Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 14
Kiều Hoa Hoa có vẻ như vì bản thân mình giựt dây Diệp Tư giảm béo mà vạn phần áy náy, lúc gặp lại Diệp Tư, đã không còn dám gọi cô là ‘Bánh bao nhỏ’ nữa, mà là thân thiết gọi ‘Tiểu Tư’.
Diệp Tư cũng không để ý đến cô ta, lười biếng ngồi, trải qua lần giảm béo này cô rõ ràng cảm thấy thân thể có chút yếu ớt, hiện giờ dưới nghiêm lệnh của Diệp Mạnh Giác là phải điều trị thân thể, tuy nhiên còn may Diệp Mạnh Giác cũng nghe lời cầu xin của cô, mời riêng một chuyên viên tư vấn về dinh dưỡng đến, một bên điều trị một bên giảm béo. Theo ý của chuyên viên dinh dưỡng, trong vòng nửa năm có thể giúp Diệp Tư gầy khoảng 5kg, tuy rằng thời gian lâu dài một chút, nhưng Diệp Tư vẫn thật cao hứng, nếu cô điều trị hơn một năm, không phải đã có thể trở thành một người gầy rồi sao?
Trong lúc Diệp Tư cao hứng, thì Diệp Mạnh Giác lại sứt đầu mẻ trán, hai năm qua, Lý Hoa Quyên rõ ràng rất quan tâm đến việc hôn nhân của anh, nhiều lần yêu cầu anh nghiêm túc chọn bạn gái, suy xét cân nhắc chuyện kết hôn. Gần đây lại càng ép gay gắt, suốt hai ngày chờ ở văn phòng của anh, lúc anh tan tầm liền trực tiếp áp giải đến khách sạn xem mặt.
Hôm nay còn chưa tan tầm, Diệp Mạnh Giác nghĩ Lý Hoa Quyên chắc sẽ lại đến văn phòng, đầu như muốn nổ tung, rốt cục thừa dịp bà còn chưa tới, chạy ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi công ty, anh nhìn nhìn, cũng sắp tới giờ Diệp Tư tan học, nghĩ đã lâu rồi không có đón cô ra về, liền lái xe đến trước trường học của Diệp Tư, chờ cô tan học. Không lâu sau, Diệp Tư ôm cặp sách đi lẫn trong nhóm học sinh, chậm rãi bước ra khỏi trường học, cô cúi đầu, hoàn toàn không để ý Kiều Hoa Hoa bên cạnh đang líu ríu nói hăng say. Diệp Mạnh Giác nhìn Diệp Tư, không tự chủ được nở nụ cười, “Bé cưng!” anh bước xuống xe, gọi.
Ngay lập tức, Diệp Tư ngẩng đầu lên, thấy chú đứng ở cửa trường học, cô đột nhiên vui vẻ hẳn lên, cũng không nhìn đường, trực tiếp chạy qua chỗ Diệp Mạnh Giác. Khiến Diệp Mạnh Giác sợ tới mức vội vàng xông ra đường, đón cô, vừa đi vừa trách cứ: “Sao lại không nhìn đường. Nếu có xe thì phải làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Diệp Tư ngước khuôn mặt tươi cười nhìn thẳng vào Diệp Mạnh Giác nói, “Không phải đã có chú rồi sao. Bình thường bé cưng đều nhìn đường.”
Không phải đã có chú rồi sao?
Trái tim của Diệp Mạnh Giác bởi vì lời nói bình thường này mà nhất thời cảm thấy thật ấm áp. Ánh mặt trời chiều chiếu lên gương mặt trắng nõn của Diệp Tư khiến gương mặt tròn nhỏ nhiễm lên một tầng sáng rực, Diệp Mạnh Giác nhìn thấy, trong mắt càng thêm ấm áp, anh đưa tay ôm bả vai Diệp Tư, nói: “Vui vẻ đến thế?”
“Dạ.” anh còn chưa hỏi xong, vừa hỏi xong Diệp Tư lập tức bĩu môi nhìn về phía anh, “Chú, đã lâu rồi chú không đến đón bé cưng, toàn để cho chú Tiểu Lý đến đón.”
“Là lỗi của chú” Diệp Mạnh Giác vội vàng đầu hàng, “Lần sau chú nhất định tranh thủ tới đón bé cưng, có được không? Hôm nay chú dẫn bé cưng đi ăn đại tiệc.”
Đại tiệc, Diệp Tư do dự, đại tiệc quả thật lâu rồi không ăn, nhưng mà…
Diệp Mạnh Giác thấy dáng vẻ rối rắm của Diệp Tư, bật cười, “Bé cưng, chú dẫn con đến quán ‘Rừng mưa dưỡng sinh’ ăn, không sao đâu, là một bữa ăn nhẹ, cứ mỗi món bé cưng ăn một ít, sẽ không béo.”
Thấy ánh mắt của nhóc con sáng lên, Diệp Mạnh Giác ở trong lòng len lén cười, bé cưng nhà anh, vẫn dễ dụ như thế.
Diệp Mạnh Giác đưa Diệp Tư đi đến quán ‘rừng mưa dưỡng sinh’, sau khi hai người cười cười nói nói tiến vào đại sảnh, Diệp Mạnh Giác liền hối hận.
Lý Hoa Quyên đang chuẩn bị giải thích chuyện xem mắt với hai mẹ con Dư gia, đấy là đại tiểu thư Dư gia chính Lý Hoa Quyên vừa chọn trúng ban sáng, vừa xuất ngoại trở về, Lý Hoa Quyên đã hẹn người ta tới.
Bà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Mạnh Giác đang nắm tay Diệp Tư ở giữa đại sảnh định thối lui trở ra cửa, trong lòng mừng rỡ, may mắn vẫn chưa nói với nhà bên kia, nhanh chóng kêu lên: “Mạnh Giác, con mau qua đây.”
Diệp Mạnh Giác nghe thấy tiếng kêu của Lý Hoa Quyên, trong lòng vô cũng ão não, cũng chỉ có thể nắm tay Diệp Tư đi đến chỗ bọn họ.
Sau khi đến gần, trên mặt anh mang theo nụ cười khách sáo tiêu chuẩn, vừa nhiệt tình không quá đáng, cũng không có vẻ lãnh đạm, “Xin chào, tôi là Diệp Mạnh Giác.”
“Xin chào, Diệp học trưởng.” Dư gia đại tiểu thư cũng cười rất lễ phép, thấy Diệp Mạnh Giác có chút khó hiểu, nói tiếp, “Học trưởng có thể không biết em, em là thành viên trong đội cổ động thời học trưởng còn học trung học, lúc đó em là fan cuồng hâm mộ học trưởng ở trong trường”
Diệp Mạnh Giác như chợt hiểu ra, khách sáo nói: “Dư tiểu thư nói đùa.”
Lý Hoa Quyên nhìn ra được Dư gia tiểu thư có cảm tình với con mình, cười nói: “Thì ra là có quen biết từ trước à? Thật là có duyên. Dư phu nhân bà nói có đúng không???”
Dư phu nhân vỗ vỗ tay con gái, nói: “Trước kia chúng tôi có ép thế nào con bé cũng không chịu đi xem mặt, tôi còn kỳ quái tại sao lần này nó lại đồng ý nữa…”
Dư Chi chỉ cười, cũng không có một chút ngượng ngùng nào, đầy quyến rũ mị hoặc.
Diệp Tư nhìn chú cô cũng cười đầy hấp dẫn, trong lòng một trận nghèn ngẹn, cười cười cười, nhìn ngu ngốc không khác gì Kiều Hoa Hoa.
Cô quấy nhiễu ngón tay, rầu rĩ không vui đứng bên cạnh Diệp Mạnh Giác.
Diệp Mạnh Giác có vẻ như cảm nhận được nhóc con bên cạnh có chút mất hứng, vươn tay sờ sờ tóc của cô, hỏi: “Bé cưng, muốn ăn cái gì? Nói đi, chú gắp cho.”
Lời vừa nói ra, trên mặt Lý Hoa Quyên cùng mẹ con Dư gia lập tức có chút biến đổi.
Diệp Tư nhìn ra được không khí quỷ dị, càng không nói lời nào, chỉ lo chuyện buồn của bản thân mình.
“Tiểu Tư, qua bên này với bà!” Lý Hoa Quyên gọi, “Hai tuần nay cũng không thấy các con, sao thấy hình như gầy đi rồi? Lại đây cho bà nhìn xem.”
Diệp Tư không tình nguyện bước đến bên cạnh Lý Hoa Quyên.
Từ khi cô và Diệp Mạnh Giác chuyển ra khỏi Diệp gia, Lý Hoa Quyên gần như cách hai tuần đều phải tranh thủ đi thăm bọn họ, tuy nhiên gần đây bà bận rộn tuyển chọn con dâu, quả thật rất lâu không đến thăm Diệp Tư.
Dư Chi nhìn thấy Diệp Tư, trong lòng mặc dù hiểu cô bé này là ai, nhưng vẫn giả vờ tò mò hỏi: “Bé con đáng yêu này là ai thế?”
Lý Hoa Quyên cười nói: “Là cháu gái của dì, con gái của con trai lớn nhà chúng tôi đó.”
“Thật đáng yêu, em gái nhỏ tên gọi là gì?” Dư Chi thân thiết hỏi.
Cô ta cười rộ lên kỳ thực rất đẹp mắt, khóe miệng bên trái có một núm đồng tiền, môi hồng răng trắng, hai mắt đầy nước, ấm áp như gió xuân phất qua mặt nước.
Chẳng biết tại sao, Diệp Tư lại cảm thấy nụ cười của cô gái này rất chói mắt, rất không thích.
Nhưng thấy bà cười híp mắt chờ cô trả lời, Diệp Tư chỉ đành bắt đắc dĩ nói: “Diệp Tư.”
“Diệp Tư? Tên rất hay.” Dư Chi nói xong xoay qua nói với Diệp Mạnh Giác, “Học trưởng hình như rất thương Diệp Tư nhỉ, thật khiến người khác hâm mộ.”
Diệp Mạnh Giác cười nhìn về phía Diệp Tư, phát hiện nhóc con mất hứng hất cầm, liền đưa tay chọc cô một chút, nói: “Đúng vậy, bé cưng là bảo bối của nhà chúng tôi, làm sao tôi có thể không thương được chứ?!”
Anh giống như không coi ai ra gì, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của bé cưng nhà anh, trơn bóng, trăng trắng đáng yêu, nụ cười của anh không tự chủ được càng rộng thêm ra…
Dư Chi nhìn nụ cười cưng chiều của Diệp Mạnh Giác, không khỏi hoảng hốt một trận. Trước khi cô đi gặp Diệp Mạnh Giác cũng có điều tra qua, biết Diệp Mạnh Giác vô cùng yêu thương đứa cháu gái nhỏ này, lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn có chút ngạc nhiên, hoàn toàn luân hãm, chàng trai như vậy, vừa ưu tú, lại đẹp trai và có nhiều tiền, còn biết yêu thương người, nếu người phụ nữ nào được anh yêu thương, nhất định sẽ hạnh phúc đến chết mất.
Lý Hoa Quyên bất chợt có cảm giác không ổn, nụ cười của Diệp Mạnh Giác khiến bà nổi lên một chút run sợ trong lòng, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được.
Bà nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, kêu gọi, “Đừng đứng đây nữa, đi vào thôi.”
Nói xong liền nói với người phục vụ, “Anh phục vụ, tôi đã đặt trước một gian rồi.”
Đoàn người vào phòng, Lý Hoa Quyên lại nói: “Các con thấy đầu óc mẹ thế nào ấy, buổi tối đã có hẹn trước với mấy bà bạn, dù sao các con cũng là người trẻ tuổi, lại là bạn học, chắc không cần chúng ta ở đây làm phiền phải không?”
Bà đây chỉ có mỗi một chiêu này đem ra xài thường xuyên, Diệp Mạnh Giác cũng sớm biết bà nhất định sẽ đi, chỉ lười biếng chơi đùa với Diệp Tư, cũng không để ý đến bà.
Nhưng thật ra Dư Chi lại rất săn sóc nói: “Vậy dì mau đi đi, ở đây sẽ không sao đâu dì ạ.”
Dư Phu nhân cũng đứng dậy, nói: “Đúng vậy, các con đều là người trẻ tuổi cùng nói chuyện với nhau ngược lại càng thoái mái hơn. Tôi cũng nên đi đánh bài.”
Diệp Mạnh Giác thế này mới lễ phép chào tạm biệt Dư phu nhân.
Lý Hoa Quyên đứng dậy nói với Diệp Tư: “Tiểu Tư, đi với bà nhé, về nhà bà ăn cơm chiều xong bà lại đưa trở cháu về.”
Diệp Tư nghe vậy, mặt lập tức sụp xuống, cô nhíu cái mũi nhỏ, vừa định đứng dậy, Diệp Mạnh Giác lại vươn tay cản Lý Hoa Quyên, nói: “Tiểu Tư cứ ở lại đây đi, trước đó con có nói sẽ dẫn bé cưng đi ăn đại tiệc, không thể nuốt lời.”
Dư Chi thật hợp thời cũng giúp đỡ Diệp Mạnh Giác nói với Lý Hoa Quyên: “Đúng đó, dì, để Tiểu Tư ở lại đây đi, cháu rất thích cô bé, cháu nghĩ để cô bé ở lại có thể được nói chuyện nhiều thêm một chút ạ.”
Cô hiểu rất rõ địa vị của Diệp Tư trong lòng Diệp Mạnh Giác, nếu muốn bắt lấy Diệp Mạnh Giác, phải lấy lòng Diệp Tư trước.
Lý Hoa Quyên thấy thế thì không nhiều lời nữa, tận đáy lòng bà cũng cảm thấy bạn gái của Diệp Mạnh Giác nên có đủ lòng bao dung chứa được Diệp Tư, phụ nữ mà lòng dạ quá mức hẹp hòi sẽ không thể vào cửa Diệp gia của bọn họ được.
Bữa cơm này, Diệp Tư quả nhiên ăn no.
Lúc gọi món ăn, Diệp Mạnh Giác đưa thực đơn tới trước mặt cô, cô cũng không nhìn kỹ, chỉ một dọc, kết quả cả một bàn đầy không đủ chỗ để thức ăn.
Diệp Mạnh Giác cười trêu chọc cô nói: “Bé cưng hình như đã hai ba tuần lễ rồi chúng ta không ăn đại tiệc, chẳng lẽ muốn đem mấy món ăn ở đây ra ăn một lần cho hết sao? Cẩn thận cái bụng nha bé cưng!”
Đến khi Diệp Tư rốt cục ăn no, ngẩng đầu lên, cô liền hối hận, hối hận muốn khóc, thật vất vả mới giảm được mấy cân, nói không chừng sau bữa tiệc tham ăn này sẽ trở về nguyên hình. Nhìn lại Dư Chi ngồi đối diện cô, cô càng muốn khóc, đó mới chính là yểu điệu thục nữ, nhìn đi, cái kia là xương quai xanh, cái nọ mới gọi là cánh tay mảnh khảnh, hu hu hu, biết vậy lúc nãy đi cùng với bà là được rồi…
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
162 chương
69 chương
26 chương