Trên con đường lớn phía tây thành Đông Long, ba sĩ tử lặng lẽ bước đi trong tiết trời lạnh lẽo. Nói cho đúng ra, bọn họ bao gồm bốn người, ba sĩ tử và một thằng nhóc mười hai mười ba tuổi, còn có thêm một chiếc thùng gỗ tơi tả. “Đại ca, Trần gia chủ này liệu có đáng tin hay không?” Trần Duy sau một hồi trầm ngâm, lúc này mới lên tiếng hỏi. “Sao, cậu thấy có chỗ nào đáng nghi ngờ sao?” “Không phải, nhưng tôi cảm thấy Trần gia chủ dường như quá dễ tính thì phải. Ông ấy đối với chúng ta hòa nhã vui vẻ, lại tỏ ra rất thân thiết, thậm chí còn xưng bác gọi cháu. Tại sao một người quyền cao chức trọng, trong tay có cả một đội thủy quân mạnh nhất Đại Việt lại đối xử với chúng ta tốt như vậy?” “Cậu nói đúng lắm, tại sao một vị quan lớn trong triều lại đối xử tốt với ba kẻ sĩ tử vô danh đến như thế? Nếu nguyên do chỉ vì việc chúng ta ra tay trợ giúp ông ta trong lúc khó khăn thì đến cả tôi cũng thấy khó tin. Xét hoàn cảnh lúc ấy, thích khách nếu vẫn cố chấp bắt cóc Trần tiểu thư thì chỉ e ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có ấy chứ!” Nghe được lời phân tích của Nguyễn Phong, Trần Duy không nhịn được mà kinh ngạc hỏi lại: “Sao, thích khách lúc đó chẳng phải đã suýt nữa đột phá được vòng vây rồi hay sao?” Văn Thái vốn vẫn trầm lặng lúc này mới lên tiếng: “Cậu nhầm rồi, tình huống lúc ấy dù chúng ta không ra tay thì thích khách cũng không thể có cơ hội đột phá vòng vây được. Số thủ vệ lúc đó bao vây thích khách không chỉ đơn giản là mấy chục người mà chúng ta nhìn thấy mà thực ra còn có hàng chục tên thủ vệ khác vẫn ẩn nấp trong bóng tối để đảm bảo gã thích khách không có đường thoát. Bây giờ xét lại, chúng ta ra tay dường như là cứu gã thích khách ấy chứ.” “Văn Thái, anh đùa tôi phải không? Tại sao tôi không cảm giác được một chút nào về sự hiện diện của đám thích khách kia?” “Trần Duy, cậu không cần phải ngạc nhiên. Cậu thử nghĩ lại xem, chân hồn của Văn Thái là gì?” Lời đề tỉnh của Nguyễn Phong khiến cho Trần Duy bỗng chốc hiểu ra được nguyên do: “Thì ra là thế, thì ra là thế! Chân hồn của Văn Thái là một con “thổ lý ngư”, mạnh nhất chính là khả năng cảm ứng, chẳng trách sao hắn có thể phát hiện ra sự tồn tại của đám thích khách kia.” “Thích khách! Tên khốn, đừng tưởng ta sợ ngươi…” Đúng lúc này, thằng Tí vốn đang hôn mê ngủ trên lưng Nguyễn Phong chợt hét vang một tiếng, nắm tay nắm lại đấm loạn xạ về phía trước. Nguyễn Phong thật không ngờ thằng nhóc này mê sảng cũng biết đánh người, khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Mà hai người Văn Thái và Trần Duy thì vẻ mặt đã đỏ bừng lên vì nhịn cười, thế nhưng rốt cục hai người bọn họ vẫn bật cười thành tiếng. Thằng Tí sau khi đánh loạn hò hét một hồi thì cũng dần tỉnh lại, nói đúng hơn là nó bị gió lạnh lùa vào miệng vào mũi mà phải tỉnh lại. Đến khi nhận rõ hoàn cảnh xung quanh, khuôn mặt của nó cũng méo xệch, trong lòng trộn lẫn đủ loại cảm giác. “Tỉnh hẳn rồi chứ nhóc?” Nguyễn Phong buông thằng Tí xuống, cẩn thận hỏi han. “Tỉnh rồi! Tên thích khách kia đâu rồi, mà tại sao anh lại cõng tôi tới đây?” “Tên thích khách kia ý hả, hắn đã bị bộ dạng của chú mày dọa cho sợ chết khiếp mà phải bỏ chạy rồi…” Nguyễn Phong trả lời, giọng điệu mang theo chút ý đùa, nói đến đây không kìm được mà cười to mấy tiếng. Hai người Văn Thái và Trần Duy cũng vui vẻ cười theo, chỉ có thằng Tí đứng đó cúi gằm mặt xuống, hai vành tai của nó đỏ bừng. “Ha ha, thật sự xin lỗi, anh không có ý trêu chọc chú mày đâu. Lại nói về chuyện lúc trước, sau khi tên thích khách bị đuổi đi thì chú mày hôn mê ngã lăn ra đất, vừa lúc bọn anh đi qua nên tiện thể đưa chú mày về nhà.” Nguyễn Phong cố gắng pha thêm một chút khôi hài vào câu trả lời, cốt là để cho thằng Tí quên đi nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với tên thích khách. Thế nhưng thằng Tí lại là một đứa trẻ già dặn hơn so với đám bạn cùng trang lứa, cũng nhận ra câu trả lời của Nguyễn Phong không đúng với sự thật. “Vậy còn cô bé kia đâu? Cô ấy ra sao rồi?” “Cô bé tiểu thư kia chứ gì? Đương nhiên là cô bé ấy đã được thủ vệ trong phủ bảo vệ rồi.” Nghe đến đây, thằng Tí khẽ thở phào một tiếng, thế nhưng trong mắt nó không khỏi trào ra một thứ cảm xúc khó chịu lạ thường, dường như là mất mát, là ân hận hay là một thứ cảm xúc mà nó tạm thời không cách nào giải thích rõ. Thế rồi giống như nhớ ra chuyện gì, thằng Tí lại vội vã hỏi: “Đúng rồi, hòm đồ? Hòm đồ của tôi đâu rồi?” Vừa nói thằng Tí vừa quay đầu nhìn khắp xung quanh một lượt, đến khi thấy được cái hòm gỗ đã rách nát tả tơi thì thằng Tí không khỏi trợn tròn mắt. Cẩn thận bước đến vuốt ve cái hòm gỗ đã bị tàn phá đến mức không thể rách nát hơn được nữa, sau đó nó mở tung nắp hòm ra kiểm tra từng thứ đồ bày biện trong đó. Cũng chịu chung một số phận với cái hòm, đống đồ bày bên trong đã vỡ nát ra thành từng mảnh, không có một cái nào còn nguyên vẹn, ngay cả những đồng tiền đều đã bị nghiền nát. Thằng Tí hai vai khẽ rung rung từng chập, giống như đang cố gắng kìm nén một cơn đau đớn không tên. Nguyễn Phong thấy vậy thì khẽ bước đến vỗ vỗ lưng thằng Tí mấy cái an ủi nó: “Đừng có đau lòng quá, coi như là của đi thay người mà thôi. Tiền hôm nay mất đi, mai lại kiếm được, lo gì chứ?” Nào ngờ Nguyễn Phong vừa dứt lời thì thằng Tí đã òa lên một tiếng, khóc nức nở. Thật không ngờ một thằng nhóc cứng đầu như thằng Tí lại cũng có lúc khóc lóc thảm thiết đến thế. Nguyễn Phong lặng yên nhìn thẳng vào mắt thằng Tí, đôi mắt của hắn như có phép thôi miên khiến thằng Tí rất nhanh đã nín khóc. “Đàn ông con trai, không nên chỉ vì một chút mất mát như vậy mà rơi nước mắt. Cứng rắn lên, còn có rất nhiều người phụ thuộc vào chú mày đấy, nếu chú mày mà cứ khóc lóc như vậy thì làm sao có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho bọn họ được!” Thằng Tí nghe vậy chỉ gật gật đầu, Nguyễn Phong lại tiếp tục hỏi: “Thế tại sao vừa nãy chú mày lại khóc? Chẳng nhẽ là vì tiếc tiền?” “Không phải! Tôi khóc không phải vì chút tiền này, tôi khóc chỉ vì tôi cảm thấy mình quá yếu đuối mà thôi.” “Quá yếu đuối sao? Anh lại thấy chú mày rất mạnh mẽ đấy chứ!” “Tôi chẳng mạnh mẽ một chút nào cả. Nếu mạnh mẽ thì tôi đã có thể chống lại được thích khách, không để cho hắn bắt đi người bạn mới quen. Nếu tôi mạnh mẽ thì tôi đã dễ dàng nuôi sống những đứa nhóc ở cùng nhà, thế nhưng ngay cả tiền khổ cực kiếm được để trang trải cho cuộc sống tôi cũng chẳng giữ được, thế thì gọi gì là mạnh mẽ?” “Ha ha, mạnh mẽ có đâu phải chỉ thể hiện ở sức mạnh, mạnh mẽ còn thể hiện trong ý chí, quyết tâm và trái tim nữa. Chú mày dù không có sức mạnh, thế nhưng khi đối mặt với thích khách vẫn dám dũng cảm chống cự, vậy là đã mạnh mẽ hơn biết bao kẻ tu luyện rồi. Chú mày mồ côi cha mẹ, cuộc sống của bản thân cũng khổ cực vô cùng, thế nhưng lại vẫn cố gắng để kiểm tiền nuôi những đứa bé có hoàn cảnh giống chú mày, vậy đã là mạnh mẽ hơn biết bao kẻ được ăn nó mặc ấm trên thế gian này rồi. Đấy, chú mày rõ ràng là một người rất mạnh mẽ đấy chứ.” Thằng Tí ánh mắt chợt sáng ngời, trong lòng cũng vì những lời của Nguyễn Phong mà trở nên rạo rực. Thế nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh thực tại, bầu nhiệt huyết của thằng Tí lại nhanh chóng nguội lạnh, ỉu xìu mà nói: “Thế thì có tác dụng gì chứ? Tôi chẳng có sức mạnh, cũng chẳng có tiền tài, người khác gặp nguy hiểm tôi chẳng cứu được, nhìn đàn em đói khát tôi lại chẳng thể cho chúng nó một bữa ăn ngon, vậy thì tôi cần gì cái thứ mạnh mẽ kia chứ?” “Tại sao lại không có tác dụng? Một người tu luyện điều quan trọng nhất không phải là thiên phú, cũng không phải là chân hồn, mà là bản tâm! Chú mày đã có bản tâm mạnh mẽ như thế, trên con đường tu luyện khổ cực cũng sẽ chẳng có gì ngăn cản được. Thế nào, chú mày có muốn tu luyện hay không?” Nguyễn Phong vừa nói đến đây, còn chưa dứt lời thì thằng Tí đã vội vã đáp ứng: “Có chứ, tất nhiên là có chứ. Anh sẽ dạy tôi cách tu luyện hay sao?” “Đúng thế, nhưng có một điều kiện, đó là chú mày phải giữ vững được bản tâm như bây giờ, thậm chí càng phải phát huy bản tâm hơn nữa. Việc này chú mày có làm được không?” “Được! Tôi chắc chắn sẽ làm được!” “Ha ha, vậy thì tốt. Bắt đầu từ ngày mai trở đi anh sẽ dạy chú mày cách tu luyện. Cố gắng lên nhé, còn rất nhiều người trông cậy vào chú mày đấy!” Nguyễn Phong mỉm cười vỗ vai thằng Tí, mà thằng nhóc cũng vui vẻ cười tươi, trong ánh mắt tràn ngập một nỗi niềm mong chờ. ***************************** Trong một con ngõ nhỏ phía tây thành Đông Long. Gió lạnh thấu xương ùa qua từng cơn, khiến cho cả con ngõ vốn đã hoang vắng lại càng trở nên lãnh tịch. Từng mảnh bụi tuyết trắng xóa bị gió thổi tung lên, quẩn quanh trong con ngõ nhỏ. Cuốn theo gió, không chỉ có tuyết trắng, còn có cả một lớp khói đen, mỏng manh mà tà ác. Khói đen càng lúc tụ lại càng nhiều, từ một sợi biến thành một chùm, rồi một quầng, một mảng khói đen dày đặc khiến cho cả con ngõ càng lúc càng âm u. Từ trong khói đen, một bóng người dần dần lộ rõ, từ bộ dáng và trang phục có thể nhận ra đây chính là gã thích khách tại phủ đệ của Trần Kiến Quốc. Lớp khăn đen che mặt đã tan đi theo gió, để lộ ra một khuôn mặt bình thường đến lạ, dù có nhìn qua mấy chục lần cũng khó có thể nhớ kỹ được khuôn mặt ấy. Gã thích khách lúc này nét mặt âm trầm, khẽ đẩy cửa một căn nhà hoang. Tiếng kẽo kẹt của khung cửa đã lâu không tra dầu khiến người ta nghe được mà dựng cả tóc gáy, thế nhưng gã thích khách lại không hề nhíu mày lấy một cái, hơn nữa cánh cửa còn được khép mở một cách có quy luật khiến cho âm thanh kẽo kẹt cũng nối liền thành một ám hiệu lạ lùng. Chờ khi hắn dừng tay lại thì trong sân nhà đã xuất hiện bốn bóng người bao phủ trong khói đen. Một bóng người bước lên phía trước, từ giọng điệu mà nghe ra đây hẳn là một nữ tử: “Ám, nhiệm vụ thế nào rồi?” “Đã thất bại!” “Tại sao? Chẳng nhẽ là vì thông tin về thủ vệ của phủ thái phó đã sai lầm?” “Không phải. Kể cả đám thủ vệ đã xuất hiện hay đang ẩn nấp thì tôi đều có thể vượt qua được, chẳng qua có kẻ ngăn cản giũa chừng.” Nếu ba người Nguyễn Phong ở đây lúc này hẳn là sẽ phải cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi. Ngạc nhiên là vì bọn họ đã mèo mù vớ cá rán, thực sự giúp đỡ Trần Kiến Quốc giải được một mối nguy lớn. Mà sợ hãi là vì đối phương không ngờ lại có thể nắm rõ tình hình ở phủ thái phó, thế lực của bọn chúng thực sự không tầm thường. “Là ai?” “Ba tên sĩ tử, một kẻ phong hệ, một kẻ thổ hệ, một kẻ mộc hệ.” “Ồ, ba tên sĩ tử? Phong, thổ, mộc? Ha ha, thú vị thật!” Cô gái nghe đến đây thì giọng điệu có chút ngạc nhiên, xen lẫn vào đó là một niềm hứng thú lạ thường. Thích khách gọi là Ám kia cũng không hề quan tâm đến lời nói của nữ tử, chỉ lên tiếng hỏi: “Nhiệm vụ này đã thất bại, bước tiếp theo nên làm thế nào?” “Không vội, không lo! Dù sao đây cũng chỉ là một trong số những lựa chọn của chúng ta mà thôi. Cuộc chơi, vẫn còn dài lắm!”