Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 146 : Bút lông thỏ tuyết

Bầu trời đầu đông vẫn luôn giữ nguyên một dáng vẻ trầm buồn. Sắc trời u ám, từng cơn gió lạnh thỏa thích quét qua khắp mọi nẻo đường, rũ sạch đi từng chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành cây. Năm nay mùa đông dường như đến sớm và rét hơn, lớp áo khoác dày sụ cũng không thể giúp con người ta tránh được từng trận rùng mình vì lạnh. Trong cái tiết trời lạnh lẽo như thế, có lẽ chỉ có nằm trong chăn ấm mới khiến cho lòng người thấy thoải mái được phần nào. “Ò ó o ò.” Đâu đây văng vẳng tiếng gà gáy cô độc mà yếu ớt, khiến cho người nghe thấy không khỏi dâng lên cảm xúc quạnh quẽ đìu hiu. Trên đại lục Hồng Bàng này, loài gà cứ mỗi tiếng trôi qua lại gáy một lần, thật đúng là chiếc đồng hồ tự nhiên cho loài người. Chỉ có điều, trong trời đông giá rét năm nay, chiếc đồng hồ này dường như cũng đã bị từng cơn lạnh làm cho chậm trễ. ************Thôn Vĩnh Thái. Nằm trong dãy núi Cửu Long, thời tiết nơi đây dường như càng thêm lạnh lẽo trong tiết trời đông. Vài cơn gió rét quẩn quanh khắp thôn làng, để lại từng tiếng gió rít não nề. Một tầng khói trắng nhẹ nhàng bay lên trên những nóc nhà, vừa gặp phải gió lạnh liền bị thổi tán loạn. Tại nhà trưởng thôn. Mặc cho trời đông gió rét, Nguyễn Bảo vẫn giữ thói quen luyện tập mỗi ngày. Trên sân tập, Nguyễn Bảo lúc này đang cởi trần, để lộ ra từng đường cơ khỏe khoắn. Lúc này đây, Nguyễn Bảo đang múa một bài hổ quyền mạnh mẽ. Hay bàn tay nắm lại thành trảo, bước chân vững chắc mà nhanh nhẹn, theo mỗi thế quyền được đánh ra đều kéo theo một trận gió rít nặng nề. “Hàaaa” Động tác cuối cùng được đánh ra, Nguyễn Bảo thu quyền lại, hít sâu một hơi rồi thở ra. Mặc dù đang giữa trời đông giá rét, thế nhưng thân thể Nguyễn Bảo vẫn đầm đìa mồ hôi. Vừa lúc ấy, vợ Nguyễn Bảo bước đến sân tập, tiếng bước chân lập tức thu hút sự chú ý của Nguyễn Bảo. “Lan à, trời lạnh thế này em ra đây làm gì.” Nguyễn Bảo nhìn vợ hắn đầy yêu thương, lời nói cũng tràn ngập sự quan tâm. Lan thị lúc này lại vui vẻ mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Nguyễn Bảo. “Anh Bảo à, trời lạnh thế này anh cũng đừng đứng ngoài gió suốt thế, cẩn thận kẻo bị cảm đó. Mau vào nhà đi, bữa sáng em đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” “Được rồi, chút nữa anh sẽ vào ngay. Mà Vũ nhi đã dậy chưa? Anh tính bắt đầu từ mai sẽ dạy dỗ Vũ Nhi cẩn thận, mỗi sáng đều phải dậy sớm luyện tập.” “Anh quá khắt khe với con rồi, nó vẫn còn bé mà, từ từ dạy dỗ cũng đâu có muộn.” “Vũ nhi năm nay cũng đã mười tuổi rồi, cũng đã đến lúc rèn luyện khắc khổ rồi. Ngọc có mài dũa mới sáng, người có trải qua rèn luyện mới tốt. Em cứ bảo bọc nó quá rồi sau này nó khó mà lớn được. Còn nhớ năm xưa Phong nhi mới năm tuổi đã đi học, cũng từ năm ấy nó đã bắt đầu rèn luyện khắc khổ mỗi ngày. Mặc dù lúc mới sinh ra thân thể Phong nhi đã yếu đuối, thế nhưng nhờ sự rèn luyện hàng ngày mà bây giờ Phong nhi cũng đã vượt qua được khiếm khuyết của bản thân đó thôi...” Nguyễn Bảo thao thao bất tuyệt giảng giải về đứa con tự hào của mình, thế nhưng được nửa chừng thì giọng nói của hắn chợt tắc nghẹn lại. Vợ Nguyễn Bảo lúc này mắt rưng rưng nước, dường như sắp khóc đến nơi. “Lan à, em làm sao vậy?” “Không có gì, chỉ tại em thấy thương cho Phong nhi mà thôi. Giá như mà thân thể nó được mạnh khỏe thì đã không phải chịu khổ cực sớm như thế. Lần này nó lên kinh dự thi, đi cũng đã gần một năm rồi, không biết Phong nhi bây giờ thế nào, không biết nó đi thi có an toàn hay không, trên đường có phải chịu khổ cực gì hay không?” Giọng nói của Lan thị có phần nghẹn ngào, trong lời nói chan chứa sự lo lắng đối với Nguyễn Phong. Người xưa nói quả thật quá đúng, thuong con nhất trên đời này chính là mẹ! Nguyễn Bảo cũng khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phương xa, giọng nói tràn đầy tin tưởng: “Lan à, em không cần phải lo đâu. Anh tin Phong nhi của chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn, đạt được thành tích cao trong kỳ thi sắp tới. Chúng ta chỉ cần chờ đợi tin mừng từ con trai mà thôi.” Nói rồi, Nguyễn Bảo khẽ khoác chiếc áo lên người, nhẹ nhàng dắt tay Lan thị đi vào nhà. *******************Tại một nơi khác trong thôn làng Vĩnh Thái cũng đang có một người tưởng nhớ đến Nguyễn Phong. Trường Quý thư ốc. Từ đầu năm nay Vũ Ngôn đã dẫn các sĩ tử lên kinh dự thi, thế nhưng điều ấy không có nghĩa là trường học sẽ phải đóng cửa. Trong số các học trò của Vũ Ngôn cũng có một vài người đã hết hứng thú với khoa cử, trong lúc thầy giáo đi xa thì bọn họ tạm thời nhận trách nhiệm trông coi tòa thư ốc và dạy dỗ học trò nhỏ tuổi. Trong phòng học lúc này vang lên tiếng học trò đồng thanh đọc bài, xen lẫn vào đó là tiếng giảng bài đều đều của thầy đồ. “Nhân chi sơ, tính bản thiện. Có trò nào hiểu câu này nghĩa là gì không?” “Thưa thầy, thưa thầy, em xin được giải thích ạ!” Từng cánh tay học trò giơ lên xin trả lời, đám học trò dường như rất chăm chỉ, ai cũng thuộc bài thầy giảng. “Cạch!” Vừa lúc ấy chợt cửa phòng học mở ra. Một bóng dáng xinh đẹp dịu hiền tiến vào, trên tay nàng là một khay nước trà. “Anh Hiền, nước trà em để ở đây nhé.” Lời nói dịu dàng của cô gái khiến cả đám học trò cũng yên tĩnh lại. Cô gái nhẹ nhàng đặt khay nước lên bàn của thầy đồ. “Cảm ơn em nhé. À, Yến này, anh nghe nói là khoa thi sắp bắt đầu rồi đấy, không biết năm nay các sĩ tử của làng ta sẽ có thành tích thế nào. Anh tin là năm nay sĩ tử làng mình sẽ giành được thành tích tốt trong kỳ thi, thậm chí làng mình còn được vinh danh trên toàn quốc ấy chứ, bởi vì năm nay cậu ấy cũng đi thi mà.” “Vâng, em cũng tin là như thế. Thôi, em ra ngoài nhé, anh tiếp tục dạy học trò đi.” Nói rồi, cô gái liền bước ra ngoài. Vừa ra đến ngoài sân, nàng liền lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc kiểu dáng độc đáo vô cùng, có lẽ là chiếc duy nhất trên đại lục Hồng Bàng này. Mân mê chiếc kẹp tóc trong tay, cô gái khẽ nói vài tiếng dường như chỉ để mình nghe thấy: “Anh Phong à, cố lên nhé, em tin là anh sẽ đạt được công danh bảng vàng. Em chờ anh!” ***************************Kinh đô nước Đại Việt: Thành Đông Long. Nhóm sáu người Nguyễn Phong lúc này đã đi đến một trong những nơi nhộn nhịp nhất thành Đông Long lúc này: chợ Tây Trường. Thành Đông Long có bốn khu chợ, phân biệt là ba khu chợ trên mặt đất ở ba hướng Đông, Tây, Nam và một khu chợ nổi trên sông gần của Tây. Chợ Tây Trường mà nhóm Nguyễn Phong đi đến lần này chính là khu chợ “cạn” ở phía Tây thành Đông Long. Sở dĩ gọi là Tây Trường bởi vì khu trợ này kéo dài hết một con phố, chính là khu chợ dài nhất tại kinh đô nên mới được gọi là “Trường”. Bước đến chợ Tây Trường, nhóm Nguyễn Phong không thể không cảm thán vì khung cảnh nơi đây. Từng dãy cửa hàng san sát nối nhau kéo dài, hai bên lòng đường lại có thêm rất nhiều quán nhỏ bày bán đủ loại mặt hàng. Hàng ngươi nối nhau đi lại tấp nập, kẻ mua người bán náo nhiệt vô cùng, không khí nơi đây cứ như thể trong ngày hội vậy. Sáu người Nguyễn Phong tiến bước vào trong chợ. Giữa dòng người tấp nập bọn họ lại đi chậm rãi vô cùng, ánh mắt liên tục quan sát những mặt hàng được bày bán tại nơi đây. Không chỉ có các mặt hàng được bày bán ra, đôi chỗ còn có những quầy hàng phục vụ các loại dịch vụ đặc biệt như xem tướng, xem bói, giải cờ thế, vẽ tranh, bình thơ… “Mời vào mời vào, giải cờ thế đạt phần thưởng đây. Các vị chỉ cần bỏ ra mười đồng cho một lượt tham gia, nếu có thể giải được thế cờ trong số nước đi quy định thì các vị sẽ nhận được một trăm đồng. Ngoài ra còn có rất nhiều phần thưởng đang chờ đón các vị, mời vào mời vào.” “Xem bói, xem bói đây. Xem chỉ tay, xem tướng mạo, xem ngày sinh, loại nào cũng có. Mời vào xem bói đi.” “Tranh vẽ truyền thần đây. Các vị hẳn đều muốn lưu lại hình ảnh đẹp đẽ nhất của mình, vậy thì xin mời vào quán của chúng tôi. Chỉ cần mười phút đồng hồ quý vị sẽ có được một bức vẽ truyền thần khắc họa chi tiết nhất dung mạo của các vị. Xin mời xin mời.” Từng tràng tiếng rao vang lên khắp khu chợ, quả thật là hấp dẫn vô cùng khiến cho khách qua đường không thể không dừng chân lại. “Đại ca, bên kia có bán bút lông thỏ tuyết kìa, đó là loại bút lông cao cấp đó, chúng ta mau qua xem đi.” Trần Duy ánh mắt tinh tường, ngay từ xa đã nhìn thấy một cửa hàng bán bút lông cao cấp, liền đó hắn vội vàng thông báo cho Nguyễn Phong và những người còn lại biết. Đối với phần lớn sĩ tử, văn phòng tứ bảo có một sức hấp dẫn lớn lao, đặc biệt là loại đồ vật quý hiếm thì lại càng hấp dẫn với bọn họ. Sáu người nhóm Nguyễn Phong vừa nghe thấy có bán bút lông thỏ tuyết thì đều hào hứng tiến đến quầy hàng ấy xem thử. Thế nhưng sĩ tử lên kinh lần này đâu có ít. Nhóm Nguyễn Phong khi đến nơi thì đã thấy quầy hàng này chật kín khách khứa, tất cả đều là sĩ tử lên kinh dự thi. “Trời ạ, đông thật đấy. Không biết liệu đến lượt chúng ta có còn hàng không nữa. Nghe nói cái loại bút lông thỏ tuyết này số lượng sản xuất ra mỗi năm đều rất hãn hữu đó.” Tấn Sĩ vừa nhìn thấy số lượng sĩ tử ở trong quán thì không kìm được mà ca thán. Cơ hội để sở hữu một chiếc bút lông tuyết thỏ quý hiếm đã ở ngay trước mắt, nếu mà lại để lỡ thì quả thật là quá đáng tiếc. “Ha ha, quý khách không cần phải lo lắng. Cửa hàng chúng tôi năm nay nhập được một lượng lớn bút lông tuyết thỏ, các vị muốn mua mấy chiếc đều được” “Cái gì, một lượng lớn cơ à!”