hỏi Hoàng lễ sinh:
“Ông bạn già, lâu ngày không gặp mà, ta cũng muốn cho ông một chút bất ngờ đó chứ. Thật không ngờ, đã lâu không dùng đến cái trò này, giờ đây tay nghề cũng sụt giảm rồi, vừa bước vào cửa đã bị lão nhận ra.”
Hoàng lễ sinh nghe vậy chỉ cười tủm tỉm, nhanh tay dắt lão Ngô bước vào trong phủ, đồng thời ra hiệu cho đám người hầu mau chóng đi chuẩn bị tiệc đón khách. Bước vào phòng khách, vừa nhìn thấy Vũ Ngôn thì lão Ngô không kìm được mà hô lên một tiếng:
“Lão Vũ, lão cũng ở đây sao?”
“Lão Ngô, lâu ngày không gặp mà phong thái của lão vẫn như xưa vậy.”
Vũ Ngôn bình thản đáp lời lão Ngô, nét mặt tuy vẫn nghiêm nghị nhưng trong ánh mắt không hề che giấu sự vui mừng khi gặp lại bạn cũ.
“Ha ha, tất nhiên là lão Vũ cũng ở đây rồi, chứ chỉ dựa vào ta sao có thể phát hiện ra lão nhanh như vậy được.”
Hoàng lễ sinh lúc này mới lên tiếng giải thích, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng. Lão Ngô nghe vậy thì thoáng hiểu ra, nhẹ gật đầu mà thở dài:
“Chẳng trách sao ta lại bị phát hiện nhanh thế, thì ra là do lão Vũ. Thôi, không nói chuyện này nữa. Nào, nhóc con, cháu mau lại đây ra mắt hai người họ đi, bọn họ đều là bạn thân của ông nội cháu đấy.”
Chú nhóc lúc này lại rất biết nghe lời ông nội, lễ phép bước lên cúi chào Vũ Ngôn và Hoàng lễ sinh. Nhìn thấy chú nhóc kháu khỉnh như vậy, Hoàng lễ sinh cũng vui vẻ mỉm cười mà xoa đầu chú nhóc:
“Lão Ngô, đứa nhóc này là con của thằng cả nhà lão phải không?”
“Ha ha, lão đoán nhầm rồi, đây là con của thằng hai.”
“Ồ, thằng nhóc ấy giờ cũng lập gia đình rồi sao?”
“Đúng vậy, thời gian trôi qua khiến đám trẻ cũng thay đổi rồi, chỉ có mấy lão già chúng ta là vẫn thích hồi tưởng về quá khứ thôi.”
Lão Ngô nghĩ đến hai đứa con trai của mình thì trong lòng chợt cảm khái mà than thở một tiếng. Vũ Ngôn và Hoàng lễ sinh dường như cũng hiểu thấu tâm trạng của ông bạn già nên cũng lặng yên đồng cảm. Đứa nhóc thấy người lớn đều đang trầm mặc hồi tưởng thì lẳng lặng trốn ra ngoài, nháy mắt đã chạy đi tham quan khắp phủ lễ sinh. Mãi một lúc sau, lão Ngô mới trầm trầm lên tiếng:
“Lão Hoàng, ta nhận được tin của lão là lần này có việc lớn, bây giờ gặp mặt rồi lão nói rõ ràng ra đi.”
“Đúng vậy, lần này có một việc rất lớn. Không biết lão đã nghe được tin mới nhất chưa, đám ma tộc đang rục rịch chuẩn bị hành động rồi đấy.”
Lão Ngô vừa nghe vậy thì sắc mặt chợt đanh lại, giọng nói còn mang theo vài phần sát khí:
“Ma tộc, bọn chúng không chờ được nữa rồi sao?”
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương