Bút nói rằng anh thầm yêu em
Chương 18
Bây giờ thì có ký tên rồi.
Hướng Vi nhìn hai chữ “Giang Thành” ở phía sau gạch nối, cô cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó rung động.
Nhị Hắc: “Ui chu choa, có một thiếu nữ đang rung động đây này….” Âm thanh của nó tràn đầy vui vẻ, cảm giác như nó muốn đứng dậy nhảy múa với những trái tim màu hồng đang bay lơ lửng tưởng tượng kia.
Hướng Vi: ‘…” Mày cũng chỉ là một cái bút thôi, đừng có dễ dàng mê trai như vậy có được không.
Vừa cười cười vừa trừng mắt nhìn Nhị Hắc, Hướng Vi không kìm được lại nhìn tờ giấy trong tay một lần nữa.
Ừ, đúng rồi, cô chỉ là cảm thấy chữ của Giang Thành đẹp thôi.
Hướng Vi tự nói với bản thân như vậy, theo thói quen hơi cắn môi, ý cười tràn ngập trong đáy mắt.
Lúc này bạn học ở phía sau lại chuyển lên một tờ giấy thứ ba.
Sau khi nhận tờ giấy, Hướng Vi cảm thấy hình như trái tim cô đang run rẩy từng đợt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của bạn học phía sau.
Cô cúi đầu, rũ mắt nói một tiếng cảm ơn, cầm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay nhưng không mở ra xem.
Nhị Hắc đang vui vẻ vì hạnh phúc một đời của chủ nhân cảm thấy gấp đến mức muốn nhảy từ trên bàn xuống đất: “Ui cha cha, cô mau nhìn xem chủ nhân nhà ta nói cái gì đi đi đi ~ Ta tò mò quá rồi.”
“…” Không phải gửi cho mày, tò mò cái gì chứ?
Hướng Vi trực tiếp đem Nhị Hắc bỏ vào trong hộp bút, làm ngơ tiếng gào thét kháng nghị của nó, lặng lẽ mở tờ giấy trong tay:
(Ngày mai tôi đi đón em.)
Ừ.
Hướng Vi âm thầm đáp ứng trong lòng, rồi xé một tờ giấy ghi chú, đỏ mặt ghi lời đáp lên rồi nhờ bạn học phía sau chuyển giao.
Chỉ trong một lát, tờ giấy ghi chú đã đến tay Giang Thành.
Sau đó, đám quần chúng hóng chuyện xung quanh phát hiện, đại ca nhà mình lại bắt đầu phóng điện lung tung. Tuy rằng cậu ấy lấy mu bàn tay chống cằm, che khuất độ cong của khóe miệng, nhưng cái vẻ đắc ý trong đáy mắt kia thì không làm sao giấu nổi.
Cuối cùng thì đội sổ đã truyền lời nói gì cho đại ca? Mà có thể khiến cậu ta cao hứng thành như vậy.
Mọi người quá mức tò mò, dùng ánh mắt kích động Nguyên Dã rình coi.
Nguyên Dã đã tò mò đến mức chịu không nổi, lén làm động tác tay ok với mọi người, rồi cười hề hề vươn cổ dài ngó ngó, nhưng khi tầm mắt mới vừa chạm đến mép tờ giấy thì Giang Thành liền đem cất tờ giấy đi.
Nguyên Dã: “……”
Thất bại trong gang tấc nghĩa là như thế nào?
Thật quá tuyệt vọng mà.
Nguyên Dã chịu không nổi, hỏi: “Rốt cuộc thì đội sổ nói với cậu cái gì?”
Giang Thành không đáp, chỉ cần thận bỏ tờ giấy vào trong túi áo sơ mi, khẽ cười cười, trong lòng ngọt ngào như mứt quả.
Cô ấy nói…
(Cậu cười lên cũng rất đẹp trai. Ngày mai gặp lại. ^_^)
Chữ viết nhỏ nhắn tinh tế ghi trên tờ giấy ghi chú màu hồng, cậu giống như có thể nhìn thấy bộ dáng khi viết của cô ấy.
Thẹn thùng đáng yêu.
……
Ở bên kia, Hướng Vi thẹn thùng đáng yêu nào đó đã đỏ bừng mặt, nóng tới mức muốn tự nướng chín bản thân, vệt đỏ trên mặt rất lâu mới tan đi.
“Vi Vi, ngày mai lúc đi bộ thì đi cùng nhau nhé?” Tần Khả Viện nói.
Hướng Vi gật đầu: “Ừ.”
Ngày mai, cô phải ở cạnh Giang Thành trong phạm vi gần một mét, nếu có Tần Khả Viện cũng ở cạnh thì sẽ bớt đáng nghi hơn.
Nhị Hắc: “Ha ha, tại sao cô không rủ cả lớp đi luôn đi?” Loài người nhát gan này.
Hướng Vi: Ngày mai là hoạt động cả lớp mà.
Cô mỉm cười với Nhị Hắc, rồi lại quăng nó vào hộp bút.
Nhị Hắc: “……” Cô cứ đắc ý đi, qua mấy hôm nữa thì cái hộp bút này không giữ được ta nữa đâu. Hừ hừ hừ.
Ở trên bục giảng, Thẩm Hạo đang nói về lộ trình đi bộ ngày mai, địa điểm cắm trại với các hoạt động chi tiết.
Thẩm Hạo: “9 giờ sáng mai tập hợp ở cổng trường, 9 giờ 15 phút bắt đầu đi, đi bộ qua vòng xoay về phía trung tâm triển lãm, buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng Nam Đại, sau đó ngồi phà đến đảo để cắm trại.
Hướng Vi chăm chú nghe và ghi chép lại từng chi tiết một.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, chưa đến 7 giờ Hướng Vi đã rời giường, sau khi chuẩn bị trang điểm xong thấy thời gian còn sớm, cô quyết định trở về phòng làm bài tập.
Nhị Hắc: “…” Đây là cái bộ dáng mà một thiếu nữ đang tuổi yêu đương nên có à?
Chàng trai mà cô hẹn đang trên đường tới, nhưng cô mặt không đỏ tim không đập, không hề thấp thỏm bất an còn chưa tính, nhưng cái tư thế làm bài tập vững như Thái Sơn kia là cái quỷ gì vậy?
Nhị Hắc chịu không nổi: “Chủ nhân nhà ta sắp đến rồi, cô không ra cửa chờ cậu ta đi mà còn ở đây làm đề gì vậy?”
Hướng Vi nhìn đồng hồ báo thức ở trên bàn: “Bọn tao hẹn nhau lúc 8 giờ rưỡi, bây giờ mới 8 giờ hơn 10 phút mà.”
Nhị Hắc: “Chủ nhân nhà ta có thể sẽ đến sớm, cô lại không có điện thoại di động, lỡ như cậu ta đến sớm thì ngoại trừ việc chờ ở ngoài thì cũng không làm được gì cả. Cô nhẫn tâm bắt cậu ta chờ đợi lâu như vậy sao?”
Hướng Vi nghe thấy vậy, trong lòng cũng hơi rối loạn, cầm Nhị Phấn trong tay gõ gõ vào đầu lẩm bẩm: “Nghe qua cũng thấy hợp lý.”
“Vi Vi, cô gõ đau ta.” Nhị Phấn bị đau nói to.
Hướng Vi: “…” Đã đến lúc cô nên đổi một cái bút chì bấm khác rồi.
“Bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi.” Hướng Vi vừa nói vừa thu thập đồ đạc.
Nhị Hắc thấy thế, trong lòng kích động rơi nước mắt chua xót: Muốn đem khuê nữ này gả ra ngoài cũng thật khó khăn mà.
Hướng Vi rất nhanh đeo balo đi ra cửa, quả nhiên đã thấy Giang Thành đang đứng ở đầu ngõ. Cậu mặc một chiếc áo thun màu đen rộng, trên ngực có in một bộ xương khô màu trắng, cùng với quần đùi đến đầu gối và giày bóng rổ, trông vô cùng đẹp trai cuốn hút.
Giang Thành vẫy vẫy tay từ xa, Hướng Vi chạy chậm qua, cô ngừng lại ở trước người cậu, đôi mắt cười cong cong như hình trăng non.
“Tại sao cậu đến sớm vậy?”
Thay cho bộ đồng phục rộng thùng thình hàng ngày, Hướng Vi hôm nay mặc áo thun vận động đơn giản với quần đùi, phác họa dáng người lả lướt xinh đẹp vô cùng rõ ràng.
Giang Thành ngây người nhìn người trước mặt, một lát sau mới cười nói: “Không phải em cũng đến sớm sao?”
“Là Nhị Hắc… à không… tôi… tôi sợ cậu chờ lâu nên ra nhìn xem. Cậu chờ có lâu không?” Hướng Vi nói năng lộn xộn.
Giang Thành chỉ cho là cô đang khẩn trương, cậu liền vươn tay xoa xoa đầu cô: “Tôi mới đến thôi, không lâu.” Chỉ một tiếng mà thôi.
“Vậy là tốt rồi.” May là cô nghe lời Nhị Hắc nói, ra trước thời gian. Hướng Vi cảm thấy cực kỳ may mắn: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Giang Thành gật đầu.
Nhà Hướng Vi cách trường học không xa, ngày thường cô đều đi bộ đến trường, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ là, người bên cạnh không giống nhau, khiến cho đoạn đường cô đã đi qua ngàn vạn lần trở nên ngắn ngủi, chỉ một lát đã đến trường.
Ở cổng trường đã tập trung không ít bạn học cùng lớp.
Hướng Vi nhìn thấy Tần Khả Viện, vẫy vẫy tay chào hỏi.
“Vi Vi.” Tần Khả Viện vui vẻ chạy đến chỗ cô, thân thiết lôi kéo tay cô: “Hôm qua lúc tan học mình quên mua đồ ăn vặt rồi, cậu đi với mình lại chỗ quầy bán đồ ăn vặt đi.”
“Hả?”
Đến chỗ quầy bán đồ ăn vặt?
Như thế không phải tương đương phải rời khỏi Giang Thành sao?
Nhưng Nhị Hắc yêu cầu là không được rời xa Giang Thành quá một mét.
Nhưng nói từ chối Tần Khả Viện thì lại quá mức tàn nhẫn rồi, bạn thân cùng nhau đi quầy bán đồ ăn vặt là một chuyện bình thường, cô làm sao có thể từ chối đây?
Hướng Vi cảm thấy cực kỳ khó xử.
“Vi Vi?” Tần Khả Viện thấy Hướng Vi không nói lời nào, cô cảm thấy kỳ lạ trong lòng, chớp chớp mắt.
“À… mình…” Hướng Vi nhìn về phía người sắp cách cô hơn một mét – Giang Thành, cảm giác khổ không nói nên lời.
Biểu cảm kia trong mắt Giang Thành chính là---- em không muốn rời xa anh.
Chuyện này khiến Giang Thành cao hứng cực kỳ. Cậu rũ mắt, cong môi cười, nhanh chóng bước qua: “Vừa lúc tôi cũng có chút đồ muốn mua, đi cùng nhau có được không?”
“Được nha.” Hướng Vi vui mừng quá đỗi, sau đó lại cảm thấy biểu hiện của mình quá mức lộ liễu liền ngượng ngùng quay đầu nói với Tần Khả Viện: “Cùng nhau đi luôn đi, tránh khỏi bị tụt lại phía sau.”
Nhị Hắc & Tần Khả Viện: “……” Thứ lý do này thật đáng ngờ.
Giang Thành lại cực kỳ cưng chiều nói: “Hôm nay nhiều người, đúng là dễ tụt lại phía sau lắm.”
Nhị Hắc & Tần Khả Viện: “……” Thứ hôm nay có nhiều không phải là người, mà là thức ăn cho chó có được không????
Ba người một bút đi vào quầy bán quà vặt, Hướng Vi không có đồ gì muốn mua nên cầm Nhị Hắc chờ ngoài cửa.
Tần Khả Viện biết Hướng Vi không có nhiều tiền tiêu vặt nên cố ý mua hai phần đồ ăn vặt, chuẩn bị chia sẻ với cô ấy, nhưng đến lúc tính tiền thì bị Giang Thành ngăn cản.
“Để tôi trả cho.” Giang Thành nói.
“Hả?” Tần Khả Viện giật mình, vội vàng từ chối: “Tự mình trả là được rồi.”
Giang Thành kiên trì: “Cho tôi một cơ hội có được không?” Khi nói chuyện cậu còn ý vị thâm trường mà nhìn về phía người đang ở ngoài cửa, sau đó thu hồi tầm mắt, lần thứ hai nhìn về phía Tần Khả Viện, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Nụ cười này bắt hồn Tần Khả Viện đi mất rồi, nói gì là đồ ăn vặt.
“À à… vậy thì cảm ơn cậu.”
Sau khi từ quầy bán đồ ăn vặt ra ngoài, Tần Khả Viện lôi kéo Hướng Vi, vẻ mặt si mê nói:
“A a a a … Vi Vi cậu quá mức hạnh phúc rồi.”
“Này, cậu chậm lại một chút, chậm một chút đi…” Hướng Vi có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, Giang Thành vẫn còn ở đây.
“Yên tâm, tôi không bị tụt lại phía sau đâu.” Cậu ở phía sau, nhẹ nhàng mỉm cười.
Hướng Vi đỏ bừng mặt: “À, ừ, may là chân cậu dài.”
Nhị Hắc: “……” Đây là cái kiểu nói chuyện không có muối gì vậy? Loài người khi yêu đều nhàm chán như vậy à?
….
Trong lúc đi bộ, vì phòng ngừa hai thiếu nữ “chân ngắn” nào đó bị tụt lại phía sau, Giang “chân dài” lôi kéo Nguyên “chân dài” đi chậm lại, một bước đi thành ba bước.
Đi được một lúc, Nguyên Dã chịu không nổi, gửi một cái wechat cho người bên cạnh.
Nguyên Dã: ???? Cậu theo đuổi con gái nhà người ta thì sao lại lôi kéo mình? Hôm nay mình ăn no rồi, không thiếu thức ăn cho chó đâu. Cảm ơn.
Giang Thành: Lát nữa chụp ảnh chung với cậu.
Nguyên Dã: Ok.
Họ Nguyên nào đó đã sớm cười như người bệnh tâm thần: Ahahaha, chờ đến tối đem ảnh chụp khoe một lượt bạn bè, lo gì không có em gái xinh đẹp tự động liên lạc chứ?
Hai chàng trai “chân dài” nào đó đảm đương nhiệm vụ hộ hoa sứ giả, bước đi nhẹ nhàng, tâm tình tươi sáng tới mức muốn so với ánh mặt trời lúc sáng sớm bảy tám giờ.
Nhưng mà đúng lúc này, một thiếu nữ phía trước bỗng nhiên “Ui da” một tiếng, thiếu chút nữa té ngã.
Giang Thành tay mắt nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ được người.
“Làm sao vậy?” Cậu khẩn trương hỏi.
“Hình như là trật chân.” Hướng Vi nói, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó.
“Để tôi nhìn xem.” Giang Thành ngồi xổm xuống, nhìn thấy mắt cá chân Hướng Vi đỏ một đám, cậu vừa nhẹ nhàng xoa xoa, vừa hỏi: “Còn đau không?”
Tiếp xúc gần như vậy với Hướng Vi vẫn là lần đầu, cô cố gắng kiềm chế vẻ ngượng ngùng tràn đầy trong lòng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tốt hơn nhiều rồi…”
Nguyên Dã ở một bên đã sớm bị bộ dáng dịu dàng của một người nào đó làm cho nổi da gà. Lần trước cậu ta bị trật eo mà kẻ này còn không buồn liếc cậu ta một lần, trực tiếp gọi 120 đến kia kìa.
Tần Khả Viện lấy hai tay ôm mặt, hai mắt tràn đầy màu hồng mà âm thầm gào thét trong lòng: A a a, Giang Thành thế mà lại quỳ một gối xuống đất giúp Vi Vi xoa chân. Qùy, một, chân, a a a~
“Hay là gọi 120 đi.” Nguyên Dã muốn chọc tức Giang Thành, cố ý nói.
Hướng Vi vừa nghe thấy bèn lập tức từ chối: “Không cần không cần, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.”
Vết thương của cô không có nghiêm trọng đến mức phải nằm viện, nếu đi bệnh viện lại không thể tham gia cắm trại ngoài trời, vậy thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ như hình với bóng với Giang Thành 24/24.
Tuyệt đối không thể đi bệnh viện.
“Mình nghỉ một chút là được rồi.” Hướng Vi nói, sau khi nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Khó được mấy khi cả lớp cùng nhau đi cắm trại, mình không muốn bỏ qua.”
Nhị Hắc & Nguyên Dã & Tần Khả Viện: Là không muốn bỏ qua cơ hội cắm trại với Giang Thành thì có.
Giang Thành cũng nghĩ như vậy, vì thế cậu vui vẻ cong cong khóe miệng nói: “Để tôi cõng em.”
Hướng Vi không muốn phiền toái cậu ấy, đang tính từ chối nhưng lại thấy Nguyên Dã kéo Tần Khả Viện chạy nhanh về phía trước, để lại một câu nói:
“Hai người các cậu đi nhanh lên, chúng ta đang tụt lại phía sau rồi.”
Hướng Vi: “…” Mấy người có thể nghĩ đến tốc độ của người bị thương ở chân không?
Cuối cùng, để không bị tụt lại phía sau, Hướng Vi không thể không đồng ý với lòng tốt cỏa Giang Thành, nhờ cậu ấy cõng đi đến điểm cắm trại.
Phía sau còn có không ít bạn học, hai người cũng không vội, Giang Thành đi không nhanh nhưng cảm thấy rất ổn.
Nhưng mà rất nhanh, cậu cảm thấy không ổn tý nào, bởi vì…
“Có nặng quá hay không?” Người trên lưng nói.
Hơi thở của thiếu nữ phả vào cổ, làm trái tim của Giang Thành ngứa ngáy.
“Sẽ không.” Cậu cố gắng trấn định.
Hướng Vi: “Vất vả cho cậu rồi.”
Lại một trận hơi thở ấm áp.
Giang Thành: “Không vất vả đâu.”
“À đúng rồi, cảm ơn đồ ăn vặt của cậu.”
Lại một trận hơi thở ấm áp.
Giang Thành: “Không cần khách khí. Em thích là tốt rồi.”
“Mình với Tần Khả Viện đều rất thích. A, mọi người hình như đều đi nhanh hơn, có khi nào không kịp không?”
Trong lòng muốn nói cảm ơn Giang Thành, Hướng Vi không nhận thấy xưng hô của mình cũng thân thiết hơn một chút.
Đối với Giang Thành, người trên lưng hôm nay hình như đặc biệt muốn nói chuyện phiếm thì phải.
Hơi thở ấm áp dịu dàng một trận nối theo một trận phả vào cổ cậu.
Giang Thành đã sắp không chịu nổi, chỉ hận không thể nhảy xuống biển bơi một vòng rồi quay về nhưng người trên lưng còn không ngừng thổi khí, nói:
“Giang Thành, thể lực của cậu thật tốt.”
Giang Thành: “…………………………”
Lạc: Có thể IQ của chị Vi không quá thấp, nhưng thực sự nhận thức về tềnh êu quá thấp rồi -_- Lạc cũng có cảm giác như Nhị Hắc, cha mẹ già không biết khi nào mới gả được con gái đây oa oa oa (T.T)
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
27 chương
23 chương
68 chương
5 chương
406 chương
61 chương
89 chương
95 chương