Hướng Vi tuy không được đề tên trên bảng vàng danh dự nhưng trong lần thi sát hạch này cũng có tiến bộ rõ rệt, không chỉ tất cả các môn thi đều đạt tiêu chuẩn, thi tiếng Anh còn được những tám mươi điểm. Khi chủ nhiệm lớp công bố điểm thi còn đặc biệt khen ngợi cô. “Lớp chúng ta trong lần thi sát hạch lần này, tuy rằng vẫn là đứng đầu toàn khối từ dưới lên nhưng mọi người không cần nhụt chí. Các em nghĩ xem, ngay cả Hướng Vi còn có thể thi đạt tiêu chuẩn, còn có chuyện gì là không thể nữa đâu? Các em phải tự tin vào bản thân.” Hướng Vi: “...” Thầy giáo à, khi thầy nói những lời này thì có nghĩ đến cảm nhận của em không vậy? Cái gì gọi là “ngay cả Hướng Vi còn có thể thi đạt tiêu chuẩn”? Tuy nghe như vậy có vẻ là cô là một học sinh chăm chỉ học tập, nhưng những lời như này nghe vẫn hụt hẫng lắm chứ. Hướng Vi dở khóc dở cười. Nhị Hắc: “Nhìn xem nhìn xem, chúng ta đã tạo được kỳ tích lớn lao như thế nào. Chắc cô đang cảm thấy kiêu ngạo lắm.” Cái từ “kỳ tích” này hình như... Ở trong mắt mọi người, cô không còn thuốc chữa như thế sao? Nhị Hắc: “Cô lần này quả nhiên khiến ta phải thay đổi cách nhìn. Về sau ta sẽ gọi cô là Nhị Vi, chúng ta cùng nhau làm ra kỳ tích.” Hướng Vi: “...” Cô cũng không muốn xưng anh gọi em với một cái bút một chút nào nha. Nhưng với tính cách kiêu ngạo của Nhị Hắc, nếu như cô trực tiếp từ chối thì sẽ chọc giận nó. Bây giờ nó là bách khoa toàn thư của cô, không thể nào đắc tội được, cần phải hầu hạ tốt giống như hầu hạ tiểu tổ tông vậy. “Gọi tao là Vi Vi đi, giống với Giang Thành.” Hướng Vi viết vào tờ giấy nháp. Khi viết đến hai chữ Giang Thành, khóe miệng lại cong lên một chút. Nhị Hắc: “...” Ở đây có một thiếu nữ thiểu năng trí tuệ bắt đầu hoài xuân này. Nhị Hắc: “ Vi Vi quá bình thường rồi, Nhị Vi có vẻ có nội hàm hơn.” Hướng Vi: “...” Cái gì nội hàm cơ??? Giống cái nội hàm của Nhị Hắc ấy hả? Cô xin phép từ chối có được không? Sau khi tan học, không ít bạn học đến chúc mừng Hướng Vi thi đạt tiêu chuẩn. “Đội sổ, chúc mừng nha. Bọn mình tự hào vì cậu.” “Đợi cậu được đề tên trên bảng vàng danh dự thì bọn mình sẽ liên hoan một bữa mừng thành công.” “Một bữa liên hoan nho nhỏ sao đủ? Nếu cần thì phải chạy đi khoe với toàn trường. Hướng Vi: “...” Mấy chuyện này hình như quá khoa trương rồi. Nhưng mà.. Nếu có một ngày thực sự được đề tên trên bảng vàng, cô sẽ ăn mừng như thế nào nhỉ? Hướng Vi chống cằm tưởng tượng, trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng của Giang Thành. Chắc là, có khi... cô sẽ cùng cậu ấy chia sẻ niềm vui nhỉ? Nghĩ đến đây, Hướng Vi quay đầu lại nhìn vị trí của Giang Thành nhưng không thấy người đâu cả. “Thành ca đi tập bóng rổ rồi. Sau buổi học hôm nay có trận chung kết.” Một bạn học hảo tâm giải thích nghi ngờ của cô. “Mình không phải là tìm cậu ấy...” Hướng Vi đỏ mặt nói. Rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. Mọi người lại cười mờ ám. Nam sinh kia lại hỏi: “Buổi tối có trận chung kết, cậu có đi xem không?” Nhị Hắc: “Đi đi.” Hướng Vi: “...” Bọn họ không nghe được mày nói chuyện thì mày kích động như vậy để làm gì? “Mình không đi đâu. Các cậu cố lên nhé.” Hướng Vi cười lễ phép đáp. “Không đi à? Thật đáng tiếc quá.” Vẻ mặt của mọi người tràn đầy thất vọng. Hướng Vi cười cười xin lỗi rồi mới quay đầu lại đọc sách. “Vi Vi, hôm nay lúc tan học cậu không đi xem bóng rổ sao? Mình nghe nói Giang Thành sẽ tham gia đó.” Tần Khả Viện nói. Hướng Vi lắc đầu: “Buổi tối mình có việc nên phải về nhà sớm một chút.” Hôm nay, Hướng Minh Cường có ca trực đêm, cô muốn về nhà sớm một chút để đưa phiếu điểm cho ông ấy xem. “Chính là không đi cổ vũ Giang Thành đấy, không có chuyện gì chứ?” Tần Khả Viện lại nói. Không đi, thực sự có lỗi với cậu ấy. Nhưng mà... “Đội cổ động viên của cậu ấy nhiều đến mức có thể xếp vài vòng quanh sân trường, mình có đi hay không cũng giống nhau mà.” Hướng Vi nói. Tần Khả Viện: “...” Rõ ràng không giống nhau mà. Trong lòng của Giang Thành, có khi đội cổ động viên có thể xếp một vòng quanh Trái Đất cũng không bằng một Hướng Vi này đâu. Nhị Hắc cũng không còn lời nào để nói, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nó kháng nghị: “Ta muốn đi xem chủ nhân nhà ta thi đấu.” Hướng Vi làm như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách. Nhị Hắc: “Nếu hôm nay không được nhìn thấy chủ nhân nhà ta thi đấu, ta sẽ bế quan tu luyện, không bao giờ nói chuyện với cô nữa.” Hướng Vi: “……” Thế mà lại đi uy hiếp cô. Ấu trĩ vậy. Hướng Vi không thể nào lay chuyển được, đành phải đồng ý với Nhị Hắc. Chuyện này làm cho Nhị Hắc vui mừng quá đỗi, đối với trận bóng rổ buổi tối vô cùng kỳ vọng. Đến khi tan học, nó nói với Hướng Vi: “Ta giúp cô nghĩ lời nói rồi này.” Hướng Vi: “Lời nói gì cơ?” “Thành ca cố lên, Thành ca vô địch.” “...” “Không thích sao, đây đây, ta còn có dự phòng nữa này. ‘Thành ca là tuyệt nhất, em vĩnh viễn yêu anh.’ Cái này thế nào?” “...” Cô có thể nói là quá đả kích người rồi không? Hướng Vi buồn cười lắc đầu: “Đừng mất công làm gì. Cậu ấy không nghe thấy đâu.” “Nói to một chút là được mà.” “Tùy mày thôi.’ Nghe được câu trả lời như vậy, Nhị Hắc cho rằng Hướng Vi đồng ý tiếp thu ý kiến của nó, kết quả là... Cô ấy thế mà đem nó đưa cho bạn cùng bàn. “Khả Viện, nhờ cậu cầm cái bút này một chút nhé. Mai sáng mình lại lấy lại. À đúng rồi, nhất định cậu phải mang nó đi ra sân bóng rổ đó.’ Nói xong lời này, cô liền ôm cặp sách chạy mất tăm. Nhị Hắc ngẩn ra nửa ngày mới phản ứng lại, đối với bóng dáng đi xa dần của Hướng Vi mà gọi lớn: “Nhị Vi, cô mang ta về đi, mang ta về...” Âm thanh ai oán bi thương quanh quẩn thật lâu ở trong phòng học. Nhị Hắc vẫn không thể nào tin được, thân là một yêu tinh có chỉ số thông minh cao, thế mà nó lại bị thiếu nữ thiểu năng trí tuệ Hướng Vi này lừa cho một vố. Cô đáp ứng cho nó xem thi đấu, nhưng lại không đồng ý mang nó đi. Aaaaaaaa, sao tự nhiên nó lại có cảm giác Nhị Vi thông minh lên vậy? Tần Khả Viện tạm thời giữ bút cũng mê man không hiểu ??? Tại sao vừa rồi Vi Vi đem cái bút này giao cho cô mà như đang giao con của cô ấy vậy? “Đây không phải bút của Giang Thành sao?” Tần Khả Viện cận thận chọt chọt cái bút máy màu đen, lẩm bẩm. Nhị Hắc: “Nhanh đem ta trả cho Nhị Vi đi. Ta đang có mười nghìn từ chỉ trích chưa nói đây này...” Nhưng mà Tần Khả Viện không nghe thấy Nhị Hắc nói chuyện, cô đem Nhị Hắc bỏ vào hộp bút rồi đeo cặp đi ra sân bóng rổ, tính chuyện sau khi xem xong trận đấu thì trực tiếp đi về nhà. Nhị Hắc: “...” Tự nhiên lại đem nó để cùng một đám bút ngu ngốc chưa đắc đạo là thế nào? Còn không bằng Nhị Phấn ngu ngốc đáng yêu đâu. Ơ, tự nhiên nó lại nhớ đồ ngốc đáng yêu kia là sao nhỉ? . Hướng Vi sau khi về đến nhà thì thấy Hướng Minh Cường đã mặc xong đồ lao động, chuẩn bị đi làm trong xưởng. Nhìn thấy cô trở về, ông ấy hỏi: “Thi cử thế nào?” Đời trước, mỗi lần cô cầm phiếu điểm trở về, Hướng Minh Cường đều sẽ hỏi cô như vậy, rồi cô luôn lắc đầu, tỏ vẻ thất bại, rồi Hướng Minh Cường cũng không hỏi thêm gì nữa. Không biết là không muốn gây áp lực cho cô hay là không quan tâm nữa. Không nghĩ nữa, Hướng Vi đưa phiếu điểm qua, rồi giấu hai bàn tay nắm chặt nhau ở sau lưng, che giấu vẻ khẩn trương. Hướng Minh Cường nhìn phiếu điểm, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm: “Đạt tiêu chuẩn rồi.” Sau đó, trên khuôn mặt già nua nghiêm trang kia có vài phần tự hào. Hướng Vi thấy vậy thở phào một hơi. Xem ra ông ấy không phải là thờ ơ với thành tích học tập của cô. Trước kia có lẽ là không muốn gây áp lực cho cô thôi. “ Hôm nay, giáo viên còn khen con nữa.” Hướng Vi cười nhẹ nhàng, nói. Hướng Minh Cường gật đầu: “Tiếp tục cố gắng nữa.” Rồi không nói gì nữa, đem trả phiếu điểm cho cô. Hướng Vi cầm phiếu điểm đứng tại chỗ, chờ đến khi ông ấy chuẩn bị xong mới nhỏ giọng nói: “Phòng của con...” Cô không nói hết lời, nhưng Hướng Minh Cường đã nghe hiểu, đang muốn nói gì đó thì Dư Lệ giành trước một bước. Dư Lệ nói: “Lần này Thanh Dao thi đứng đầu lớp, xếp thứ hai toàn khối.” “Thành tích của Thanh Dao luôn tốt, bây giờ còn cũng khối với Vi Vi, nên phụ đạo cho Vi Vi nhiều hơn.” Hướng Minh Cường nói. Dư Lệ cười cười gật đầu: “Con bé này, càng ngày càng ham chơi. Hôm nay vừa về chỉ đưa phiếu điểm xong lại đi, cũng không biết đi đâu nữa. Chờ nó về thì tôi sẽ nói chuyện với nó.” “Được rồi. Mấy chuyện trong nhà giao cho bà. Tôi đi làm đây.” “Vâng. Ông chú ý an toàn nhé.” Hai người mỗi người một lời, vừa nói vừa đi ra ngoài cửa. Hướng Vi đứng tại chỗ, trong lòng lạnh lẽo. Nhìn thấy Hướng Minh Cường đã ra đến công, cô thất vọng chép miệng, yên lặng trở về căn phòng tối tăm của chính mình. Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên giường có thêm một bàn đọc sách màu hồng có thể gấp gọn được, cùng với một cái đèn màu trắng nhỏ. Giọng nói của Hướng Minh Cường từ cửa truyền vào. “Cái bàn là cha lấy gỗ cũ trong xưởng về làm. Tất cả mọi người đều nói màu hồng nhạt đẹp. Nếu con không thích, hôm nào cha rảnh rỗi thì lại tháo ra sơn màu khác.” Hướng Vi vừa mừng vừa sợ, ngoan ngoãn đáp: “Màu hồng nhạt rất đẹp.” “Thích thì tốt, nhớ chăm chỉ học tập.” “Con sẽ cố gắng.” Thu hồi tầm mắt, Hướng Vi lại nhìn thấy ý cười trên mặt Dư Lệ cứng đờ. Nghĩ đến chuyện Hướng Minh Cường vì cô mà đóng bàn với cái đèn, chắc trước đó Dư Lệ cũng không biết gì? Hướng Vi đóng cửa phòng lại, ngồi nhìn bàn học với đèn sáng trong phòng, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Tuy rằng cô không biết vì sao đời này mọi chuyện không quá giống với đời trước, nhưng cô thích những thay đổi như vậy. Càng thêm có động lực học tập. Nhưng mà... Bởi vì Nhị Hắc không có ở đây, khi gặp chỗ khó không có người giảng giải, hiệu suất học tập của Hướng Vi cực kỳ thấp, trên cơ bản chỉ có thể than thở cả đêm với Nhị Phấn. Mười câu nói thì có chín câu “Nếu Nhị Hắc có ở đây thì tốt rồi.” Ngày hôm sau, Hướng Vi nhớ nhung Nhị Hắc cả đêm nên đến trường sớm, chờ Nhị Hắc với Tần Khả Viện. Kết quả nhận được lại là... Nhị Hắc đã bị Giang Thành cầm đi rồi. “Vi Vi, thật xin lỗi.” Tần Khả Viện xin lỗi rối rít. “Lúc ấy nhìn Giang Thành cực kỳ tức giận, cậu ấy đến đòi mình, mình không dám không đưa.” Khi nhắc đến Giang Thành, vẻ mặt của Tần Khả Viện còn hiện rõ vẻ sợ hãi, chắc lại bị dọa không ít. Nhưng chuyện này lại làm Hướng Vi ngại ngùng, nếu không phải cô đem Nhị Hắc đưa cho Tần Khả Viện thì Tần Khả Viện cũng không bị Giang Thành dọa sợ. Hướng Vi: ‘Bút kia vốn dĩ là của cậu ấy, cậu không cần phải xin lỗi đâu.” “Nói thì nói vậy thôi. Nhưng mà...” Tần Khả Viện bối rối trong lòng, hạ thấp giọng meo meo nói: “Vi Vi, cậu với Giang Thành có phải là cãi nhau không vậy?” Hả? Hướng Vi ngơ ngác: “Tại sao lại hỏi như vậy?” “Hôm qua, Giang Thành đang chơi bóng, nhưng không hiểu vì sao tự nhiên lại bảo tạm dừng, sau đó đi đến trước mặt mình, nhìn chằm chằm cái bút mà cậu đưa cho mình một lúc lâu. Ánh mắt kìa...” Tần Khả Viện vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình. “Cực kỳ đáng sợ. Mình không dám nhớ lại đâu, lúc ấy hình như cậu ấy tức giận lắm.” Giang Thành tức giận sao? Nhưng vì chuyện gì cơ chứ? Không lẽ... là vì cô đưa Nhị Hắc cho Tần Khả Viện hả? Hướng Vi càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Rốt cuộc thì Nhị Hắc là cậu ấy cho cô mượn, không có sự đồng ý của cậu ấy thì cô không nên đưa cho người khác. Nghĩ vậy, Hướng Vi cảm thấy cực kỳ áy náy, chỉ hận không thể giải thích rõ ràng luôn cho Giang Thành. Tiếng chuông vào học vang lên. Cô quay đầu nhìn chỗ của Giang Thành, thấy cậu ấy đang cúi đầu viết cái gì đấy, vẻ mặt bình tĩnh. Hình như thực sự tức giận rồi. Tiết đầu tiên là tiết toán, giáo viên dạy toán chỉ nói một chút về thành tích của kỳ thi sát hạch lần này rồi bắt đầu giải bài thi. Giảng đến đề bài toán chứng minh thì Hướng Vi bị gọi tên. “Hướng Vi, em đi lên giải đề bài này.” Giáo viên dạy toán nói. Trong lòng Hướng Vi đang bận suy nghĩ việc làm sao để giải thích với Giang Thành lúc tan học, bỗng nhiên nghe thấy tên mình, ngây người một lúc mới có thể hồi phục tinh thần. Cô chậm rãi đứng dậy, nhìn đề bài toán trên bảng đen, trong lòng bồn chồn. Đề bài kia cô làm một lần rồi, còn làm đúng nữa. cô nhớ lúc ấy phải làm ba cái chứng minh phụ trước, đầu tiên hình như là A...A... AE hay là AF? Ý chứng minh đầu tiên là do Nhị Hắc nhắc nhớ cô, sau đó thì là do cô tự làm, theo lý thuyết thì cô phải làm được mới đúng chứ? Cũng không biết vì sao, lúc này trong đầu cô trống rỗng, khẩn trương đến hoang mang lo sợ. Hướng Vi cũi đầu, muốn nhìn quá trình làm bài trên bài thi thì lại bị giáo viên dạy toán gõ gõ bảng đen làm cho hoảng sợ. “Đi lên làm bài.” Giáo viên toán trầm giọng nói. Tuy rằng trong lòng không nhớ gì nhưng Hướng Vi vẫn phải đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết, bắt đầu thử làm bài. “Tôi nhớ rõ đề này trong bài thi em làm đúng rồi.” Cô giáo dạy toán ở bên cạnh nói, mắt nhìn chằm chằm như sợ cô làm gì mờ ám. “Lúc thi làm được, tại sao bây giờ không làm được?” Hướng Vi nghiêng đầu nhìn cô giáo, một câu giải thích cũng không nói nổi. Lúc thi có Nhị Hắc, còn bây giờ thì... Cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ánh mắt nhìn đến Nguyên Dã ngồi ở cuối lớp, trong tay cậu ta đang giơ cao một tờ giấy A4, ở trên có ghi ba phần chứng minh. Phần chứng minh đầu tiên là A nằm giữa EF. Chỉ cần nhìn qua, trong lòng Hướng Vi đã nhớ ra cách giải, vội vàng quay người làm bài. Năm phút sau, cô buông phấn viết, trở về chỗ ngồi của mình. Trên đường đi còn cười với Nguyên Dã vẻ cảm kích. Nguyên Dã: Cười với tôi làm gì? Nhìn không ra kia là nét chữ của ai sao? Tôi chỉ là không nhìn được cảnh người nào đó muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại tức giận nên mới giúp một chút thôi. Nguyên Dã cào cào đầu, bên cạnh cậu, ánh mắt của Giang đại ca như muốn giết người vậy. Nguyên Dã: “...” Cầu xin mấy người, mấy người nhanh làm hòa đi. ... Lúc ra chơi, Hướng Vi đi tìm Giang Thành nhưng không thấy. Thấy Nguyên Dã đang ngồi đó, cô thuận tiện nói cảm ơn luôn: “Vừa rồi cảm ơn cậu.” “Người cậu nên cảm ơn là cậu ta.” Nguyên Dã chỉ vào chỗ nguồi của Giang Thành. Hóa ra người giúp cô giải vây là Giang Thành sao? Trong lòng cảm kích không thôi, Hướng Vi muốn đến chỗ Giang Thành ngay lập tức: “Cậu ấy đi đâu rồi.” Nguyên Dã: “Cậu lên sân thượng nhìn xem. Khi cậu ta tâm trạng không tốt đều đến chỗ đó.” “Được rồi. Cảm ơn cậu.” Hướng Vi đi một mạch lên sân thượng, quả nhiên nhìn thấy Giang Thành đang dựa lưng vào một cây cột trụ, trong tay đang cầm Nhị Hắc, cúi đầu trầm tư. “Giang Thành” Cô gọi khẽ, rồi nhẹ nhàng đi qua. Cậu ngẩng đầu nhìn qua, không nói gì. Nhị Hắc nói: “Nhị Vi ngu ngốc. Tại sao bây giờ cô mới đến?” Hướng Vi vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi. Hôm qua tôi có việc nên mới tạm thời đưa Nhị Hắc ... à bút của cậu... cho Tần Khả Viện giữ hộ.” Nhị Hắc: “..” Cái câu thật xin lỗi này là nói với cả nó cả cậu ta đúng không? “Chủ nhân nhà ta đang buồn, vì cô không chỉ đem cái bút mà cậu ta xem như bảo bối là ta đây đưa cho người khác mà còn không đi xem cậu ta thi đấu nữa.” Là vì nguyên nhân này sao? Hướng Vi vội vàng giải thích: “Cha tôi hôm qua có ca trực đêm, tôi muốn cầm phiếu điểm về sớm một chút cho ông ấy xem nên mới không đi xem cậu thi đấu được. Thực sự thì... tôi muốn đi cổ vũ cho cậu mà.” Từ lúc Hướng Vi xuất hiện ở đây, tức giận trong lòng Giang Thành cũng đã giảm bớt đi một nửa. Nghe xong lời giải thích của cô, cậu cũng không còn buồn bực trong lòng thêm nữa, đã vậy, câu nói “tôi muốn đi cổ vũ cho cậu” cuối cùng kia còn làm cho cậu cảm thấy có chút vui vẻ. Thật không có tiền đồ mà. Giang Thành vẫy tay với cô, ý bảo cô ngồi lại đây. Hướng Vi ngoan ngoãn nghe theo, đến ngồi bên cạnh cậu ấy. “Cậu không tức giận sao?” Cô cẩn thận hỏi. Giang Thành không trả lời, mà đổi tư thế thành nằm thẳng trên mặt đất, đem đầu gối lên đùi cô, nhắm mắt lại: “Tôi muốn ngủ một chút.” “Nhưng sắp đến giờ học rồi.” “Tối qua tôi ngủ không ngon.” “Nhưng mà..” “Bị em làm cho tức giận.” “……” Thôi được rồi. Nếu như cô sai, vậy thì làm gối đầu cho cậu ấy một chút vậy. “Chỉ có thể ngủ mười phút thôi đó.” Hướng Vi nói nhỏ, sợ đánh thức cậu ấy. “Ừ.” Giang Thành đáp lại, khóe miệng cười mỹ mãn. Bây giờ thôi cứ tạm thời chỉ ngủ mười phút thôi. Trong lòng cậu nghĩ như vậy.