Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 113 : Quái thú
“Cứu tôi với!”
Một tiếng la thảm thiết vang lên giữa đêm tối, theo làn gió đêm vọng đi khắp mảnh rừng rậm. Tiếng kêu cứu ngay lập tức đánh động đến một lượng lớn tu luyện giả ở khu vực lân cận. Trong đêm, từng tràng âm thanh loạt xoạt không ngừng vang lên khiến cho bất kể là các phương thế lực hay là các tu luyện giả tự do vào lúc này đều phải đề cao cảnh giác đến mức tối đa. Vũ khí sớm đã được tuốt ra khỏi vỏ, trận hình đội ngũ nhanh chóng được hình thành, người người ánh mắt đều tập trung về phía rừng rậm nơi phát ra tiếng kêu. Cả khu rừng đều chìm vào trong bầu không khí căng thẳng nặng nề. Không một ai dám phát ra tiếng động, mọi người đều nín thở lại chờ đợi. Bầu không khí im lặng mà trầm trọng ấy tưởng chừng như sẽ kéo dài đến vô tận!
“Gầm…”
Đúng lúc này, từ trong mảnh rừng mà mọi người đang nhìn chằm chằm, một tiếng gầm cuồng bạo vang lên làm chấn động cả khu rừng.
“Rắc rắc…”
Theo sau tiếng gầm, một loạt âm thanh gãy đổ vang lên, từng mảng cây rừng đổ rạp sang hai bên làm dấy lên một trận gió bụi mờ mịt. Trong tầng tầng cát bụi mịt mờ, một bóng ảnh đỏ rực đang lao nhanh về phía đám tu luyện giả, để lại trên mặt dất từng dấu chân hừng hực lửa cháy.
“Quái vật! Mọi người cẩn thận”
Một tu luyện giả nào đó hét lên nhắc nhở tất cả mọi người, bất kể là ai vào lúc này đều nắm chặt hơn vũ khí trong tay, dường như đó là thứ duy nhất họ có thể tin tưởng được.
Tốc độ của con quái vật kia rất nhanh, chỉ trong chốc lát nó đã lao đến trước mặt một đội ngũ tu luyện giả. Đội ngũ này là do hơn mười người tu luyện giả tự do kết hợp thành, ngay khi vừa chạm mặt với quái thú liền tung ra tầng tầng lớp lớp đòn công kích. Chỉ có điều, công kích của bọn họ không theo một trận hình bài bản nào cả, tuy nhiều nhưng hỗn loạn tạp nham, thậm chí còn có những đòn công kích va chạm vào nhau rồi cùng biến mất. Con quái thú đối mặt với những đòn công kích ấy chẳng chút sợ sãi, nó gầm vang một tiếng rồi xoay người, vung cái đuôi to lớn của nó lên quất tan hết thảy những đòn công kích đang nhằm vào nó. Sau khi hoàn thành một động tác xoay người đẹp mắt, con quái vật ấy gầm lên một tiếng khiến cho đám tu luyện giả đang đứng ở phía đối diện đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai tai ù ù. Từ trong màn cát bụi dày đặc, hai luồng sóng công kích bất ngờ đánh tới khiến cho đám tu luyện giả kia bối rối chân tay. Vài tên xui xẻo chẳng may bị dính phải đòn công kích của quái thú, cả thân thể bọn hắn ngay lập túc bùng cháy dữ dội, ngọn lửa nóng đến mức vũ khí trên tay bọn chúng cũng bị hòa tan trong giây lát. Chỉ vài giây trôi qua, bóng dáng của những kẻ đen đủi ấy đã hoàn toàn biến mất, có chăng chỉ còn lại vài vết cháy đen trên mặt đất cho thấy nơi đó đã từng có kẻ bị thiêu chết.
“Gràooooo…”
Con quái thú gầm lên một tiếng ra oai với đám tu luyện giả. Bốn năm tên tu luyện giả còn sống sót sau khi đối mặt với nó lúc này đây đều đã sợ đến vỡ mật, vội vã quay lưng tháo chạy. Con quái thú dường như thích thú khi ngắm nhìn thấy sự hoảng sợ của đám người kia, nó cũng không thèm đuổi theo mà chỉ đứng tại chỗ phun ra mấy quả cầu lửa đỏ rực đuổi theo bọn chúng. Tốc độ của đám cầu lửa ấy không nhanh, thế nhưng bất kể đám người kia chạy thế nào cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của mấy quả cầu này, cuối cùng bọn chúng đều không thể tránh khỏi kết quả bị hỏa thiêu.Tất cả tu luyện giả đang có mặt tại nơi đây vào lúc này đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Nhìn cảnh đồng loại của mình bị thiêu chết, ngay cả một chút tro cốt cũng không còn, thử hỏi có ai mà bình tĩnh được? Người dẫn đầu của các phương thế lực ngay lập tức quyết định hợp tác để tiêu diệt con quái thú này. Từng đội ngũ chỉnh tề tiến lên, bao vây con quái thú lại. Theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, từng đội ngũ lần lượt xuất kích. Đòn công kích dày đặc như mưa tấn công tới tấp đến con quái thú. Trong chốc lát, thân hình con quái thú đã bị bao phủ bởi đủ thứ ánh sáng hoa lệ của các đòn công kích, chỉ còn lại tiếng gào thét tràn đầy sự đau đớn và phẫn hận của con quái thú vọng lại. Tất cả các phương thế lực đối với con quái thú này không hề nương tay, các đòn công kích phủ tới càng lúc càng dồn dập, ngay cả tiếng gào thét của con quái thú cũng bị nhấn chìm bởi tiếng bùng nổ của nguyên lực.
“Bùm… oành”
Một tiếng nổ vang trời đánh dấu chấm hết cho sự công kích của các phương thế lực. Sau nửa tiếng đồng hồ liên tục công kích, tất cả mọi dấu hiệu tồn tại của con quái thú đều đã bị xóa sạch. Không còn tiếng kêu gào kinh người, không còn đòn công kích chống trả, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố to làm chứng nhân cho cái chết của con quái thú, xung quanh miệng hố lửa cháy rập rờn.
“Chúng ta thành công rồi, con quái thú ấy cuối cùng cũng bị tiêu diệt”
“Mau, mau tiến lên xem có thu hoạch được gì không? Một con quái thú mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là đã ngưng kết thành nguyên tủy rồi, nếu có thể lấy được thì đúng là giàu to rồi.”
Vài kẻ tu luyện giả vội vã đề nghị, phần đông tu luyện giả còn lại đều hưởng ứng theo, kẻ nào kẻ nấy hai mắt đều sáng rực lên nhìn chằm chằm về cái hố to trên mặt đất. Nếu có thể lấy được nguyên tủy thì… Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, không ít kẻ đã muốn phát điên lên rồi. Nguyên tủy, đó chính là tiền tài vô tận, là sức mạnh vô cùng, là niềm khao khát của vô số tu luyện giả trên Hồng Bàng đại lục này!
Nguyên tủy là gì? Đơn giản mà nói, đó chính là chân hồn. Tất cả mọi người đều biết thu phục chân hồn tổng cộng ba biện pháp, trong đó có một biện pháp là tiêu diệt hồn thú để cưỡng đoạt linh hồn chúng trở thành chân hồn cho con người. Loại chân hồn này có một nhược điểm là các thuộc tính của chân hồn đều sẽ bị giảm sút đi đáng kể so với nguyên bản, hơn nữa chân hồn còn mang theo niềm oán hận có thể gây tác dụng xấu tới chủ nhân trong quá trình tu luyện. Tuy nhiên vẫn có một ngoại lệ đối với phương pháp này, đó chính là đi săn các loại hồn thú mạnh mẽ để tìm kiếm nguyên tủy. Nếu như hồn thú có thể đạt đến cấp độ Bát quái, trong cơ thể chúng sẽ sinh ra nguyên tủy. Loại nguyên tủy này có thể giúp cho hồn thú tăng nhanh tốc độ tu luyện, đồng thời cũng ẩn chứa trong đó tinh hoa linh hồn và thể xác của hồn thú. Nếu như con người có thể đạt được nguyên tủy này hoàn toàn có thể liên kết với tinh hoa linh hồn của hồn thú, tạo nên một chân hồn thuần khiết nhất. Hơn nữa, một khi có thể hấp thu được nguyên tủy, thể chất của tu luyện giả sẽ được gia tăng mạnh mẽ, không thua kém gì so với các loại hồn thú. Chính vì những lí do này mà bất cứ tu luyện giả nào cũng mong muốn thu được nguyên tủy. Chỉ có điều, hồn thú đã đạt đến cấp bậc Bát quái nào có dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, cho nên nguyên tủy đã quý lại càng thêm quý. Có thể nói, chỉ cần nguyên tủy xuất hiện thì sẽ dấy lên một trận tranh đoạt đáng sợ.
Xông lên tìm kiếm đầu tiên chính là đám tu luyện giả tự do, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có được nguyên tủy thì sẽ đổi được vô số tài liệu quan trọng đối với việc tu luyện, thậm chí bọn họ cũng có thể sử dụng nguyên tủy để một bước lên trời. Trái ngược với đám tu luyện giả tự do, các thế lực lại vẫn giữ nguyên đội hình, không một phe nào có ý định ra tay trước. Thủ lĩnh của bất kì thế lực nào cũng hiểu rõ, ai ra tay trước thì sẽ phải chịu sự công kích của tất cả các thế lực còn lại, huống chi đến lúc này vẫn còn chưa rõ ràng liệu có nguyên tủy thật sự hay không? Không ai muốn phải hy sinh một cách vô ích cả.
“Ta tìm được rồi, ta tìm được rồi! Ha ha ha, quả thật là có nguyên tủy, nguyên tủy này chính là của ta”
Một tên tu luyện giả nào đó đột nhiên hét lên mừng rỡ, trong tay hắn nắm chặt một khối đá trong suốt, ở giữa khối đá dường như còn có một ngọn lửa đang rừng rực cháy. Những kẻ đứng ngoài cuộc lúc này không khỏi lắc đầu cảm thán, không biết là cảm thấy tên tu luyện giả kia quá may mắn hay quá ngu ngốc. Gã tu luyện giả này còn chưa kịp vui mừng bao lâu đột nhiên kêu thảm một tiếng, một thanh kiếm đâm xuyên qua tim khiến hắn chết ngay lập tức. Cái chết của gã tu luyện giả này đã khơi mào cho một trận chém giết tranh đoạt đáng sợ. Đám tu luyện giả lao lên đầu tiên lúc này điên cuồng tấn công những kẻ xung quanh mình, cái hố to nơi vùi thây con quái thú, lúc này lại trở thành nơi vùi thây của hàng chục tu luyện giả. Đến cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một gã tu luyện giả còn sống, thế nhưng thân thể hắn lúc này cũng đã tàn tạ vô cùng, đứng cũng không vững.
Các thế lực lớn vẫn đứng một bên canh chừng, chưa có một kẻ nào đủ can đảm để xông lên cướp đoạt nguyên tủy. Đúng lúc này, khối nguyên tủy trên tay gã tu luyện giả tự do kia đột nhiên nứt ra, ngọn lửa bên trong khối nguyên tủy bùng cháy mạnh mẽ, nuốt gọn gã tu luyện giả. Trong cái hố vốn chất đầy xác người, lúc này đây lại trở thành thức ăn cho ngọn lửa đáng sợ ấy. Thế rồi, trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả những tu luyện giả đang ở nơi này, con quái thú một lần nữa hồi sinh từ trong đám lửa. Thân hình nó lúc này trở nên rõ ràng hơn hẳn khi trước, bề ngoài của con quái thú nhìn qua có phần giống với loài hổ, thế nhưng trên thân nó lửa bốc cháy rừng rực, và càng đáng sợ hơn là con quái thú này có đến hai cái đầu.
“Gầm…”
Con quái thú một lần nữa cất tiếng gầm vang, ẩn chứa trong đó là sự ngạo nghễ và khinh thường, có lẽ là nó đang khinh thường loài người quá tham lam, chỉ vì một chút lợi ích mà đã tự tàn sát lẫn nhau.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương