Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 101 : Người cùng đường
Từ huyện Tương Dương xuất phát đến cánh rừng nơi linh hỏa xuất hiện, dù có cưỡi ngựa nhanh cũng mất hai ngày, mà nếu chậm thì có khi phải mất đến bốn năm ngày. Tất nhiên, đó là đối với tốc độ của người thường mà thôi, còn đối với tu luyện giả có sức bền cũng như tốc độ đều hơn xa người thường thì quãng đường này cũng không tốn nhiều thời gian đến thế. Nhóm người Nguyễn Phong xuất phát vào lúc sáng sớm, chỉ đến đầu giờ chiều là đã đến được ngoài bìa rừng. Thế nhưng, đến nơi rồi họ lại không khỏi phải sửng sốt một trận. Bởi vì đường vào cánh rừng đã bị cây cối bịt kín lại kể từ khi linh hỏa xuất hiện, thế nên đa số người vẫn còn phải tụ tập ở phía ngoài bìa rừng. Đếm sơ qua, số người tụ tập ở đây chí ít cũng đã đạt đến năm sáu nghìn người, trong đó có thể thấy đa phần là người đến từ các thế lực, trên mình đều mang theo dấu hiệu phân biệt rõ ràng. Mà những tu luyện giả không thuộc thế lực nào đến đây cũng không ít, có kẻ độc hành, có người lại kết bạn mà đi, thậm chí có kẻ còn tranh thủ khi chưa tiến vào rừng để giao lưu với những người khác, kết thêm bạn cùng đường. Ngoài bìa rừng cây cối còn thưa thớt, lúc này đây đã xếp chật kín người và lều trại, khiến cho người ta cũng phải lầm tưởng không biết đây nên gọi là rừng cây hay rừng người. Đó là chưa kể đến, đây mới chỉ là một phần bìa rừng mà thôi, nếu những nơi khác tình cảnh cũng như ở đây, vậy số người tham gia truy tìm linh hỏa lần này quả thực là đáng để người ta kinh thán.
Nhóm người Nguyễn Phong vừa mới đến không được bao lâu, thậm chí đến chỗ dừng chân tạm thời cũng còn chưa tìm được thì đã có người đến mời chào bọn họ.
“Này mấy người anh em, tôi thấy các cậu cũng là người tu luyện bình thường không thuộc bất kỳ thế lực nào phải không? Các cậu cũng biết đấy, những người tu luyện giả đơn độc như chúng ta nếu muốn cạnh tranh với các thế lực kia quả thật là khó khăn vô cùng, thế nên nếu muốn có cơ hội kiếm được chút gì thì chúng ta nhất định phải biết đoàn kết, đúng không nào? Tôi cũng không ngại nói cho các cậu biết, từ khi đến đây tôi cũng đã liên kết được với không ít anh em cùng cảnh ngộ với chúng ta, tính ra thì cũng được đến hơn ba mươi người rồi, trong cuộc tranh đoạt lần này cơ hội để kiếm được lợi ích cũng có thể coi là đáng kể. Thế nhưng chúng tôi vẫn luôn đề cao tinh thần đoàn kết, cho nên nếu các cậu không ngại thì cũng có thể tham gia cùng chúng tôi, thêm một người là thêm một phần sức mạnh mà. Các cậu thấy thế nào?”
“Ồ, đề nghị của anh cũng khá hay đó chứ. Chỉ là chúng tôi vừa mới đến, còn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm, nếu được thì mong anh chỉ điểm cho phần nào.”
“À, chuyện này thì đơn giản thôi. Theo nguồn thông tin của tôi thì ở mảnh bìa rừng này tụ tập hơn sáu ngàn người rồi, trong đó có bảy phần là người của các thế lực lớn. Trong số những thế lực tập trung ở đây, lớn nhất có thể kể đến ba thế lực. Thứ nhất là một phương thế lực của Mạc gia, nhân số của bọn họ lên đến trăm người có dư, hơn nữa toàn bộ đều là tu luyện giả, thấp nhất cũng là cấp tân thủ, mà kẻ mạnh nhất trong bọn họ, cũng chính là nhị công tử nhà họ Mạc thì cấp bậc đã đạt đến Tu tinh. Hơn nữa nghe nói Mạc gia chủ lần này còn cử đi hai gã trưởng lão cấp bậc Tu tinh đi theo phụ giúp cho Mạc công tử, chỉ là hai gã này thường xuyên ở trong lều trại tu luyện, cũng không có xuất hiện nhiều lắm.”
Ngừng một chút lấy hơi, gã tu luyện giả này tiếp tục lên tiếng giới thiệu:
“Phương thế lực thứ hai chính là đám người của Cổ Loa môn. Danh tiếng của Cổ Loa môn thì tôi hẳn không cần giới thiệu chắc các cậu cũng quá rõ rồi. Đám người này truyền thống lâu đời, môn phái phát triển đã qua cả nghìn năm, thế lực tích góp hùng hậu mà lại bền vững, chính vì thế nên đệ tử cũng đều là dạng hơn người. Lần này bọn họ phái đi cũng khoảng tám mươi người, tuy không đông bằng Mạc gia nhưng chất lượng đệ tử lại cao hơn hẳn, thấp nhất cũng là cấp bậc tu luyện nhân rồi. Còn kẻ dẫn đầu thì tôi không rõ lắm, bởi bọn họ làm việc cẩn thận, không để lộ thông tin ra ngoài.”
“Phương thế lực lớn thứ ba chính là người của Trịnh tông. Gọi là một tông nhưng thực ra bọn họ giống với một dòng họ hơn, bởi đệ tử trong tông chủ yếu là con cháu họ Trịnh. Mặc dù thế lực của bọn họ còn kém một chút so với bốn dòng họ lớn ở kinh đô, nhưng xét trên phạm vi toàn quốc thì bọn họ cũng thuộc vào hàng đứng đầu rồi. Lần này đám người Trịnh tông mang đến khoảng chín mươi người, về cơ bản thì cũng giống với người của Mạc gia. Kẻ dẫn đầu của bọn họ chính là con trai thứ ba của Trịnh tông chủ, nghe nói cũng là cấp bậc Tu tinh rồi. Ài, các phương thế lực này đều có cao thủ cấp tu tinh dẫn đầu, chẳng bù cho đám người đơn độc như chúng ta, tuy có thể liên kết thêm người nhưng cuối cùng vẫn thiếu cao thủ chân chính.”
Mấy người Nguyễn Phong, Từ Hồng nghe đến đây thì đều nhìn nhau rồi cười nhẹ. Cao thủ chân chính trong tu luyện giả đơn độc không thiếu, chỉ là bọn họ tính tình cẩn thận nên không để lộ ra mà thôi. Bốn người nhìn nhau một lượt, cuối cùng đều ba người kia đều biểu thị ý để Nguyễn Phong quyết định. Nguyễn Phong lúc này mới bước lên một bước, chắp tay đáp lễ với vị tu luyện giả kia:
“Vị đại ca này, bọn ta hiện tại còn chưa có quyết định chính xác, vẫn muốn tự mình đi tìm hiểu một lượt rồi mới có thể lựa chọn. Về đề nghị của anh, chúng tôi rất cảm ơn, chờ khi nắm rõ tình hình thì mấy người chúng tôi sẽ cân nhắc nhiều hơn.”
Người tu luyện giả kia nghe thấy vậy thì vẻ mặt không khỏi có chút tiếc nuối. Hắn tuy cấp bậc không cao lắm, chỉ là một tu luyện nhân, nhưng ánh mắt nhìn người thì cũng có phần tinh tế, vừa quan sát đã nhận ra bốn người Nguyễn Phong không phải hạng tầm thường, nếu có thể lôi kéo được thì lần tranh đoạt này có thể đạt được lợi ích to lớn. Hắn suy nghĩ một chút, rồi cũng chắp tay nói:
“Tôi tên là Phùng Thiên, nếu các cậu sau này có ý định gia nhập với bọn tôi thì có thể đến phía tây bìa rừng, người của bọn tôi hiện đang dừng chân ở đó. Các cậu đi tìm hiểu tình hình thì cũng nên cẩn thận một chút, ngoại trừ ba thế lực lớn nhất kia thì các thế lực khác cũng không kém, không dễ dây vào đâu.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Sau khi chúng tôi nắm bắt được tình hình, nếu có quyết định gia nhập một phương thế lực nào thì chắc chắn sẽ lựa chọn đến gặp anh trước tiên.”
Tặng cho Phùng Thiên một lời hứa hẹn, nhóm người Nguyễn Phong liền nhanh chóng rời đi, tiến vào khu vực bìa rừng.
“Đại ca, ta thấy gã Phùng Thiên kia cũng có vẻ khá tốt, hay là chúng ta cũng gia nhập vào thế lực của hắn đi. Có thêm người thì sẽ có thêm sức mạnh mà.”
“Đúng đấy. Lần này ta không mang theo người, nếu chúng ta thực sự là muốn tranh đoạt linh hỏa, vậy nhất thiết phải mượn sức kẻ khác. Nếu không chỉ với sức của bốn người chúng ta, thật khó để chống lại các thế lực to lớn kia.”
Mấy người bọn họ vừa mới đi đến một chỗ khá vắng, Trần Duy và Từ Hồng liền đưa ra ý kiến của mình.
“Cứ từ từ đã. Chúng ta phải nắm rõ tình hình, rồi mới quyết định được. Mặc dù Phùng Thiên kia có ý tốt, nhưng những tu luyện giả đơn độc mà hắn dẫn dắt chưa chắc đã có ý tốt như vậy. Bọn họ hiện giờ liên kết với nhau, nhưng ai dám nói không có kẻ mang tâm ý riêng. Đến lúc có tìm được lợi ích đi nữa, chỉ sợ sẽ có không ít kẻ quay sang đánh lén đồng bạn để tranh đoạt ý chứ.”
Văn Thái cẩn trọng hơn, lại đưa ra một cách nhìn khác đối với vấn đề này. Nguyễn Phong từ đầu tới giờ không lên tiếng, lúc này mới mỉm cười phân tích:
“Các ngươi nói thực ra đều có ý đúng, nhưng ta thấy việc này không cần phải vội vã. Trước tiên chúng ta cứ nên tìm hiểu tình hình đi đã, sau đó mới có thể quyết định được. Đối với thế lực của Phùng Thiên, ta thấy chúng ta có gia nhập hay không đều được cả. Nếu gia nhập thì chúng ta tự nhiên sẽ có thêm sức người, đến lúc tranh đoạt cũng thuận lợi hơn. Nhưng nếu không gia nhập thì chúng ta đối với linh hỏa kia vẫn không thiếu cơ hội. Linh hỏa dù sao cũng không phải vật thường, làm sao có thể dễ dàng tranh đoạt như vậy. Hiện giờ các thế lực nhìn qua có vẻ đông người, nhưng ta chỉ sợ càng tiến vào sâu, số người của họ cũng khó để đảm bảo còn được nguyên vẹn. Chúng ta nếu làm việc riêng lẻ, lúc tiến vào càng dễ chiếu cố cho nhau hơn, đến khi có cơ hội tiếp cận linh hỏa cũng chưa chắc là không thể tranh đoạt được. Tóm lại, hiện giờ chúng ta vẫn nên nắm bắt tình hình cho tốt đã”
Đúng lúc này, phía trước nhóm người Nguyễn Phong chợt vang lên một tràng tiếng tranh cãi, còn có cả tiếng tuốt binh khí ra khỏi vỏ, từ xa đã cảm nhận được không khí căng thẳng.
“Đại ca, hình như phía trước có chuyện đó. Chúng ta không ngại thì qua xem thử xem sao”
“Được, dù sao chúng ta cũng đang muốn tìm hiểu tình hình, thuận tiện xem xét một chút là có chuyện gì đang xảy ra”
Nói xong, nhóm người Nguyễn Phong liền tiến về phía có tiếng động.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
108 chương
44 chương