Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 134 : Nhân ma chiến!
“Phần phật… Phần phật”
Giữa không trung, ngọn lửa dung hợp từ hai loại linh hỏa vẫn đều đặn phát ra từng đợt sóng lửa. Ma khí đen tuyền của Thủy Tuyệt vừa chạm phải tầng tầng sóng lửa ấy liền bị hòa tan nhanh chóng. Trên khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của Thủy Tuyệt đã lấm tấm mồ hôi, toàn bộ ma khí trong cơ thể nàng đều được sử dụng để đối kháng với ngọn lửa đáng sợ kia. Tầng tầng mây tuyền một màu đen che phủ khắp trời, thế nhưng những người ở dưới đất dường như vẫn có thể thấy được một vầng lửa le lói nhịp nhàng dao động. Đám mây đen hoàn toàn không có khả năng tranh đấu cùng quầng lửa, chỉ có thể sử dụng số lượng để tạm thời lấn át đối phương. Ma khí liên tục bị linh hỏa hòa tan, nhưng cũng nhanh chóng được Thủy Tuyệt bổ sung lại, mục đích của nàng lúc này chỉ hòng kéo dài thời gian để Cuồng Huyết có thể thoát khỏi bể lửa.
Trên đỉnh núi, bể dung nham nóng đỏ rực lúc này đã dần nguội đi. Không có năng lượng cung cấp, ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể Cuồng Huyết cũng dần bị ma khí trung hòa, chỉ trong sớm muộn sẽ lụi tàn. Mặc dù Cuồng Huyết đã tìm được cơ hội sống sót, thế nhưng nỗi đau đớn mà hắn phải chịu cũng chẳng nhẹ nhàng chút nào. Khắp thân thể Cuồng Huyết đều là những vết cháy đen bốc lên mùi khét lẹt, có đôi chỗ còn bị phồng rộp lên chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ bung ra, từ miệng vết thương không ngừng chảy ra một thứ dịch nhớt đen nhánh. Thân thể hắn vốn mạnh mẽ cứng rắn nhưng cũng chẳng chịu nổi linh hỏa thiêu đốt, chân phải giờ này đã hoàn toàn bị ngọn lửa điên cuồng nuốt gọn, cánh tay trái và đám gai nhọn khắp người cũng chịu chung số phận.
Còn may là ma tộc có phương pháp đặc biệt để hồi phục lại những tổn thương này, bằng không từ nay về sau trong số mười thanh niên mạnh nhất của ma tộc sẽ có một “phế ma”. Cứ nghĩ đến nỗi đau đớn thể xác mà hắn đã phải chịu đựng, lại nghĩ đến việc bản thân đã phải vứt bỏ danh dự để cầu cứu kẻ khác, hung tính của Cuồng Huyết lại bùng phát mãnh liệt. Hai hàm răng của Cuồng Huyết cắn chặt cố giữ cho bản thân bình tĩnh, hắn biết hiện giờ còn chưa phải lúc phát cuồng. Chờ khi hắn hoàn toàn hóa giải được đám linh hỏa này thì hắn nhất định sẽ xé xác những kẻ đã khiến hắn phải chịu đau đớn, đặc biệt là hai kẻ mang trong mình sức mạnh của linh hỏa.
“Aaaaa…”
Đúng lúc này chợt Cuồng Huyết hét to một tiếng, ma khí đen tối bao phủ quanh thân hắn điên cuồng sôi trào, nháy mắt đã trung hòa được phần linh hỏa cuối cùng trên thân thể hắn. Thân hình Cuồng Huyết phóng vút lên cao, tránh xa khỏi bể dung nham đang dần nguội lạnh. Giữa không trung, Cuồng Huyết phát ra tầng tầng ma khí đen thẳm nhanh chóng ngưng tụ xung quanh thân thể hắn. Chỉ trong nháy mắt những vết thương trên cơ thể hắn đã được chữa trị nhanh chóng, mặc dù chưa thể hồi phục hoàn toàn nhưng cảm giác đau đớn đã bị quét sạch. Thế rồi hắn nhìn về phía đám người Nguyễn Phong, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa hận thù không thể dập tắt.
“Đám nhân loại khốn kiếp, lần này thì các ngươi đừng mong có thể sống sót được, ta nhất định phải băm vằm các ngươi ra làm trăm mảnh để giải mối hận trong lòng.”
Từng lời độc địa được thốt ra, cánh tay duy nhất của Cuồng Huyết giơ lên cao, ma khí ngưng tụ trong lòng bàn tay dần dần hình thành một lưỡi cưa đen nhánh. Hắn vung mạnh tay ném lưỡi cưa về phía Nguyễn Phong, lưỡi cưa nhanh chóng xoáy tròn phát ra từng đợt tiếng rít ghê người. Nguyễn Phong thần sắc cẩn trọng, mũi thương trong tay vung lên, tinh tế đâm ra liên tiếp mấy thương nháy mắt đã đánh tan lưỡi cưa. Thế nhưng tốc độ công kích của Cuồng Huyết càng lúc càng nhanh, hàng loạt lưỡi cưa đen nhánh liên tiếp được hắn ném về phía Nguyễn Phong khiến cho nhóm Nguyễn Phong phải chật vật chống đỡ.
“Kì lạ, hắn mới bị thương nặng xong chẳng nhẽ ma khí không bị tiêu hao chút nào, sao có thể tấn công điên cuồng như thế được?”
Sự điên cuồng của ác ma khiến cho mấy người Nguyễn Phong ngạc nhiên vô cùng trước sức bền của hắn. Cuồng Huyết ở giữa không trung vẫn không ngừng tung ra những đòn tấn công liên tiếp, tiếng cười điên loạn của hắn vang vọng khắp không trung:
“Khặc khặc khặc, đám nhân loại các ngươi thật ngu muội. Ta là Cuồng Huyết, là cuồng ma mạnh mẽ nhất trong ma tộc. Chỉ cần các ngươi không thể tiêu diệt được ta thì ta vẫn sẽ mạnh mẽ như thường, vết thương càng nặng chỉ càng làm tăng thêm sức mạnh của ta. Bởi vì ta là “Cuồng”!”
Đòn tấn công của Cuồng Huyết càng lúc càng mãnh liệt. Những lưỡi cưa ban đầu đường kính chỉ khoảng nửa mét thì lúc này đã mở rộng ra gấp đôi, tốc độ tấn công của hắn cũng ngày càng nhanh hơn, dường như mỗi đòn tấn công đều tiếp thêm cho hắn sức mạnh vậy. Nguyễn Phong khẽ nhíu hai hàng lông mày, nếu cứ để cho đối phương giữ vững nhịp tấn công thì chỉ e bọn họ sẽ không chống đỡ được thêm bao lâu nữa. Vốn Nguyễn Phong muốn giữ sức để ứng phó với hai ác ma còn lại, nhưng đối mặt với một tên cuồng ma đang phát cuồng thế này thì hắn buộc phải thay đổi ý định của mình.
Nguyễn Phong múa thương ngày càng nhanh, mũi thương nhọn sắc rạch xé không gian, lưu lại từng sợi tơ bạc trắng sáng loáng. Chỉ trong nháy mắt, xung quanh thân thể nguyễn phong đã xuất hiện một cái kén bạc cứng rắn vô cùng. Những lưỡi cưa đen nhánh do ác ma ném ra thế nhưng lại không thể lay động được cái kén bạc một chút nào. Cuồng Huyết phát hiện ra biến đổi ấy vẫn chẳng mừng chẳng lo, cánh tay của hắn thôi không ném ra những lưỡi cưa ma khí nữa mà chỉ thẳng về phía cái kén bạc. Hai luồng ma khí chạy dọc theo cánh tay Cuồng Huyết, dần dần xoắn đều lại rồi xoáy tròn như một mũi khoan. Hắn nhắm thẳng về phía Nguyễn Phong, cả thân thể duỗi thẳng giữa không trung rồi cũng bắt đầu xoáy tròn như mũi khoan. Một luồng ma khí cuồng bạo nháy mắt đã được tụ tập lại, thân thể xoáy tròn của Cuồng Huyết càng lúc càng xoay nhanh hơn.
“Vút!”
Một tiếng xé gió vang lên, thân thể Cuồng Huyết lao vút đi trên không trung, để lại trong không khí một vệt ma khí đen tối đáng sợ.
“Gầm…”
Đúng lúc này, cả đỉnh núi bỗng nhiên rung chuyển mãnh liệt. Cái kén màu bạc do Nguyễn Phong tạo ra nháy mắt vỡ tan, một tiếng gầm dữ dội vang khắp đỉnh núi. Muông thú trong khu rừng vừa nghe thấy tiếng gầm ấy liền trở lên hoảng loạn, những loài thú dữ như hổ, sói, gấu… đều quỳ rạp xuống hướng về phía đỉnh núi vái lạy. Trên đỉnh núi, ánh bạc sáng lòa chiếu rọi đến từng ngóc ngách, ma khí vốn bao phủ khắp không gian cũng bị ánh sáng đẩy lùi. Một bóng rồng to lớn gào thét bay vút lên không, nhằm thẳng vào Cuồng Huyết mà đánh tới. Thân rồng linh hoạt uốn lượn để lại giữa trời từng bóng ảnh mờ nhạt. Vuốt rồng sắc bén đánh xuống dễ dàng rạch phá bầu trời, người khác nhìn vào chỉ thấy năm tia sét dữ dội bổ thẳng về phía ác ma.
“Uỳnh!”
Ác ma và ngân long va chạm mãnh liệt. Xung lực lan ra xung quanh dễ dàng đánh bật những tảng đá nặng hàng nghìn cân, rạch phá trên mặt đất từng khe rãnh sâu thăm thẳm. Cả ngọn núi sau vụ va chạm ấy dường như cũng muốn vỡ ra thành năm bảy mảnh, mấy tu luyện giả vội vã bay khỏi đỉnh núi sắp sụp ấy.
“Ha ha, người khác thì có thể chạy, nhưng các ngươi thì không được chạy!”
Trong lúc nguy cấp, nhóm Nguyễn Phong đã chuẩn bị rời khỏi đỉnh núi thì ác ma Sát Thiên đột ngột bay đến chặn đường rút lui của bọn họ. Mấy người vẻ mặt đều biến đổi, vừa giận dữ vừa khẩn trương. Càn Hiếu mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn dũng cảm bước ra đối mặt với Sát Thiên, mấy người còn lại tranh thủ thời gian nhanh chóng rời xa ngọn núi sắp sụp đổ.
“Hy sinh cho đồng loại ư? Hành động cao cả thật đấy, nhưng mà cũng thật là ngu ngốc. Đám người các ngươi hôm nay không một kẻ nào có thể thoát chết cả!”
Sát Thiên thấy vậy thì chỉ cười khẩy, giọng nói sặc mùi giết chóc và khinh thường. Càn Hiếu khẽ hít vào một hơi sâu rồi đôi mắt chợt lóe lên một vẻ điên cuồng hiếm thấy. Hắn ngạo nghễ đáp lời Sát Thiên, giọng nói bừng bừng chiến ý:
“Chết sao? Chỉ e hôm nay kẻ phải chết chính là ngươi!”
Vừa dứt lời, quanh thân Càn Hiếu đột ngột bùng lên một ngọn lửa đỏ rực u ám, xen lẫn là hàng loạt những tia sét vàng rực quấn quanh khắp thân thể. Ác ma vừa nhìn thấy thì khẽ biến sắc, nhưng sau đó hắn lại cười vang:
“Ha ha, hôm nay có thể giết được một kẻ như ngươi thì thật đúng là chuyện đáng mừng”
Nói rồi hắn lao vút về phía trước, đấm mạnh một quyền về phía đối phương. Càn Hiếu cũng không kém phần quyết liệt nện thẳng một quyền về phía đối phương, quyền ảnh rừng rực lửa cháy, thế mạnh như sấm sét. Trên trời cao ánh sáng bạc đối kháng cùng ma khí đen nhánh, giữa tầng không lửa sét bùng nổ giao trành cùng ma khí tà ác, thật đúng là một cảnh tượng oanh liệt!
Cuộc chiến giữa Nguyễn Phong và Cuồng Huyết dần đi đến hồi kết, bóng rồng bạc dường như chiếm thế thượng phong, một trảo mạnh mẽ đánh xuống khiến ác ma rơi thẳng xuống đất. Nguyễn Phong mặc dù thắng nhưng cũng không khá khẩm gì, nguyên lực trong cơ thể gần như hao sạch, đã thế thân thể lại bị xung lực từ đòn công kích của ác ma gây thương tổn khiến cho hắn đứng cũng không vững. Đúng lúc này, Cuồng Huyết đột nhiên vọt mạnh từ dưới đất lên tấn công một đòn mãnh liệt về phía Nguyễn Phong.
Sức cùng lực kiệt, Nguyễn Phong dù muốn chống đỡ đòn này nhưng cũng lực bất tòng tâm. Thế nhưng việc không ai ngờ lại xảy ra, từ thân thể Nguyễn Phong vọt ra hai luồng nguyên lực, một lửa một gió nhanh chóng đánh tan đòn công kích của ác ma. Lực phản chấn nháy mắt đã đánh bật Nguyễn Phong về phía sau, thân thể hắn cứ thế rơi xuống dưới, mặc dù có một lớp phong nguyên tố hỗ trợ làm giảm tốc độ rơi nhưng chấn động vẫn khiến cho Nguyễn Phong bất tỉnh.
“Phong nhi!”
Đúng lúc này từ phía xa vọng lại một tiếng hét lớn. Vũ Ngôn cùng Từ Hải cuối cùng cũng đã đến. Vũ Ngôn từ phía xa nhìn thấy học trò cưng bị ác ma đánh rơi xuống đất sống chết không rõ thì nổi giận đùng đùng. Nguyên lực trong cơ thể ông bùng phát mãnh liệt, nguyên lực trong một khoảng không gian này nháy mắt đã sôi trào. Ba ác ma từ phía xa cảm nhận thấy rung động mãnh liệt ấy thì đều hoảng sợ, bọn chúng hội ý nhìn nhau rồi cùng rút chạy.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương