Sau khi Hà Hồ An đem rương gỗ về mở ra thấy một người sống sờ sờ nhảy ra làm hắn hoảng sợ không nhẹ, mà khi thấy rõ diện mạo của người kia lại kinh hãi nói: "Vương gia, ngươi như thế nào lại ở bên trong?" Cố Ngôn Tích đem Hà Hồ An mắng cho một trận, phủi phủi dược ở trên người, đang muốn chạy lấy người lại bị hắn ngăn lại. Hà Hồ An kích động mà giữ chặt hắn: "Vương gia, ngươi trốn trong phòng luyện đan, chẳng lẽ cũng muốn điều tra quốc sư, có thể nói cho tiểu nhân có phát hiện gì không?" Cố Ngôn Tích nhớ tới hành động thân mật của quốc sư đối với Hoàn Ý Như, thần sắc trở nên lạnh lẽo: "Quốc sư này tuyệt đối không phải người lương thiện, hiện giờ chỉ nhiễu loạn triều cương, ngày sau tất trở thành mối họa, sớm một chút trừ bỏ mới tốt." Hà Hồ An nghe xong lời nói này, càng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, ngày đó kêu vài tên thân tín, chuẩn bị đêm đến đốt chùa Linh Ẩn. Một đám người che mặt lẻn vào trong chùa, hướng bên ngoài phòng luyện đan phóng hỏa. Mà lúc này A Cửu cùng Hoàn Ý Như đang ở trong phòng luyện chế đan dược đợt thứ hai. Trong đó một người giơ lên cây đuốc tẩm dầu hỏa, đột nhiên ngọn lửa từ đầu đuốc cháy ngược lên đuôi, không đốt vào căn phòng ngược lại đốt tới cánh tay hắn. "A...Cháy...Cứu mạng..." Người nọ nháy mắt bị ngọn lửa cắn nuốt, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Một thân tín khác tiến lên cứu hỏa, ngọn lửa trong nháy mắt chuyển dời lên trên người hắn. Hắn điên khùng mà vặn vẹo tứ chi, nhào hướng những thân tín khác ở xung quang, đem lửa lớn dẫn đến một đám người. Hà Hồ An thấy cảnh tượng như vậy trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng trốn vào sau cây, trơ mắt nhìn bọn họ bị thiêu cháy thành than. Hà Hồ An phẫn nộ mà siết chặt nắm tay, đấm mạnh một quyền vào thân cây: "Thật là thấy quỷ." Phong hoàng cháy khô từng mảnh bay xuống, như lén lút quanh quẩn ở quanh thân hắn. Hắn đem hai mảnh lá cây ở trước mắt kéo ra, thấy Bạch y nhân mang mặt nạ đứng cách hắn hơn mười bước. "Quốc sư, ngươi lại mang mặt nạ lên?" Hà Hồ An bại lộ tung tích, bắt đầu nói sang chuyện khác. "Ngươi gặp quỷ sao?" Thanh âm hắn phảng phất giống như trong thâm cốc, dư âm sâu thẳm. "Quỷ ở đâu chứ, quốc sư hơn nửa đêm còn vui đùa cái gì vậy." Hà Hồ An đầu đầy mồ hôi lạnh. Quốc sư chậm rãi bóc mặt nạ, vén tóc đen sang hai bên, hướng Hà Hồ An câu môi cười: "Vậy hiện tại thì sao..." "A..." Hà Hồ An đại kinh thất sắc, như là nhìn thấy người đáng sợ nhất thế gian. Đây không phải gương mặt tầm thường Hà Hồ An đã từng gặp qua mà là một gương mặt khác tuấn mỹ siêu thoát khác hẳn gương mặt phàm trần sở hữu. Gió thổi rối tung tóc đen đến eo, phảng phất giống như ác quỷ giương nanh múa vuốt, xé mở trái tim hỗn loạn của Hà Hồ An. "Không có khả năng, ngươi không phải đã chết rồi sao..." Hà Hồ An kinh sợ mà lui về phía sau, đến tận khi đụng phải thân cây thô to mới dừng lại. "Hà Hồ An, lâu như vậy ta không gặp, ngươi vẫn ngu trung như vậy, thật là làm ta quá thất vọng rồi." Quốc sư thở dài thật mạnh, đột nhiên mắt phượng hẹp dài nheo lại, "Không có thời gian cùng ngươi ôn chuyện, ta hiện tại yêu cầu một thứ, ngươi có bằng lòng cho ta hay không?" "Cái gì?" Hà Hồ An trố mắt hỏi. "Hồn phách của ngươi..." Quốc sư không đợi Hà Hồ An trả lời, nâng lên tay áo cách không khí duỗi tay về phía đỉnh đầu hắn. Hà Hồ An ở dưới tay hắn, hai mắt trắng dã hướng về phía trước, cả người không ngừng run rẩy, hư hoảng ngã xuống đất. Quốc sư đem bạch quang hút được thu vào tay áo, trầm giọng nói: "Xem ngươi đối với Ngô Tư quốc trung thành và tận tâm, tạm thời không lấy tính mạng của ngươi, nhưng mà thân thể này ta sẽ sử dụng." Nguyên bản Hà Hồ An đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên mở to hai mắt, quỷ dị mà xoay người đứng lên, hướng quốc sư máy móc mà khom lưng: "Vâng, thưa chủ nhân." Hôm sau giờ Thìn A Cửu đẩy cửa phòng, ngửi được một cỗ mùi dầu hỏa gay mũi. Hắn cảnh giác mà kêu Hoàn Ý Như, cũng nhau xem xét bốn phía có tinh hỏa hay không. Trừ bỏ trên đất có một mảnh nhỏ cháy đen thì cũng không có gì khác thường. Nhưng không bao lâu sau, mảnh nhỏ cháy đen tan thành cát bụi, cũng giống như tất cả tao ngộ đêm hôm qua bị vùi lấp đi...