Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 175 : Một giấc mơ
“Chói mắt quá!”
Một dòng suy nghĩ chợt vụt qua tâm trí, hắn không khỏi uể oải quay đầu sang một bên để tránh bị ánh sáng rọi vào mắt. Cả người hắn hôm nay thật mệt mỏi, hắn không muốn tỉnh dậy mà chỉ muốn ngủ thêm chút nữa cho thoải mái. Đúng lúc này, một giọng phụ nữ chợt vang lên phá tan sự tĩnh lặng:
“Bác sĩ! Bác sĩ, con trai tôi… con trai tôi… nó vừa mới cử động!”
Lời nói của người phụ nữ tràn ngập vẻ kinh ngạc, thi thoảng còn đứt quãng bởi một tiếng nấc nghẹn ngào. Tiếng bước chân bất chợt vang lên trong gian phòng, từ từ tiến đến gần bên hắn. Hắn rõ ràng cảm giác được một bàn tay đặt lên mặt hắn, thi thoảng lại đẩy khuôn mặt hắn nghiên sang một bên. Cảm giác bị người khác tự ý xoa nắn khuôn mặt thật sự rất khó chịu, hắn không kìm được mà phải mở mắt ra.
Quái lạ! Mí mắt hắn hôm nay tại sao lại nặng trĩu như vậy? Phải tốn đến mấy giây hắn mới có thể mở được mí mắt ra, hiện lên trong mắt hắn trước tiên là hình dáng của ba người, hai nam một nữ, đều ở tầm tuổi trung niên. Buột miệng bật thành tiếng giống như bản năng, hắn chợt gọi to:
“Bố! Mẹ!”
Vừa dứt lời, hắn mới chợt nhận ra hoàn cảnh xung quanh mình thật xa lạ. Trần nhà quét vôi trắng tinh, từng hàng bóng đèn tuýp cách đều nhau, cứ hai cái hợp lại cùng một chỗ chiếu sáng khắp gian phòng. Hai chiếc quạt trần treo trên trần nhà nhẹ nhàng quay, phe phẩy từng làn gió mát khắp cả căn phòng. Hắn lúc này đang nằm trên một chiếc giường kim loại kê gần cửa sổ, tấm rèm cửa màu tối thi thoảng lại dao động theo từng cơn gió, để lọt vào một vài sợi nắng vàng nhàn nhạt.
Xa lạ! Mà cũng thật quen thuộc!
Không hiểu tại sao trong tâm trí hắn lại nảy sinh ra suy nghĩ kỳ quái này. Thế nhưng không chờ cho hắn kịp suy nghĩ rõ ràng, người phụ nữ đã ân cần hỏi han:
“Con trai, con thấy thế nào rồi?”
“Đây… đây là đâu? A!”
Hắn vốn muốn tìm hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, thế nhưng đúng lúc này đầu hắn lại đột nhiên đau như búa bổ. Hắn không kìm được mà kêu lên một tiếng, sau đó lại nằm vật xuống giường. Trước khi tâm thần hắn chìm vào hôn mê, hắn vẫn còn kịp nghe được một vài điều:
“Bác sĩ, con trai tôi, nó… nó làm sao vậy?”
“Ha ha, anh chị không cần phải lo lắng, đây chỉ là biểu hiện thông thường mà thôi. Chúc mừng con trai anh chị đã tai qua nạn khỏi, cháu nó chỉ cần nghỉ ngơi thêm một hai tuần là có thể xuất viện được rồi.”
“Thật vậy sao! Nếu vậy thì chúng tôi phải cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Vợ chồng chúng tôi chỉ có mỗi một mụn con trai này, nếu nó mà có làm sao thì…”
Những lời tiếp theo hắn cũng chẳng nghe rõ, bởi lúc này hắn đã lại chìm vào một giấc ngủ dài.
***************************
“Xào xạc, xào xạc!”
Gió thổi qua tán cây, khiến cho vòm lá cũng xao động theo, phát ra từng tràng âm thanh đậm chất thiên nhiên. Hắn rút cục cũng đã tỉnh lại! Đôi mắt mỏi từ từ hé mở, hắn lặng yên nhìn ra phía cửa sổ, ngắm nhìn tán lá cây xôn xao trong gió. Bên ngoài kia, mặt trời đã lặn đi từ lúc nào, khắp bầu trời chỉ còn lại từng đốm sao mờ nhạt, cùng với một vầng trăng non cong cong như cái lưỡi liềm. Hắn muốn ngồi dậy để ngắm nhìn cho rõ bầu trời sao kia, hắn muốn vươn tay ra để cảm nhận chút gió mát đang cuốn qua tán cây kia, để cho thỏa nỗi mong nhớ suốt một thời gian dài! Thế nhưng, thân thể lại chẳng chịu nghe theo ý hắn. Hắn vừa cử động là khắp thân thể đau đột nhiên nhói đau, cảm giác giống như bị cả ngàn mũi kim châm vào thân thể, đau đến mức hắn phải bật kêu lên thành tiếng:
“A, con tỉnh lại rồi à? Thế nào, con bị đau chỗ nào thế, để mẹ tìm bác sĩ đến khám cho con nhé!”
“Không cần đâu mẹ ơi, bây giờ con hết đau rồi.”
Chẳng biết tại sao, hắn lại không thể nhớ rõ được người phụ nữ này, chỉ có điều trong tâm trí hắn mỗi khi nghĩ về bà là lại tràn ngập một cảm xúc thân thương. Có lẽ đây thực sự là mẹ hắn đấy, bởi chỉ có tình cảm máu mủ ruột thịt mới có thể khắc sâu vào tâm trí đến vậy chứ! Hắn thầm nghĩ như vậy liền cố gắng làm bộ mỉm cười mà đáp lại sự hỏi han ân cần của mẹ hắn.
“À, không đau thì tốt rồi. Con bây giờ có cảm thấy đói không, có muốn ăn gì không? Con muốn ăn gì thì cứ nói ra để mẹ đi mua.”
Vừa nghe nhắc đến chuyện ăn uống, bụng hắn chợt réo lên sùng sục, cơn đói cồn cào đến rất nhanh khiến hắn khó có thể chịu nổi. Chẳng biết tại sao, lúc này trong lòng hắn chợt xuất hiện một món ăn tên là phở. Nghĩ đến món ăn này khiến cơn đói của hắn càng thêm khó chịu:
“Mẹ à, con muốn ăn phở.”
“Ừ, chờ mẹ nhé, để mẹ đi mua phở cho con.”
Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn bỗng cảm thấy buồn cười, cảm giác thật giống như khi còn bé, mỗi buổi sáng chủ nhật hắn đều nhõng nhẽo đòi mẹ hắn cho ăn món phở này.
Ồ, khi còn bé hắn đã từng như vậy sao? Tại sao hắn lại bỗng nhiên nhớ ra được điều này nhỉ? Liệu có còn điều gì mà hắn nhớ được nữa hay không? Tập trung suy nghĩ một hồi mà vẫn chẳng nhớ ra được điều gì, hắn không khỏi chán nản thở dài. Vừa lúc này, mẹ hắn đã mua phở về, mùi phở thơm phức từ xa đã ngửi thấy, nháy mắt đã xâm chiếm toàn bộ cõi lòng hắn:
“Phở mẹ vừa mua đây, con mau ăn đi cho nóng!”
Mẹ hắn nhẹ nhàng đặt cặp lồng phở còn nóng lên bàn, lại nhanh tay tráng qua bát đũa bằng nước sôi, sau đó mới gắp phở ra bát cho hắn ăn. Run run bê lấy bát phở còn nóng hôi hổi đưa lên miệng, hắn chầm chậm húp lấy một ngụm nước phở thơm nồng. Vị ngọt của thịt bò và nước ầm, vị hăng hăng của cọng hành lá, còn có vị cay nhè nhẹ của ớt và vị chua của chanh, tất cả hòa quyện lại thành một thứ hương vị thân quen mà hắn đã lâu chưa được thưởng thức. Nhanh chóng ăn hết cả tô phở, bụng hắn lúc này đã tạm gọi là ổn. Hắn chợt muốn đứng dậy đi dạo một lúc, thế nhưng đôi cả thân thể tê mỏi khiến hắn khó mà cử động được như ý.
“Sao thế, con muốn đi ra ngoài à? Để mẹ dìu con đi nhé.”
Mẹ hắn ghé vai sát vào giường, quàng tay hắn qua cổ bà, tay bà lại đỡ phía sau lưng từ từ dìu hắn rời khỏi giường. Đặt chân xuống nền đất, vừa thử dồn sức nặng nên đôi chân thì hắn ngay lập khuỵu xuống, phải vịn vào giường mới không bị ngã ra đất. Phải mất một lúc giữ nguyên tư thế ấy thì đôi chân hắn mới quen được với trọng lượng cơ thể. Từ từ đứng thẳng dậy, hắn chập chững vịn vào vai mẹ hắn mà bước đi. Đôi chân tê mỏi cứng nhắc khiến hắn đi lại cũng không linh hoạt, có lẽ phải mất một thời gian luyện tập mới có thể đi lại như thường được. Hai mẹ con hắn từ từ bước ra khỏi cửa phòng, dọc theo hành lang mà đi ra ngoài sân.
Bên ngoài sân, từng hàng cây cổ thụ không biết đã bao nhiêu năm tuổi nối nhau san sát. Giờ đã bắt đầu sang thu, tán lá cây cũng dần ngả vàng, vài chiếc lá đã sớm lìa cành rụng xuống mặt đất. Đâu đây thoang thoảng mùi hương của loài hoa mà hắn không nhớ tên, theo từng cơn gió phiêu đãng khắp sân rộng, “ướp” cả bệnh viện này trong hương hoa nhàn nhạt mà quyến rũ. Cúi người xuống nhặt lấy một chùm hoa nho nhỏ, hắn mệt mỏi đứng thẳng người dậy mà thở dốc thế nhưng vẫn không quên hít lấy cái hương hoa thơm mát kia. Mùi hương hoa giống như một liều thuốc thiên nhiên, khiến cho tâm tình hắn tự nhiên mà trở nên vui vẻ hơn. Nhét chùm hoa vào túi áo, hắn lại tiến về phía một chiếc ghế đá mà ngồi xuống. Mẹ hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn theo sát bên cạnh, dường như sợ rằng chỉ cần bà dời hắn ra thì hắn sẽ lại chìm vào hôn mê vậy.
“Mẹ à, hình như đã lâu rồi mẹ con mình không ngồi ngắm sao trời buổi đêm nhỉ.”
“Ừ, lâu lắm rồi. Từ hồi con mới năm, sáu tuổi, cho đến tận bây giờ cũng hơn chục năm rồi.”
“Hình như hồi ấy còn có cả em gái con ngắm sao cùng hai mẹ con mình thì phải! Hình như em ấy rất thích hỏi tên những vì sao, rồi sau khi nghe được câu trả lời lại lẩm nhẩm đến mấy lần liền cho đến tận lúc thuộc rồi mới thôi.”
“Con nói gì vậy? Bố mẹ chỉ có duy nhất một đứa con là con thôi mà.”
“Vậy sao? Thế tại sao con lại nhớ rằng con có một người em gái nhỉ? Hình như con còn hay làm đồ chơi cho em ấy nữa.”
Vẻ mặt hắn tràn đầy nét nghi hoặc, những điều này là vừa rồi hắn chợt nhớ ra, rất rõ ràng, rất thật, dường như không phải là ảo tưởng của riêng hắn. Mẹ hắn nghe những lời hắn nói như vậy thì không khỏi lấy làm ngạc nhiên, đột nhiên bà lại hỏi hắn:
“Con có nhớ tên mẹ là gì không? Con có nhớ tên của bố con là gì không?”
“Mẹ tên là… là… A, con không tài nào nhớ ra được!”
Hắn dù có vắt óc suy nghĩ cũng không cách nào nhớ được tên của bố mẹ hắn, càng suy nghĩ, đầu hắn càng cảm thấy đau đớn như bị búa bổ. Mẹ hắn thấy vậy thì lo lắng vô cùng, vội vàng nói:
“Tạm thời không nhớ ra thì thôi, từ từ rồi con cũng sẽ nhớ ra thôi mà. Để mẹ dìu con quay lại giường nhé.”
Vừa nói, mẹ hắn vừa vội vã dìu hắn đứng dậy quay trở lại phòng điều dưỡng. Một lúc sau đó, mẹ hắn đã tìm bác sĩ để hỏi rõ tình hình, bác sĩ chỉ giải đáp rằng đây là hiện tượng rối loạn ý thức do hôn mê mà thôi, chỉ cần có thời gian từ từ tiếp xúc lại với những vật quen thuộc thì hắn sẽ dần dần nhớ lại được rõ ràng mọi chuyện. Hắn lúc nghe được lời giải đáp ấy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, xem ra những điều vừa nãy hắn nhớ ra chỉ là những suy nghĩ ảo tưởng của riêng hắn, giống như là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi!
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương